Cửa Hàng Dị Thú Số 138

Chương 90: Chương 90




Tuy bạn boss rất muốn thử chìm xuống cát xem có cái gì ở bên dưới không, nhưng cái sự khờ dại lần đầu của hắn lại không nhận được bất cứ sự ủng hộ nào.

Đối diện với sắc mặt có chút khó chịu của Kỳ boss, ông chủ Kim cúi đầu rên rỉ một tiếng, nói: “Em nói nha, anh muốn chìm xuống dưới cũng không sao, thật sự là không sao hết, em trước đó cũng đã có ý tưởng này rồi! Nhưng giờ không phải là lúc để chúng ta đi tìm kho báu, đúng không? Vẫn còn nhiều cơ hội đến đây mà, Địa Cầu chạy không thoát nổi đâu, lần sau chúng ta lại đến nhé!! Anh nói xem có được không?”

Kỳ Thanh Lân nghĩ một lúc, cảm thấy lời của bà xã nói rất có lý, lại nhìn đám người và thú đang ai oán nhìn mình, trên mặt chợt lóe lên một tia lúng túng, khe khẽ nói một câu: “Lên.”

Rốt cục mọi người cũng không cần phải nếm tư vị tự chôn sống bản thân nữa.

Bị cát chôn quá lâu khiến mọi người có chút yếu ớt, Tiểu Tuyết Vượng Vượng và Tiểu Bảo cũng có chút lâng lâng. Kim Dư nhìn tình huống như vậy liền biết không thể tiếp tục được nữa, phải tìm một ốc đảo cho mọi người nghỉ ngơi trước.

Bình thường muốn tìm được một ốc đảo ở trong sa mạc thì phải có tính nhẫn nại cực kỳ kinh người lại phải có độ may mắn cao, nếu không có khả năng sẽ chết trong sa mạc hoặc bị cát chôn sống rất cao. Nhưng đối với nhóm người và thú của Kim Dư mà nói thì chinh phục sa mạc chỉ là chuyện tép riu, có Kim Dư hiểu rõ địa lý ở nơi này, có Lý Khiếu và Cam Lượng đi đầu làm tiên phong, lại có Tiểu Bạch ngồi trên đầu Đại Bạch kéo theo Tiểu Tuyết, Nhị Hắc cùng Bánh Bao Vượng Vượng và Tiểu Bảo phòng thủ, boss thì kéo thẳng Kim Dư vào ngực trực tiếp bay đi…..

Rất nhanh, cả đám đã đến được ốc đảo.

Ốc đảo trong sa mạc luôn khiến người ta cảm thấy kinh diễm. Chỉ là một màu xanh mướt bình thường nhưng lại khiến cho con người ta cảm thấy hạnh phúc tới cực điểm, nhất là hồ nước trong xanh thấy đáy kia, mát lạnh đến tận tâm cam.

Tiểu Tuyết và Vượng Vượng còn có Tiểu Bảo, ba đứa tới được ốc đảo trước tiên liền kêu ngao ngao lên chạy thẳng tới hồ nước, Lý Khiếu và Cam Lượng cũng ngồi xổm ở bên hồ rửa mặt một phen. Đến lúc Kim Dư nghĩ cuối cùng cũng có thể thả lỏng một chút, lát nữa lại đến rừng mưa nhiệt đới tìm thực vật, thì lại có tiếng thét chói tai của Sơn Bạch Lộc từ xa xa truyền tới.

“A a a -- ! ! Lão đại cứu mạng ! ! Bác sĩ vô lương ! ! Tôi gặp cát lún rồi a! !”

Kim Dư nghe thấy, nhịn không được khóe miệng khẽ rút, thiệt là tốt dữ thần, bọn họ vừa vào sa mạc liền gặp phải cát lún, nhưng vừa nghĩ đến đây, Kim Dư lại khẽ nhíu mày, nếu tên bác sĩ vô lương Kim Khiêm đi cùng với Sơn Bạch Lộc, sao gã lại để Tiểu Tam bước chân vào khu vực cát lún chứ?

Nhưng tốt xấu gì thì tiểu đệ của y cũng đã há mồm kêu cứu rồi, có nói như thế nào thì y cũng phải tới nhìn xem. Huống hồ cái tên bên cạnh vừa nghe thấy cát lún thì hai mắt liền phát sáng….. Được rồi, căn bản không cần y nói, bọn họ đã thuấn di đến trước mặt Sơn Bạch Lộc.

Nhưng hình ảnh kia có chút quỷ dị.

“……Tiểu Tam, cát chỉ lún tới nửa người cậu thì cậu liền không động sao? Tôi nhớ hình như cậu không có dị năng của Đại Bạch đâu à nha.”

Sơn Bạch Lộc có chút khó hiểu. Bất quá, tuy tên này chỉ số thông minh không cao nhưng da mặt lại đủ dày, liền ngẩng đầu nhìn Kim Dư, còn nghiêm túc mà nói: “Lão đại, lúc ấy em không nghĩ tới chỗ cát lún này lại nông như vậy.”

Kim Dư mặt đen tới lợi hại, đang muốn mở miệng, bên cạnh lại truyền tới một thanh âm lạnh tanh: “Cậu chỉ là lỡ chân đạp phải chỗ ẩn chứa tài nguyên thôi, đừng tưởng nơi nào cũng có cát lún như thế, nếu thật sự có, cũng không đủ để chôn tên ngốc như cậu.”

Sơn Bạch Lộc vừa nghe liền bùng nổ, “Anh nói cái gì?!”

“Anh nói cái gì?!” Kim Dư cũng kêu lên.

“Nơi này có ẩn chứa tài nguyên, chỗ Sơn Bạch Lộc đạp trúng chỉ là do địa thế tương đối thấp mà thôi.” Kim Khiêm nhìn người phía sau. “Không thể không nói, độ may mắn của cậu cao đến mức khiến người ta phải ghen tị. Tôi vốn còn đang suy nghĩ, dựa theo tri thức về tài nguyên thiên nhiên của Địa Cầu mà tôi đã được biết, mặc dù Địa Cầu có rất nhiều tài nguyên khoáng sản, nhưng tài nguyên chân chính quý trọng thì lại cực kỳ hiếm, trừ bỏ vàng bạc ra, chỉ sợ là không còn gì khác nữa.”

Kim Dư nheo lại hai mắt: “Ý của anh là nói, nơi này có tài nguyên trân quý không thuộc về Địa Cầu?”

Kim Khiêm gật đầu: “Nếu tôi không nhìn lầm thì tài nguyên ở trước mặt này hẳn là một mảnh tinh thạch năng lực có chứa ion nặng. Thứ này chính là nguyên liệu chủ yếu để chế tạo ra ‘vũ khí lạnh ion nặng”, chẳng qua bởi vì nguyên liệu này cực kỳ quý hiếm, cho nên có chưa tới một ngàn vũ khí lạnh ion nặng được chế tạo ra.

“Mà qua bước đầu tính toán của tôi…. Tinh thạch ion nặng trong sa mạc này, đủ để chế tạo ra mấy chục vạn vũ khí lạnh ion nặng.”

Kim Khiêm còn chưa dứt lời, hai mắt Kim Dư đã sáng đến độ có thể phát ra ánh sáng hạt nhân. Cam Lượng ở bên cạnh kêu to, mà nội dung kia, đã khiến cho ông chủ Kim cảm thấy kẻ giàu nhất gì gì đó, cơ bản y đã nắm được vào tay rồi.

“Đậu xanh rau má!!! Không phải đâu nha?! Thế nhưng nơi này lại có tinh thạch năng lượng sao?! Gạt người! Khẳng định ở chung quanh đây sẽ có một tảng tinh thạch năng lượng lớn nha!! Nếu việc này bị các dị năng giả biết, sẽ điên cuồng tới mức nào a?!”

Vì thế ông chủ Kim cực kỳ thỏa mãn mà cười tươi roi rói, y bỗng cảm thấy kỳ thật sa mạc cũng không có gì là không tốt a, nhìn ánh nắng vàng óng rực rỡ này xem! Vừa nhìn liền thấy cảnh đẹp ý vui rồi a!!

Tuy nhiên, Kỳ boss đứng ở bên cạnh Kim Dư thì lại hoàn toàn không có cảm giác vui vẻ giống như bạn Kim. Hắn có cảm giác, sa mạc này rất không có ý tứ gì hết, sao lại không có thành trì cổ chôn dưới cát a? Còn không bằng một góc sa mạc vô tận ở Thủ Đô Tinh nữa là, ít nhất ở đó hắn còn tìm thấy một cái thôn xóm bị chôn dưới đất a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.