Cửa Hàng Dị Thú Số 138

Chương 114: Chương 114




Bên này Bạch Toa phải chống chọi với cơn bão của Phượng hoàng đêm Bạch Lăng đến mức không thể nói được gì, mà ở tại Nam Thiên Môn kia, đám người đang tụ tập vây xem cuối cùng cũng bắt đầu tan rã.

Dù sao mọi người tới đại hội cũng đâu có phải vì mục đích tới xem náo nhiệt hay nhìn trai đẹp gì gì đó đâu. So với nhìn một thế hệ anh hào mới, gặp được những nhân vật nổi tiếng giàu có quyền lực có thể nương nhờ để bọn họ một bước lên mây, đó mới là mục đích chính của bọn họ.

Cho nên lúc Kim Dư và Phi Ngọc Thịnh nói qua lại vài câu, hai nhóm người liền được đám nhân viên dẫn đi. Nụ cười trên mặt đám nhân viên mới tới này không khiến người ta cảm thấy mắc ói như đám trước, mọi nhất cử nhất động đều đã trải sự huấn luyện chính quy nghiêm khắc. Cho nên, lộ tuyến mà nhân viên dẫn đi cũng thực ý vị sâu xa, hai nhóm người của Long Trường Tiêu và Long Trường Lệ, tuy mục đích đều giống nhau, nhưng lộ tuyến thì lại là trống đánh xuôi kèn thổi ngược, hoàn toàn tương phản.

Đám phú hào đại lão đi theo sau bọn họ, thấy hai đám người chia đường đi, hai mắt liền nhìn nhau, nhìn tới nỗi có thể thấy luôn ánh mắt bất đắc dĩ của nhau, này rõ ràng là bắt bọn họ chọn a? Hiện tại có phải có chút quá sớm rồi không?

Bất quá, không đợi mọi người nghĩ xong, lại có một nhân viên tiến đến, mỉm cười:

“Các vị mời đi theo tôi, chỗ ngồi của các ngài ở hướng khác.”

Vì thế trong lòng mọi người đều khẽ thở ra một hơi dài, đồng thời cũng không thể không cảm ơn tâm tư kín đáo của tứ công tử bộ tộc Cửu Dạ Linh Miêu đã phụ trách kiến tạo và quản lý đại điện Nam Thiên Môn này. Nhưng nghe nói, tứ công tử Cửu Dạ Linh Miêu và đại công tử Kỳ gia hình như có giao tình với nhau thì phải, lần này đại công tử Kỳ gia vất vả lắm mới trở lại đây, sao Dạ Hoàng lại không ra mặt? www.anquylau.wordpress.com

Trong lòng mọi người tuy nghi hoặc, nhưng không có thời gian cũng như không có lá gan đi lôi kéo hỏi nhân viên. Tuy Dạ Hoàng vẫn còn rất trẻ, nhưng lúc trước hắn và tam ca của hắn tranh đấu với nhau, trong lúc sở dụng đã dùng thủ đoạn tàn nhẫn quả quyết mạnh mẽ vang dội, cho đến nay vẫn là một kiểu mẫu điển hình được rất nhiều gia tộc dùng để dạy bảo tiểu bối.

Đám người Long Trường Lệ được nhân viên dẫn đến một phòng nghỉ sau chính sảnh đại điện, đợi nhân viên rời khỏi phòng, mấy người liền tụ tập thương lượng. Trong đó, Bạch Hoành Hổ sắc mặt cực kỳ dữ tợn, nhìn hành động giơ tay nhấc chân cương ngạnh lại mất tự nhiên kia cũng đủ để thấy, chuyện gã bị Kỳ Thanh Lân và Kim Dư âm thầm giở trò, hình như vẫn chưa khôi phục hoàn toàn.

Mà lúc này, đám người Long Trường Tiêu lại được đưa đến căn phòng của Bạch Toa Bạch Lăng và Dạ Hoàng. Ngay lúc Kỳ Thanh Lân vừa bước vào phòng, Dạ Hoàng đang cực kỳ ưu nhã nháy mắt hưng phấn tới độ vứt phăng luôn cái ly thủy tinh đang cầm trên tay, bổ nhào lên người Kỳ Thanh Lân!

......

Sau đó trực tiếp nằm ngay đơ trên tường.

“Thứ nhất, không nên động thủ động cước, nam nam thụ thụ bất thân. Ta đã có gia đình.”

Dạ Hoàng nghe vậy hung hăng co rút khóe miệng.

“Thứ hai, ngươi đừng hòng giả đò ngây thơ làm bộ cao hứng nghênh đón ta thì có thể giấu được lưỡi dao ion nặng ở trong tay ngươi, tuy cái thứ này không giết được ta nhưng rất dễ làm Kim Dư bị thương.”

Vì thế nghe xong lời này, Dạ Hoàng triệt để không nói được gì, ra vẻ không có gì mà phủi bụi đất không tồn tại trên người, Dạ Hoàng vừa lắc đầu vừa cảm thán:

“Lúc trước ta cũng đã tham gia buổi khai trương cửa hàng của ông chủ Kim, tuy lúc đó ngươi bắt ta đến tặng tiền lì xì tạo náo nhiệt,nhưng ta vẫn ngây thơ cho rằng trên thế giới này tuyệt đối không ai có thể khiến cho cái tên băng lãnh cứng đơ như máy là ngươi biết phục tùng người khác, chậc chậc, giờ xem ra…..” Nói tới đây, Dạ Hoàng liền chuyển qua trước mặt Kim Dư, đầy vẻ sùng bái lại kích động nói:

“Kim huynh! Chúng ta sau này chính là người một nhà! Nếu huynh đã thu cái tên kia vào tay rồi, vậy giúp ta lấy lại một trăm vạn tử kim tệ hắn nợ đi nha?! Ta vừa mới cùng tam ca nhà ta đấu đến người chết ta sống, giờ lại phải quản lý đại hội giao dịch Nam Bộ nữa, sắp chết rồi a!!”

Kim Dư nhìn cái tên trước mắt chợt biến sắc mặt lại còn giả đò đáng thương liền ngu người, sau đó quay đầu nhìn Kỳ Thanh Lân nói:

“Tên này là mèo tinh sao?”

Tuy là câu nghi vấn, nhưng khẩu khí tuyệt đối là khẳng định.

Kỳ Thanh Lân gật đầu, mấy người biết Dạ Hoàng cũng cực hưng phấn mà gật đầu.

“Lão đại anh thật lợi hại! Liếc mắt một cái liền biết Dạ Hoàng là đại phôi, ặc, đại ca bộ tộc Cửu Dạ Linh Miêu!”

Kim Dư mặt không chút đổi sắc gật đầu, nhìn Tiểu Bạch, mỗi lần cái tên này xin cái gì đó thì cũng có cái loại đức hạnh như vậy. Nếu nó có thể biến thành người, vậy khẳng định sẽ chẳng khác gì Dạ Hoàng.

“Ồ, tuy tôi cũng rất muốn giúp anh, nhưng mà a, giờ chúng tôi đang phải nuôi cả đống già trẻ lớn bé, cũng muốn chết rồi. Cho nên trả nợ gì đó, anh vẫn là tự mình nghĩ cách đi. Nếu không thì bán vài món đồ cổ, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, nói như thế nào thì anh cũng giàu hơn tôi.”

Nói xong, Kim Dư liền không nói hai lời quay đầu nhìn Bạch Toa đang ngồi trên sô pha, cô nàng cũng dùng vẻ mặt đầy ý cười mà nhìn y. Ngồi ở trong lòng Bạch Toa, là Hắc Đoàn đã lâu không thấy, giờ đã béo lên hơn một vòng đang trừng mắt vẫy đuôi nhìn Kim Dư. Bình thường, Hắc Đoàn lộ ra hành động như vậy chứng tỏ nó đang rất vui vẻ. Đương nhiên, người bình thường thì không thể nhìn ra.

“Ha ha~ Toa Toa mỹ nhân! Đã lâu không thấy!”

Kim Dư vươn hai tay, Bạch Toa cười một cái, ngay trước mặt các chúng nam nhân, nhất là hai gã Trương Lương Sơn và Sơn Bạch Lộc đang trợn mắt há hốc mồm từ hâm mộ chuyển sang ghen tị hận, cho Kim Dư một cái ôm thật lớn.

Nhìn hai cái khối trước ngực Bạch Toa bị chèn ép đến biến hình, Trương Lương Sơn nháy mắt liền bị hold trụ. Trực tiếp kéo Kim Dư ra, ném thẳng vào lòng đại boss, vẻ mặt nghiêm trang đầy chính khí nói:

“Lão đệ! Nam nữ thụ thụ bất thân!! Cậu là người đã có gia đình, không được chiếm tiện nghi cô nương nhà người ta!!”

Nháy mắt, Kim Dư nở nụ cười, vừa tà khí vừa ngoài cười nhưng trong không cười. Cùng lúc đó, nữ nương Bạch Lăng đang khoanh tay ôm vai cũng cười, rất tốt rất tốt, tên to con này mặc dù đang bị tình nghi có tư tâm quấy phá, nhưng hiện tại đã biết bảo hộ bao che, sau này điều giáo một chút là hoàn hảo rồi!

Nếu chỉ bị một mình Kim Dư nhớ thương, thì còn có thể nói là tương lai u ám, nhưng nếu một người bị cả bạn cá và bạn cọp cái nhớ thương cùng một lúc, vậy con đường phía trước, cứ quên phắt nó luôn đi thì tốt hơn.

Dã tính cực kỳ chuẩn xác đột ngột trỗi dậy khiến bạn to con nào đó ở trong môi trường có nhiệt độ ổn định sợ run cả người, nhìn nhìn chung quanh, Trương Lương Sơn cảm thấy bản thân khẳng định là đang lo lắng thái quá rồi, nha, không phát hiện nha hóa ra còn có một đại mỹ nhân khác đang nhìn hắn mà cười a? Nhưng hắn thích bạn nhỏ kia hơn, tuy bạn lớn rất mạnh, nhưng căn cứ vào trực giác của hắn, người kia tuyệt đối đã ở cấp bậc nữ vương, hắn vẫn còn chưa thích tự ngược đãi bản thân đâu. www.anquylau.wordpress.com

Sau khi mọi người tiến hành lễ gặp mặt vui vẻ xong, chuyện tiếp theo chính là giới thiệu nhau. Bởi vì ít nhiều gì cũng có liên hệ với nhau, nên tuy đa phần mọi người trong phòng đều là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng lại không có cảm giác lạ lẫm.

Dạ Hoàng cười gian làm một cái thủ thế với mọi người, đợi đến khi hấp dẫn được ánh mắt của mọi người rồi mới “Bá!” một cái, lóe ra một đạo ngân quang, sau đó ngay trước mặt mọi người xuất hiện cảnh tượng trong phòng nghỉ dành cho khách quý của đám người Long Trường Lệ.

Kỳ Thanh Lân nhìn thấy chỉ nhíu mày. Dù sao hắn và Dạ Hoàng đã từng làm việc chung một đoạn thời gian, đối với mấy loại suy nghĩ tính kế của người này coi như là rõ như lòng bàn tay. Cho nên màn hình gì đó đã sớm thấy nhưng không thể trách. Về phần những người khác sao, ban đầu cũng chỉ sửng sốt một chút, sau đó giống như là xem điện ảnh, tự tìm cho mình chỗ ngồi tốt, bắt đầu quang minh chính đại đi nghe người khác nói chuyện.

Bởi vậy có thể thấy được, vật họp theo loài, mới là chân lý trong chân lý.

“Phi huynh, huynh có muốn đối phó với cái tên Trương Lương Sơn kia không? Nhìn thấy hắn, ta liền cảm thấy khó chịu!”

“Hoành Hổ, ngươi đã bị giáo huấn qua một lần, trên địa bàn của người khác vẫn là không nên nói chuyện dễ dãi mới tốt.”

“Ngươi nói cái gì?! Ý của ngươi, là ta tự chuốc lấy khổ?! Ngày đó Kỳ Thanh Lân và cái tên Kim Dư kia liên thủ biến ta thành bộ dáng này, ta và bọn họ không chết không ngừng!! Ta biết các ngươi đang ở trong lòng cười nhạo ta! Giờ ta trừ bỏ đầu óc và trái tim ra, những thứ khác đều là phảng sinh nhân[90]! Nhưng cũng chính vì vậy mà ta chiếm được một lực lượng cường đại! Ta nhất định phải ở thời điểm tiến hành hội giao dịch, đem hai người kia giằng vặt đến chết!!”

......

Mười phút sau, Dạ Hoàng tắt màn hình. Mọi người lại ngồi đối diện nhau.

Kim Dư dẫn đầu thở dài: “Không sao không sao, Long Trường Lệ và Phi Ngọc Thịnh không nói lời nào đã là dự kiến từ trước. Nhưng vài người lên tiếng kia, có một tên tôi nhìn thấy quen mắt, chậc. Đã gãy hết tứ chi, còn không ngoan ngoãn nằm ở trong nhà, đây là muốn chết a…..”

Những người khác nghe vậy gật đầu, loại người này là loại chết nhanh nhất. Ngay sau đó, bên ngoài bỗng truyền đến một trận hoan hô điếc tai, Dạ Hoàng nhún vai nhìn đám người Kỳ Thanh Lân, nói: “Đã đến lúc rồi, phỏng chừng là lão cha của Long Trường Lệ và cái lão não tàn Kỳ gia kia đang đọc diễn văn, các ngươi muốn đi xem không?”

Ngay sau đó, Kim Dư kéo Kỳ Thanh Lân đến bên cạnh Bạch Toa ôm Hắc Đoàn nói chuyện. Đại Bạch vừa vào phòng đã nằm bẹp xuống đất ngủ. Kim Khiêm chọc Sơn Bạch Lộc tới mức phát hỏa, Long Trường Tiêu và Trương Lương Sơn thì cùng nhau thảo luận vấn đề; Linh Sùng nhìn một vòng cảm thấy không có ý nghĩa gì, bỗng nở nụ cười, ném Tiểu Kim ở trong lòng tới trước mặt Tiểu Bảo, sau đó lẻn ra ngoài, rồi sau đó nóc nhà truyền đến một tiếng nổ.

Nhìn cách thể hiện của mọi người, Dạ Hoàng giật giật khóe miệng, các ngươi còn có thể giả đò thật hơn chút được không?! Cho dù hai cái người đang diễn thuyết kia rất khiến người ta câm nín, nhưng đôi lúc cũng phải cho người ta chút mặt mũi chứ a!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.