Cửa Hàng Dị Thú Số 138

Chương 147: Chương 147: Ba mươi sáu kế




Con người chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày bị dị thú mắng ngu.

Ít nhất trong suy nghĩ của các lãnh đạo cao tầng, cho dù dị thú có chỉ số thông minh đi chăng nữa, cũng sẽ không bao giờ đủ thông minh đến mức vừa mắng chửi người lại thuận tiện đạp nhân loại xuống dưới chân.

Nhưng đứng dưới bầu trời hoàng hôn màu máu ngày hôm nay, lãnh đạo cao tầng rốt cục cũng đã biết, lý giải của bọn họ đối với dị thú thật sự là quá thiếu sót rồi. Cho nên nói, việc cấp bách hiện nay cần phải làm gấp chính là quay về bổ sung tư liệu tri thức nói về hành động và chỉ số thông minh của dị thú. Bởi vì lão nhị Sơn Lang gia – người đầu tiên xung phong nhận việc đàm phán đã bị cánh của hồng ưng đập trúng đầu, cho nên lúc này, tổng thống đại nhân rốt cục cũng biết bản thân đã bó tay không còn đủ sức điều hành Thủ Đô Tinh nữa, đứng trước mặt cúi đầu với phần đông đám lão gia hỏa, cam đoan sau này tuyệt đối nói gì nghe nấy.

Chờ hắn cam đoan xong liền nhận được nhiệm vụ đầu tiên chính là –

“Lão già ta đã điều tra qua, ở Thủ Đô Tinh, bậc thầy thuần thú có năng lực đào tạo cao cấp lại hiểu rõ dị thú hiện giờ chỉ có bảy người. Nghe nói trong bảy người này có bốn người có thể hiểu được ý tứ của dị thú một cách chuẩn xác thông qua ngôn ngữ hình thể của tụi nó. Bảy người này đều kinh doanh trang trại có liên quan đến dị thú. Lần bạo động này đã khiến dị thú rời đi hơn phân nửa, thậm chí có ba người, bởi vì dị thú bạo động khiến số lượng thú còn lại trong trang trại không tới ba phần. Do đó, ngươi tới bái phỏng ba người này đi.”

Người vừa mở miệng nói là Long lão gia tử. Người này có các mối quan hệ và mạng lưới tình báo cường đại rất đáng sợ. Nếu như không có lợi thế này, e rằng dù có thoát ly gia tộc cũng không thể khiến người trong tộc kiêng kị như vậy. Chỉ là, lời của ông khiến Bạch Phú Trì có chút khó xử.

“Long lão, ngài nói ba người kia, ta cũng có biết, chính là Charles, Bao Công Đầu và Trác Ni Á. Nhưng ba người kia cho dù là ai thì cũng đều là nhân vật thuộc đẳng cấp quốc bảo. Tuy ta có thể dễ dàng gặp bọn họ, nhưng muốn lý giải được dị thú thì nhất định phải biết một vài chuyện quan trọng, ta sợ bọn họ không chịu phối hợp a.”

Huống hồ, cho dù dị thú có bạo động,thì trong tay ba người kia vẫn còn có ít nhất năm con dị thú cấp A và mấy ngàn con dị thú thuộc các cấp bậc khác. Hắn sợ chỉ cần nói sai một câu thôi, liền sẽ bị quần ẩu a. Phải biết rằng, bởi vì nguyên do dị thú bạo động, cho dù có là ba người kia, nội phải xử lý chuyện rắc rối trong trang trại thôi cũng đã muốn sứt đầu mẻ trán rồi.

Lời nói của Bạch Phú Trì khiến Long lão bĩu môi, cười nhạo một tiếng liền nhìn sang Kim lão đang dùng một cây nhíp xỉa răng. Người kia nhìn thấy ánh mắt của bạn già liền ha ha cười: “Kỳ thật trong lòng ta vẫn có một người tuyệt đối không thua kém so với ba người kia, là người rất dễ tiếp cận. Chẳng qua ta thấy trước kia ngươi đã làm sai khá nhiều, cho nên giờ ngươi cần phải có dũng khí mới gặp được y nha.”

“Ai?” Bạch Phú Trì lập tức nâng cao tinh thần: “Ngài yên tâm, chỉ cần không phải là ba người kia, mặc kệ là ai, ta đều sẽ không ngần ngại hoàn thành nhiệm vụ!”

“Ha ha. Chính là cái con cá voi cực không dễ thu phục kia a.”

“......” Nhất thời, Bạch Phú Trì im lặng.

Mẹ nó, độ khó của tên này so với ba người kia còn muốn khó gấp ba a! Tên đó y chang như boss cuối, mà hắn thì lại chưa luyện đến mãn cấp, làm sao mà diệt được boss đây!!

Rối rắm hồi lâu, cuối cùng Bạch Phú Trì quyết định, hắn vẫn nên đi đánh tiểu quái thì hơn, đánh quái vượt cấp tuy được kinh nghiệm cao, nhưng lại không có cao thủ dắt đi, thật sự rất dễ phơi xác giữa trời xanh. Ẩn.Quỷ.Lâu

Sau đó, Bạch Phú Trì dùng ba ngày, ngay cả nếp gấp trên mặt cũng tăng thêm một tầng, rốt cục đã lấy được không ít các loại số liệu về trí tuệ và tổng thể các loại chỉ tiêu về dị thú, sau đó đống số liệu này được chuẩn bị thành sách giáo khoa phổ cập giáo dục, được đám lão gia hỏa đăng lên mạng, và phổ cập giáo dục đến các địa phương có thể truyền bá.

Kỳ thật làm đương gia thập đại thế gia và người đứng đầu, bọn họ đã sớm nghĩ đến chung quy sẽ có một ngày như vậy. Không riêng gì những vị đi trước, bọn họ có thể leo được đến vị trí hiện tại, ánh mắt tâm tư dĩ nhiên sẽ trở nên dị thường độc ác.

Cho nên, lúc dị thú bạo động, bọn họ vẫn bình tĩnh, lúc dị thú quăng câu đối, bọn họ vẫn cứ nghiêm túc bưng trà uống, không giống như đám thiếu niên bốn năm mươi tuổi, tức đến bệnh tim phải bộc phát. Chỉ là, cho dù bọn họ đã dự đoán được sẽ có ngày hôm nay, nhưng tình huống này lại chưa bao giờ phát sinh trong lịch sử, bọn họ vẫn có chút hỗn loạn, có chút phản ứng ngược, thậm chí là có chút tư tâm. Cho nên mới có cái kế hoạch biến tổng thống thành con rối, cùng với chuyện quân đội giam cầm dị thú dẫn phát ra sự kiện giải cứu.

Nhưng đối với cao tầng mà nói, suy nghĩ của bọn họ vĩnh viễn sẽ không bao giờ tiếp cận được đến tầng chân thật, bọn họ chỉ nghĩ phải làm như thế nào mới có thể nhanh chóng lại hữu hiệu triệt để giải quyết mâu thuẫn giữa dị thú và nhân loại. Cho nên bọn họ sẽ không hạ lệnh bắt lại dị thú đã thả ra, bởi vì đối với bọn họ, chuyện này chỉ là chuyện nhỏ.

Mà chuyện lớn chính là, đại đa số cao tầng đều cho rằng, sở dĩ dị thú và nhân loại đi đến bước đường cùng của ngày hôm nay, trừ bỏ bởi vì do con người ngược đãi, vứt bỏ dị thú ra, nguyên nhân lớn nhất chính là cho tới bây giờ con người chưa từng xác nhận sự tồn tại của ‘dị thú’.

Đây là câu nói mà nhóm cao tầng đều thở dài không muốn thừa nhận, trừ bỏ cách xưng hô ‘dị thú’ ra, sự chênh lệch giữa dị thú và nhân loại, thật sự là ít đến đáng thương. Cho nên, sau khi nhóm cao tầng nhìn thấy câu đối do dị thú bỏ xuống, rốt cục quyết định, vẫn cứ giữ vững quan điểm tự cho là đúng không hề thay đổi suốt vạn năm nay đi. Địa vị ngang hàng, nhận thức ngang hàng, bình đẳng mới là nền móng cho việc sống chung sau này.

Đương nhiên, đừng chỉ nhìn vào điều này mà phán mấy lão đó là người tốt. Tuy thừa nhận dị thú rất thông minh, nhưng đám cáo già sống dai này vẫn đoán được, dù sau này nhân loại và dị thú có thể chung sống bình đẳng, nhưng ở phương diện nào đó, đám dị thú rất giống trẻ con rất dễ lừa. Dùng lời của bạn cá voi mà nói thì chính là, bởi vì tính cách hồn nhiên lại thiện lương mà dị thú đã bỏ xa con người tới mấy con phố. Ngược lại, cho dù con người có trải qua hơn vạn năm vẫn không hề biến mất, hơn nữa lại là chủng tộc càng sống thì càng lớn mạnh, thật sự là có quá nhiều âm mưu dương mưu tính kế dị thú, này cũng coi như là một loại ưu thế để cân bằng đi, dù sao thì con người chỉ cần nghiêm túc đối đãi với dị thú, dù không phân được chính hay phụ, nhưng cũng sẽ không chịu thiệt.

Cho nên phổ cập khoa học liền bắt đầu. Mà cũng tại ngày đó, con người cũng bắt đầu chân chính thay đổi quan niệm trước kia, bắt đầu đối mặt với sự tồn tại của dị thú.

Tuy hiện nay đa số người đều nói, muốn thay đổi quan niệm đã trở thành định luật thì rất là khó, nhưng nước chảy đá mòn, cái gọi là đường đi nghìn dặm đều bắt đầu từ dưới bàn chân, đã có bắt đầu, thì sẽ có khả năng.

“A, Bạch Trì a, ta thấy phản ứng của mọi người, cảm thấy mấy thứ khô cằn như thế này thật sự rất khó để cho lý trí con người nhận thức dị thú trong giai đoạn bạo động như thế. Nghĩ tới nghĩ lui ta cảm thấy nên phổ cập khoa học cụ thể thêm chút nữa thì sẽ tốt hơn.” Long lão đối với kết quả phổ cập giáo dục rất không hài lòng, nếu cứ tiếp tục như vậy, phỏng chừng chờ đến khi bọn ông tắt thở rồi, vẫn còn chưa tới một nửa con người chấp nhận sống bình đẳng với dị thú.

“Ta nghe Tiêu Nhi nhà ta nói, hình như thằng nhóc Kim Dư có một cuốn Dị thú ba mươi sáu kế thì phải. Ngươi mau mượn về đây đi? Cái kia hẳn là có thể giúp chúng ta biểu đạt được ý tứ rõ ràng, hơn nữa có thể dễ dàng để người thiện lương và trẻ em chấp nhận. Nếu thế hệ này quá ngoan cố, vậy thế hệ sau nhanh hơn thế hệ trước là được rồi[123].”

Nghe vậy, Bạch Phú Trì xém chút bị một ngụm cà phê làm cho sặc chết. Hơn ba ngày nay, bởi vì phải đi thuyết phục ba tên quái nhân kia mà hắn đã xém mất luôn cái mạng nhỏ, thật vất vả mới đánh xong tiểu quái thú, còn tưởng bản thân sẽ được thăng cấp hoặc có thể an ổn sống, mẹ nó làm xong rồi sao lại xuất hiện thêm nhiệm vụ ẩn tàng a?! Boss chính chặn cửa núi rồi a, em gái mày, phiền muốn chết!!

Nhưng mà, cho dù Bạch Phú Trì có không tình nguyện đến cỡ nào, cho dù hắn và Kim Dư có tư thù gì, cũng không có cách nào thay đổi được ý kiến của nhóm lão gia hỏa, trừ phi hắn từ bỏ danh hiệu tổng thống của bản thân đi. Vì thế, Tam thập cố mao lư[124] phiên bản hiện đại cứ như vậy mà xuất hiện.

Ước chừng đến lần thứ ba mươi, khí lạnh mà Kỳ Thanh Lân tích từng ngày một đã khai hỏa toàn bộ, Kim Dư ngoài cười trong không cười cùng Lý Khiếu và Cam Lượng ‘không có ở nhà’ cũng không thèm nhìn tổng thống đại nhân từ trong địa ngục mở một đường máu thoát thân lấy một lần.

Lúc tổng thống đại nhân tưởng bản thân sắp bị đông chết lẫn bị xem thường gần chết tới nơi, bạn cá voi mới vì đại cục lẫn vì nhóm dị thú mà suy xét, giao cuốn phim Ba mươi sáu kế quay đám tập thể manh sủng chơi đùa cho Bạch Phú Trì. Chậc chậc, nhìn cái tên chỉ còn một hơi tàn kia, ông chủ Kim cười đến cực kỳ vô lương, ai nha, ai bảo giữa bọn họ có mối hận cũ làm chi?

Rồi sau đó, bộ phim độc nhất vô nhị [Dị thú ba mươi sáu kế] của cửa tiệm thú cưng dị thú truyền kỳ được xưng là cuốn bách khoa sống đầu tiên giới thiệu về dị thú, đồng thời có ý nghĩa lịch sử vô cùng to lớn, cứ như vậy mà xuất hiện trên màn hình từng nhà. Cũng bởi vì nhân vật chính trong bộ quang ảnh này bao trùm tất cả thuộc tính ‘cường đại, mĩ lệ, kiên định, tự tin’ và nhiều hình ảnh tốt đẹp rung động lòng người, thế cho nên vừa mới bắt đầu truyền bá phát sóng, đã khiến cho một nửa trẻ em trên Thủ Đô Tinh chết mê chết mệt vì bộ phim.

Cứ mỗi lần kết thúc một tập đều vang lên lời dẫn truyện thâm trầm sâu xa đầy ý nghĩa, rốt cục kế hoạch cố gắng giúp con người sống trong bình đẳng cuối cùng cũng có thể bước lên được một bước nhỏ.

“Báo cáo tổng thống, toàn dân khắp bảy tòa thành liên danh chín châu đưa thư dân ý tới. Yêu cầu phải tìm ra một người thông minh, có lực tương tác với dị thú đến đàm phán với dị thú!”

Bạch Phú Trì nghe vậy, da mặt thoáng co rút, đại lão kinh tế chính trị ở phía sau hắn cũng co rút mặt. “Còn gì nữa?” Nhìn vẻ mặt táo bón của thuộc hạ, tuyệt đối là vẫn còn bị nghẹn chưa nói xong.

“Ặc.”

“Nói đi.”

“Dạ! Nhân dân yêu cầu không được viết mấy cái hiệp nghị não tàn chỉ nghiêng về một phía. Tuy chúng ta là chủ, nhưng dị thú cũng không ngốc. Nếu có thể, ặc, yêu cầu công bố số lượng điều khoản hiệp nghị để tham khảo….”

Bính đông !

Lập tức liền có một vị đại lão tức đến độ làm rớt cả cái ly, mà Bạch Phú Trì cảm thấy toàn thân hắn đều co rút hết rồi, mẹ nó, từ sau khi dị thú bạo động, đây là lần đầu tiên hắn có cảm giác bị người ta hãm hại dã man nhất. Bị chính con dân của mình âm thầm tỏ vẻ, mịe, đám đại lão này không có ai thông minh hơn một chút sao, đều là đám não tàn!!

“Báo cáo ! !”

Lúc Bạch Phú Trì chuẩn bị ứng phó với nhóm đại lão đang nổi bão, bỗng có một binh sĩ vội chạy vọt vào, mặt mày khẩn trương.

“Nói......”

“Dị thú vứt qua một tờ giấy.”

“Lấy lại đây !” Ẩn~Quỷ~Lâu

Bạch Phú Trì cầm lấy tờ giấy mở ra, lọt vào tầm mắt chính là:

Tụi tui đã xem quang não, nhất trí cảm thấy cái phim kia rất không tồi. Bảo cái tên nói trong cuộn phim kia đến đàm phán đi!

P/S: Kỳ thật, tụi tui cảm thấy lấy một phần nội dung phim truyền bá làm hiệp nghị cũng được, có thể tham khảo một chút.

P/S/S: Tụi tui bên này có dị thú chuyên ngành luật. Đừng có mà đùa với tụi tui!! Ngao!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.