Cửa Hàng Dị Thú Số 138

Chương 119: Chương 119




Trân Tàng Quán nằm ở phía bắc đại hội giao dịch Nam Bộ, có lẽ do chỗ này chuyên để mọi người so bì của cải và đồ vật cổ, nên hình dáng bề ngoài của Trân Tàng Quán có vẻ rất tầm thường, nhưng khiến Kim Dư và Trương Lương Sơn cảm động chính là trạng thái kiến trúc quy phạm giả cổ bình thường này. Tuy cái quán này thấy thế nào cũng thấy nó giống đại điện hoàng cung hơn là cái quán, nhưng đối với nhóm người Tân Nhân Loại mà nói, không đem cái quán này biến thành mặt trước hoàng cung Trung Quốc mặt sau cung điện Anh Quốc là bọn họ có thể cười trộm được rồi.

Đương lúc Kim Dư và Trương Lương Sơn còn cảm thán không ngớt vẻ ngoài cổ kính của Trân Tàng Quán, cả hai đã cùng bọn Kỳ Thanh Lân đi vào trong. Trong nháy mắt, Kim Dư đã phải ngây ngốc đứng đực một chỗ, hình ảnh trước mắt cơ hồ khiến y tưởng bản thân đã trở về nơi quen thuộc! Trương Lương Sơn đứng cách Kim Dư không xa cũng là một bộ dáng không thể tin nổi nhìn khắp kiến trúc trong quán, cực kỳ chấn động. anquylau

“He he he, nhìn bộ dáng của mấy người kìa, thất kinh rồi phải không! Đừng có thấy mấy thứ đồ bên trong này cổ quái hiếm lạ, đều là văn vật quốc bảo hết đó!” Sơn Bạch Lộc hiếm khi nhìn thấy lão đại nhà mình lộ ra biểu tình như vậy, ỷ đây là lần thứ hai mình đến, liền lộ dáng vẻ chủ nhân mà giới thiệu: “Nghe nói những đồ vật này là được tổ tiên mang theo lúc đào vong tránh đại biến cố. Lúc đó mọi người túng thiếu khẩn trương muốn chết, ấy vậy mà vẫn còn muốn mang những đồ vật này theo cùng, điều này đã nói lên những món này rất là quan trọng. Không chỉ có thế thôi a! Phải biết lúc tổ tiên chúng ta đào vong đến được đây là đã hơn mười vạn năm trước, Thủ Đô Tinh cũng đã phải trải qua một giai đoạn tiến hóa rất dài mới có thể đến được tình trạng hiện tại, cho nên nói, những thứ này đều là cổ vật vạn năm trước!! Quý giá lắm đúng không?!”

Sơn Bạch Lộc đầy vẻ cảm thán khoa trương mà chỉ một một cây bút bi, quý trọng nói. Trong lúc nhất thời, biểu tình trên mặt Kim Dư và Trương Lương Sơn càng lúc càng quái. Kim Dư co rút khóe miệng, nói thầm: “Ừ, rất quý giá, quý giá muốn chết, một đồng mua được hai cây, mẹ nó thiệt đáng giá quá a…..”

“Hửm? Lão đại anh đang nói gì vậy? Lớn tiếng chút a.” Sơn Bạch Lộc có chút nghe không rõ nghiêng đầu, nhận được cái liếc trắng mắt của Kim Dư.

Mấy món đồ trong Trân Tàng Quán cơ hồ đều là vật dụng trước kia Kim Dư và Trương Lương Sơn thường dùng. Từng cái di động, notebook, truyện tranh và các đồ dùng sinh hoạt khác, đối với bọn Sơn Bạch Lộc có lẽ chưa bao giờ nhìn thấy, có lẽ sẽ ngạc nhiên và cảm thấy đáng giá. Nhưng đối với Kim Dư và Trương Lương Sơn mà nói, đây là những thứ vô cùng quen thuộc. Đã nghĩ bản thân sẽ chẳng bao giờ được nhìn lại những vật kia nữa, ai ngờ đột nhiên lại xuất hiện ngay trước mặt mình, tâm tình xúc động đến cực điểm, thật sự rất khó để miêu tả thành lời.

Thậm chí Kim Dư còn nhìn thấy một bộ bách khoa toàn thư thiếu niên nhi đồng và một bộ tiểu thuyết toàn tập của Kim đại hiệp trong lồng kính triển lãm nữa kìa. Cái loại cảm giác này thật sự là hận không thể trực tiếp lôi một cuốn ra đọc ngấu nghiến.

Đương nhiên, những vật phẩm trong Trân Tàng Quán không phải tất cả đều là đồ Trung Quốc, còn có rất nhiều món đồ của các quốc gia khác tại thời đại đó. Hơn nữa, trong một khu được bảo hộ cực kỳ nghiêm mật tại Trân Tàng Quán, dù có là Kim Dư hay là Trương Lương Sơn, đều công nhận đó là một món đồ trân phẩm cổ xưa.

“Sứ Thanh Hoa!!” Trương Lương Sơn vừa nhìn thấy liền nhịn không được rống lên một tiếng, biểu tình kích động: “Ai! Lão đệ anh nói cho cậu biết chuyện này a! Cậu tuyệt đối không thể biết nhà anh từng có một cái lọ giống y chang như cái bình sứ Thanh Hoa a!” Ẩn.Quỷ.Lâu

Kim Dư gật đầu: “Điều kiện nhà đại ca rất tốt đúng không? Nhà em ngược lại không có sứ Thanh Hoa, nhưng nhà em có một bộ ghế dựa làm từ gỗ Tử Đàn, nghe nói là do ông tổ truyền lại, sau đó đến ông nội của em, bác em và lão ba em, càng lớn tuổi thì càng thích loại đồ vật này. Khi em còn nhỏ xém chút đã làm gãy chân ghế, mẹ nó thiếu chút nữa đã bị lão ba đánh nát đít!”

Kim Dư và Trương Lương Sơn nhìn đồ vật triển lãm thỉnh thoảng cảm thán với nhau nói đến khí thế ngất trời, mặt đỏ tai hồng, nhưng bên cạnh bọn họ lại có một đám người đang trừng mắt nhìn họ y như thấy quỷ. Hai gã này chắc không phải là muốn tiền muốn đến điên rồi chứ? Sao mở miệng ngậm miệng đều nói mấy thứ này là của nhà bọn hắn, bọn hắn đã dùng qua, ông nội ông ngoại cũng đã từng dùng qua luôn thế?

Đồ cổ hơn mười vạn năm trước, cho dù bọn họ có đầu thai kiểu gì cũng chả tới được cái thời đại kia đâu nha. Nhìn hai cái mặt này, khẳng định là từ nhỏ tới lớn chưa thấy qua vật quý giá như vậy rồi, chậc chậc, đáng thương quá.

Vì thế bạn cá voi và bạn hảo hản cứ như vậy mà bị người ta hiểu lầm. Mấy người Sơn Bạch Lộc, Long Trường Tiêu, Linh Sùng và Kim Khiêm tuy không cho rằng hai người kia là kẻ quê mùa chưa bao giờ thấy vật phẩm quý giá, nhưng cái hình ảnh kia quả thật là không dễ tiếp thu cho lắm. Mấy người kia, trừ bỏ bốn người Bạch Toa, Bạch Lăng và Dạ Hoàng, Linh Sùng chưa từng được đi tham quan Địa Cầu ra, những người khác ngược lại đã từng bị lừa đến. Lúc này liền nhớ đến một ngày tham quan Địa Cầu, lại nghe nội dung câu chuyện của Kim Dư và Trương Lương Sơn một chút, cho dù có là Sơn Bạch Lộc nhỏ nhất ngu nhất đám cũng chợt giống như bị sét đánh đỉnh đầu, trừng mắt chỉ vào Kim Dư rồi nghiêng đầu nhìn boss, có chút líu lưỡi muốn tìm cách chứng thực:

“Lão đại là, là, là….. người, ặc, ở cái chỗ kia?!” ~AQL~

Nếu là như vậy, bọn họ rốt cục cũng đã hiểu vì sao bọn họ lại có thể thông qua Kim Dư nhìn thấy Địa Cầu, hóa ra là ưu đãi đặc biệt dành cho dân bản địa a!!

Kỳ Thanh Lân đối với sự ngạc nhiên của Sơn Bạch Lộc rất không cho là đúng, nhưng thấy tên này run rẩy tới lợi hại, nếu không cho hắn đáp án phỏng chừng hắn sẽ run đến chết, vì thế không thể không gật đầu.

Long Trường Tiêu và Kim Khiêm đồng thời thở phào một cái, Sơn Bạch Lộc còn trực tiếp nhảy dựng lên, miệng không ngừng lẩm bẩm, lát nữa nhất định phải cùng lão đại nắm tay chụp ảnh, thiệt khó tin, mẹ nó hóa ra là người thời tiền sử a….

Những người khác nhìn thấy phản ứng của bốn người này, liền nheo mắt, rõ ràng là đang có chuyện gì đó mà bọn họ không biết, nhưng lại có vài người biết. Đang lúc ba người Linh Sùng, Bạch Lăng, Dạ Hoàng nheo mắt định nghiêm hình bức cung, mục tiêu đương nhiên là cái bạn ngốc ngốc dễ khi dễ nhất rồi, đột nhiên nghe thấy một tiếng kinh hô vang lên, theo một tiếng thét kinh hãi này, toàn bộ đại sảnh nháy mắt bị một luồng ánh sáng huỳnh quang phát sáng, ánh mắt mọi người đều nhìn về một phía!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.