Cửa Hàng Dị Thú Số 138

Chương 121: Chương 121




Long Trường Lệ và người Long gia cùng với những người khác đều nghĩ, Kim Dư nhiều lắm chỉ có thể chứng minh rằng y đã nhìn thấy qua hoặc là có biết chút ít tình huống về dạ minh châu thôi, tới lúc đó họ chỉ cần hoài nghi là được.

Ai cũng không thể tiếp thu nổi việc y có thể đem ra chứng cứ xác minh mà ngay cả người tối quyền uy cũng không thể tìm ra.

Khi ngón tay Kim Dư chỉ thẳng vào quyển bách khoa toàn thư trưng trong tủ kính, nháy mắt mọi người đều sững sờ đứng tại chỗ, sau đó một trận cười to vang vọng khắp Trân Tàng Quán.

“A ha ha ha ha !”

“Ai u uy cười chết tôi, cậu nghe xem y nói cái gì đó a? Bách khoa toàn thư!”

“Tôi còn tưởng y lôi ra được cái bằng chứng gì chứ, ai u, đem cuốn sách con nít đưa cho nhóm học giả coi sao? Chỉ là quyển truyện tranh mà thôi, còn xem như chứng cớ!”

“Móa, gần đây sao lại có loại người như thế này tới tham gia đại hội giao dịch vậy, thật sự là thói đời ngày sau a…..”

Nghe thấy tiếng cười và lời nói không cho là đúng, Kim Dư nhíu mày. Y chợt nghĩ đến, tuy trình độ văn minh khoa học kỹ thuật ở tinh cầu này rất cao, nhưng chế độ ở đây, lại là loại chế độ thiên về giai cấp và cấp bậc. Nhiều nhất chính là người ở đây không có mất nhân tính lý tính ức hiếp bóc lột người khác mà thôi. Nơi này là giai cấp xã hội được bảo vệ bởi tầng giai cấp chế độ, là loại bất bình bên trong nhưng cân bằng bên ngoài.

Vì thế bình thường Kim Dư không thể nào cảm nhận được cái loại vi diệu bất đồng, nhưng vào giờ khắc này, y lại dễ dàng cảm nhận được. Bất quá, thế thì sao nào?

“Ê, lão già, ông cũng cho là như thế?” ~A~Q~L~

Không thèm để ý đến mấy người đang cười nhạo châm chọc, Kim Dư xoay người nhìn ông lão thoạt nhìn giống như có nghiên cứu về đồ cổ, tà mắt hỏi.

Nói ra mấy loại chuyện vớ vẩn không thể thành chân lý, bị cười nhạo là điều tất nhiên. Mẹ nó tuy cái cái chứng cớ này vẫn chưa tới độ trở thành chân lý, nhưng làm một chứng cứ bình thường là dư dả rồi a.

“Ngươi!! Nói chuyện nên tôn trọng một chút! Vị này là Linh Chứng lão tiên sinh, trong ngành máy móc quang hạt và năng lượng nặng được xưng là quốc lão. Sao ngươi dám vô lễ như thế?!”

Lạnh lùng trừng mắt với cái tên kia, Kim Dư nhìn Linh Chứng, nói: “Cái gì gọi là thiếu niên nhi đồng? Trong lòng ông, đó chính là một thằng nhóc cái gì cũng không hiểu, có thể tùy ý lừa gạt? Nếu vậy lúc ông còn nhỏ chính là một tên ngốc tử, người khác nói gì thì chính là cái đó sao? Thiệt là mắc cười! Ông nói cho con ông biết cây có màu xanh, nhưng con ông không có hỏi vì sao có cây lại là màu vàng, thậm chí còn có màu đen sao? Bởi vì quan niệm và tư tưởng của thiếu niên nhi đồng phải được giáo huấn dạy dỗ từ nhỏ, nên nếu muốn viết cái gì đó để cho tụi nó đọc, so với viết cho người lớn đọc càng phải dụng tâm hơn mới đúng. Ta không tin, mấy người lúc còn nhỏ lại bị người lớn trong gia tộc mình cho rằng bản thân chỉ là một thằng con nít cái gì cũng không hiểu. Nói đùa chút, chỉ sợ lúc đó, một nửa trong đám các người đã bắt đầu tiếp xúc với nội dung cốt lõi của gia tộc rồi.”

“Ngươi đây là nói láo! Cho dù đám sách kia không có vấn đề, nhưng ngươi như thế nào lại biết bên trong có ghi lại nội dung liên quan đến dạ minh châu?! Chẳng lẽ ngươi đã xem qua?!” Một công tử thuộc Long gia hô lớn.

Tôi thật sự xem rồi nha.

Kim Dư cực độ cô đơn tự trả lời thầm ở trong lòng, sau đó thở dài, nói: “Tôi đoán.”

“Cáp? !”

“Ngươi ăn nói bừa bãi…..”

“Câm miệng cho ta !”

Đột nhiên, ông cụ tên là Linh Chứng hung hăng rống vào mặt đệ tử Long gia, nhìn Kim Dư hồi lâu, chậm rãi nói: “Huỳnh thạch?”

“Ặc. Ha ha......”

Ông cụ này không dễ lừa a. Ẩn.Quỷ.Lâu

“Sâu Con, đem bao tay chống phân hủy và đèn bàn tới đây cho ta. Ta muốn tự mình tra những lời thằng nhóc này vừa nói.” Rống cái tên Long gia kia xong, Linh Chứng liền nhìn Linh Sùng mà phân phó một câu. Lời này vừa nói ra, cả người Linh Sùng thiếu chút nữa suy sụp, Kim Dư ở bên kia thì trực tiếp phụt cười ra tiếng.

Khiến Linh Sùng ấm ức chính là, bởi vì Kim Dư cười đầu tiên, sau đó Long Trường Tiêu, Kim Khiêm, Dạ Hoàng và hai tỷ muội Bạch gia nối gót không chút khách khí bắt đầu cười, mà trừ mấy người này ra, vài con dị thú đi theo cũng lăn lộn cào sàn ngao ngao xuy xuy đủ kiểu, ngay cả Kỳ boss ngoài cười nhưng trong không cười khóe miệng cũng nhếch lên.

Sâu con sâu con sâu con! Ông mới là sâu con, cả nhà ông mới là sâu con[95] a!!

Linh Sùng ấm ức, nhưng không có cách nào cự tuyệt lời của ông cụ. Cho dù vị này và hắn không có quan hệ huyết thống trực hệ, nhưng tính ra bối phận thì vị này và ông nội hắn cũng không kém là bao, người Linh gia rất coi trọng người có bản lĩnh, huống chi vị này….. Địa vị của bản thân, cũng rất là ghê gớm.

“Sâu Con?”

“Nghe rồi chứ! Mau tới giúp một tay! Nhanh lên đi a! Cái đèn kia rất nặng, ta một người làm sao khiêng nổi?!”

Linh Sùng gào với cái nóc nhà, hiển nhiên là có dã tâm muốn kéo người nào đó xuống dưới, bất quá tên này đã đánh giá quá cao mị lực của bản thân cũng như xem thường sự bình tĩnh của Mậu Ảnh rồi. Anh kêu a, tiếp tục kêu nữa đi, ông cái gì cũng không có nghe thấy, có nghe thấy cũng không rảnh đi giúp anh, anh có phải chủ tử của tôi đâu. Muốn quát muốn làm muốn ngu gì đó thì cứ tùy tiện kêu đi, tôi ứ thèm để ý.

Lời kêu gọi của bạn sâu thất bại, vì thế dưới ánh mắt khó hiểu của mọi người, bạn ấy buồn bực lóe một cái biến ra ngoài. Phải, cậu không có lầm, chính là lóe một cái liền ra ngoài, nghe nói người của bộ tộc Bạch Linh Viên trừ bỏ năng lực dự đoán khiến người khác cảm thấy khủng bố ra, còn có một thân pháp kinh người như linh hầu diễn hóa. Loại thân pháp này tuy không có lực sát thương, nhưng mặc kệ là ai, muốn ám sát người bộ tộc Bạch Linh Viên, nhất định phải nhất kích tất sát[96], bằng không một khi người Linh gia dùng loại thân pháp này, cuộc ám sát có thể trực tiếp tuyên bố thất bại.

Bởi vì lời yêu cầu của lão gia tử Linh Chứng, những người ngầm chế giễu Kim Dư hai mặt nhìn nhau, sao Linh lão gia tử lại tin lời nói của thằng nhóc không có chút tiếng tăm kia?! Này không khoa học chút nào nha! Nói cách khác, Linh lão gia tử đang hoài nghi viên dạ minh châu của Long gia là đồ giả?!

Quan hệ giữa Long gia và Linh gia có phải đã xảy ra vấn đề gì không?

Qua một lát, Linh Sùng lại mang theo người hiện trở về. Nếu người hắn muốn đi cùng không muốn đi, vậy cái đèn kia dĩ nhiên là để cho người hầu khiêng rồi. Nếu nói cái này là đèn, kỳ thật thì cái này giống một cái chụp hình tứ phương trong suốt hơn. Ẩn ẩn phía trên còn phát ra một ít quang mang. Ẩn~Quỷ~Lâu

“Chứng gia, đèn gì đó đã mang tới rồi, ngài lập tức xem sao?” Linh Sùng đến bên người Linh Chứng hỏi. Người kia gật đầu, chỉ huy người đặt cái chụp kia lên tủ, bắt đầu đọc sách.

“Khoan đã!”

Chợt, Long Trường Lệ mở miệng. “Linh lão, ngài thật sự tin lời nói của người có lai lịch không rõ, thân phận không rõ hơn nữa nói chuyện không hề có căn cứ chỉ là suy đoán kia, mà hoài nghi trân phẩm chúng ta đã thiên tân vạn khổ tìm thấy sao?”

Linh Chứng nghe vậy thần sắc không biến, nhìn thoáng qua Long Trường Lệ, nói: “Thằng nhóc ngươi thật đúng là không bằng thằng nhóc Trường Tiêu kia, cho dù có thua bàn này thì thế nào? Cùng lắm thì bàn sau lật ngược lại. Hơn nữa, bây giờ chỉ là một đại hội giao dịch Nam Bộ, nếu đợi đến lúc thi đấu xếp hạng thập đại gia tộc, vậy cái tâm tính này của ngươi, chậc chậc, để cho lão nhị Kỳ gia đối phó với ngươi quả thật là dư dả, nếu đương gia là lão đại Kỳ gia….. ha ha.”

Tuy lời nói cuối cùng của Linh Chứng còn chưa có nói xong đã thì ha ha cười, nhưng chỉ cần không ngốc thì liền biết vị này có ý tứ gì. Sắc mặt của Long Trường Lệ lập tức khó coi. Mà ở bên kia, Linh Chứng đã dùng tốc độ nhanh nhất tra tìm lời giới thiệu vắn tắt của phần ‘Huỳnh thạch’ mà Kim Dư nói, cũng không phải là chi tiết đặc biệt gì, nhưng chỗ này cũng đủ để chứng minh lời nói của Kim Dư không sai. Mặc kệ cái trân bảo của Long gia đem ra triển lãm là cái gì, nhưng chỉ cần nó không thể tự phát sáng, vậy nó tuyệt đối không phải là ‘dạ minh châu’! Mà trừ chuyện này ra, Linh Chứng càng xem nội dung trong sách lại càng sợ và càng ngạc nhiên hơn, nội dung ghi trong quyển sách thật sự là ngoài dự đoán của ông! Những thứ khoa học kỹ thuật, tự nhiên, nhân văn, lịch sử và tri thức của nhân loại trước khi xảy ra cuộc Đại Di Cư khỏi hành tinh mẹ mà trong sách nói, vì sao cho tới bây giờ ông mới nhìn thấy?!

Những người nghiên cứu sách cổ đều là ăn không phải trả tiền sao?!

Kỳ thật đối với điểm này, ừm, có một sự thật khiến người ta hiểu lầm đến không nói được lời nào -- Bởi vì bộ tác phẩm của vị Kim đại hiệp và bộ bách khoa toàn thư được tìm thấy cùng lúc trong một phi thuyền cũ kỹ đã bị chôn rất sâu ở dưới đất, bởi vì lúc ấy đa số mọi người đều nghiên cứu phi thuyền, bởi vì lúc ấy nghiên cứu viên phụ trách kiểm nghiệm tiếp nhận có quan hệ cạp váy[97], vì thế tùy tay xem một quyển sách chính là sách của Kim đại hiệp, về phần thiếu niên nhi đồng bách khoa toàn thư thì, trực tiếp biến thành câu chuyện thiếu nhi đem đi đăng báo.Thế cho nên, hiện tại mới có một màn gạt người như thế.

Linh Chức tuy rất muốn trong một thời gian ngắn xem xong bốn quyển sách kia, nhưng người trong quán và người Long gia đã chờ không nổi nữa, cuối cùng vẫn là Linh Sùng không sợ hãi tiến lên hỏi một câu, rồi sau đó, tập thể người Long gia, đều đen mặt.

“Lúc ông đây đọc sách hận nhất là có người quấy rầy! Kia không phải là dạ minh châu! Là một loại tinh thạch được đem theo từ cuộc Đại Di Cư! Được rồi, cút đi!”

Đến tận đây, toàn bộ không khí trong hội trường Trân Tàng Quán đã có chút quỷ dị. Chuyện này thật sự là quá quá quá ngoài dự đoán của bọn họ! Chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có loại tình huống như vậy phát sinh, giống như là tên ăn mày đột nhiên biến thành hoàng tử, cái loại cảm giác này thật sự là, không tốt tí nào.

Mà người Long gia, bao gồm gia chủ Long Dụ Đình, đều đen mặt không nói một câu. Bọn họ đã nắm chắc được phần thắng trong tay, giờ lại trở thành gân gà[98] …. Kim Dư bất giác run rẩy, tê…. Sao tự nhiên cảm thấy âm trầm dữ vậy ta?

Đánh vỡ cục diện bế tắc là một người, lời của người này khiến người ta không thể ngờ tới, nhưng lại có vẻ rất hiển nhiên.

“Ha ha, kỳ thật Long thúc đã tự trách mình quá mức nặng nề rồi, có thể tìm được trân bảo được mang từ cuộc Đại Di Cư là đã khiến cho người ta không thể tưởng rồi. Mặc dù đây không phải là dạ minh châu trong truyền thuyết, nhưng có thể trong suốt như thế, tất nhiên cũng không phải là loại tầm thường.”

Trên mặt Phi Ngọc Thịnh mang theo một phần tươi cười thản nhiên, giọng điệu cũng êm dịu thong dong, nhưng lại cố tình khiến cho người khác hoàn toàn không thể bỏ qua.

Nghe Phi Ngọc Thịnh nói xong, mọi người vốn không biết nên làm gì cũng nhanh chóng gật đầu, đúng vậy đúng vậy, ai nói không phải là dạ minh châu thì không phải là vật quý? Có nói như thế nào thì nó cũng là bảo vật cực kỳ hiếm trước khi xảy ra cuộc Đại Di Cư, chỉ cần nghĩ đến việc tìm được nó là chuyện rất không dễ dàng rồi. vì thế mọi người là trở nên thong dong tự nhiên. Long Trường Lệ cũng mang theo chút cảm kích gật đầu với Phi Ngọc Thịnh.

“Chậc chậc, đã nói con chó chân chính lợi hại biết đi cắn người là con chó không sủa mà. Toa Toa ngươi xem, muốn nói về thâm tàng, chỉ sợ cái tên Long Trường Lệ kia cũng không bằng một nửa Phi Ngọc Thịnh. Nếu ngươi thật sự muốn gả cho cái thằng nhóc kia, có mấy cái đầu cũng không đủ để cho hắn đùa!”

Bạch Lăng nhìn mọi người đã muốn khôi phục lại bình thường, vụng trộm kề tai nói nhỏ với em gái, người kia cũng đầy vẻ tán đồng. Kỳ thật nàng đã sớm cảm thấy khó hiểu, sao lại có nhiều người thích cái tên vừa nhìn một cái liền có âm khí ứa ra như vậy? Tuy người này không so đo thể chất của mình còn đề cập quan hệ thông gia với trưởng bối trong nhà, nhưng càng như vậy thì càng khả nghi a! Không có lý do gì liền không để ý đến khuyết điểm của người khác, nếu là dựa theo tình huống bình thường, vậy đây chính là chuyện không bình thường!

Hai chị em vừa nghĩ, bỗng trong quán lại vang lên một loạt tiếng hút khí, vội vàng nhìn qua, liền thấy một cái kim quan. Chất liệu làm ra kim quan này không đủ để khiến người người kinh hô, nhưng người từng sở hữu được nó, lại thật sự rất là nổi tiếng.

“Là kim quan của viện trưởng học viện dị thú Hoàng Gia!”

“Á đù, đây là kim quan của người sáng lập a! Thứ này không phải đã mất tích gần một ngàn năm rồi sao?!”

“Ai ya, Kỳ gia chi tiền lớn à nha!” -A-Q-L-

Tiếng kêu đầy sợ hãi của mọi người khiến trên mặt Kỳ Vân Khiếu hơi lộ ra vẻ đắc ý. So với Long gia, tuy trân phẩm của hắn thua ở phần niên đại, nhưng lại thắng ở nội tình chất chứa bên trong! Kim quan của người sáng lập học viện săn bắn Hoàng Gia, nói ra liền có thể hù chết một đống người! Nghĩ như vậy, Kỳ Vân Khiếu thoáng nhìn qua thê tử ôn nhu hiền lành đứng bên cạnh, âm thầm vừa lòng. Tuy bà chưa được sự cho phép của ông đã dám sử dụng gia sản của Kỳ gia, nhưng vô luận có như thế nào, bà đều hướng về ông, yêu ông, bà sẽ hống ông thuận theo ông, không hề giống khối băng, vĩnh viễn đều nhắc nhở ông phải làm tộc trưởng thật tốt.

Bản thân ông chính là một tộc trưởng hoàn mỹ!! Không cần người khác nói cho ông biết!!

Nguyên Tĩnh Nhã cảm nhận được thái độ của Kỳ Vân Khiếu, trong lòng cũng rất đắc ý. Xem đi, chỉ vừa dùng một chút thủ đoạn lấy được bảo vật, liền có thể triệt tiêu được tài sản có giá trị mấy trăm lần thậm chí cả ngàn lần, còn khiến mình một lần nữa lấy lại được tín nhiệm. Ha ha, quả nhiên đàn ông đều là kẻ thích được dụ ngọt, nếu không, cho dù có thực tâm đối hắn như thế nào đi nữa, nhận được cũng chỉ là thầm oán mà thôi.

Kim quan của viện trưởng vừa ra, liền trở thành vật phẩm sáng chói nhất trong đám trân phẩm đang không ngừng bộc lộ hết tài năng. Kế tiếp, nếu không có trân bảo lợi hại hơn xuất hiện, Kỳ gia liền có thể thống lĩnh toàn bộ trân tàng giới trong vòng mười năm tiếp theo. Hiển nhiên Long gia và mấy nhà khác đều không thể áp chế được trân bảo kim quan kia lại, cho nên lúc này biểu tình của Long gia rất là phẫn uất, còn mấy nhà khác lại là cảm thán. Vật ấy vừa ra, hiển nhiên là đại sát tứ phương a.

Chỉ là, ở rất nhiều lúc, thắng bại đều nằm trong một cái nháy mắt, một khắc trước còn nằm trên đám mây một khắc sau lại rơi xuống đất, mọi chuyện đều biến hóa, cười đáp cuối cùng mới là kẻ thắng chân chính, đây mới là chân lý.

Nhìn sự đắc ý không thể che dấu nổi của Kỳ Vân Khiếu, trong mắt Kỳ Thanh Lân chợt lóe lên một tia cười lạnh. Mà Kim Dư ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn sắc mặt của boss nhà mình, túm lấy Tiểu Bảo và con khỉ nhỏ chơi trò đấu thú.

Lúc Kỳ Vân Khiếu đang muốn nói gì đó, bỗng ngoài cửa Trân Tàng Quán vọt vào một tên đàn ông quần áo bẩn loạn, vẻ mặt mỏi mệt lại đầy vẻ giận dữ. Tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, đã vọt tới trước mặt Kỳ Vân Khiếu khàn giọng chửi bậy!

“Kỳ Vân Khiếu! Mày tưởng Kỳ gia mày là một trong thập đại gia tộc muốn làm gì thì làm sao?! Mày vì tư lợi bản thân, thầm phái sát thủ ẩn nấp ám sát cả nhà tao, đoạt kim quan của tao! Mày không sợ bị báo ứng sao!!”

Trong nháy mắt, toàn bộ bên trong Trân Tàng Quán, im lặng như tử địa. Rồi sau đó, tiếng đàm phán thảo luận vang lên cơ hồ muốn phá nát cả đỉnh quán!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.