Cửa Hàng Dị Thú Số 138

Chương 96: Chương 96




Cho dù nhóm đại lão bị cướp đoạt đồ ăn có oán niệm cách giải thích của ông chủ Kim Dư tới mức nào, tốt xấu gì thì cũng đã lấy lại được mặt mũi. Nhìn bộ dạng không dám cãi lại của đám dị thú đang bị Cam Lượng rượt đánh khắp nơi, nhóm đại lão liền cảm thấy, ừm, thật ra cũng chẳng có gì, không phải chỉ là mấy phần cơm mấy miếng thịt thôi sao? Nhà ông thì cái gì mà chẳng có? Chỉ mất có mấy phần điểm tâm lại được thấy cả đám bị đánh tơi bời hoa lá, đáng giá! Rất đáng giá!!

Đương nhiên nhóm đại lão Ám Nhai không phải là kẻ khó ưa khó chuyện trò giống như mọi người thường tưởng tượng, nhưng cho dù có dễ nói chuyện đi nữa, thì cũng phải nhìn xem có phải là đối tượng tốt hay không? Có nói như thế nào thì ít nhiều gì đám dị thú cũng đã từng đảo qua một vòng cửa hàng của các đại lão, nói đến chỗ này, kim mao thử cảm thấy mẹ nó bản thân bị đánh thiệt thòi quá đi mà! Đám đại lão đáng ghét! Nhớ ngày đó, cả đám vì muốn lấy lòng đã đem đến một đống thịt nướng nó thích ăn nhất, chỉ để mời nó xuống núi dò la đối thủ hoặc lão bà hoặc tình nhân hoặc con cái hoặc cha già đủ loại a? Khi đó quả thực cung phụng nó như lão gia! Hiện tại tốt a, nhìn xem coi, mẹ nó đánh nó như đánh con à?!

Hung hăng dùng đuôi quấn lấy một cái kim tệ, kim mao tử cắn a cắn, đồ thật! Đợi đến khi mấy người lại tới nhờ thám thính tình hình, ông nhất định phải tăng giá lên gấp mấy lần!! Sau đó lại khiến mấy người không thể lập hồ sơ lưu trữ, dám nói ông ăn không ngồi rồi?! Ông căn bản là lười cùng đám mấy người chơi đùa! Oan chết, thực oan! Nghĩ xong, kim mao thử quay đầu nhìn cái lão thiên địch ở bên cạnh cách đó không xa, cái con diều hâu này, phỏng chừng trừ bỏ nó cực kỳ bi thúc ra, dưỡng lão mang hài tử gì đó cũng có thể bị liên lụy, ừm, bất quá ánh mắt của tên này sao lại đương nhiên tới vậy? Ai u uy! Mắt chuột của nó nhất định đã nhìn lầm rồi, thế nhưng lại thấy được một tia tính kế cùng vừa lòng trong cặp mắt ưng kia sao?!

Kim mao thử cắn miệng, đau đến mức kêu chi chi loạn lên, sau đó mới tìm tới chỗ chúng thú không nhìn thấy mà run rẩy hai cái, mẹ nó mẹ nó mẹ nó! Hèn chi cảm thấy có gì đó không đúng! Thú cưng ở trong tiệm ít nhiều cũng có hơn hai mươi con thú già, cho dù mấy đứa này không phải là thân kinh bách chiến, biết âm hiểm giả dối, thì ít nhất cũng có hơn mười con là dị thú chiến đấu a! Có nhiều lão già có kinh nghiệm trấn tiệm như thế, sao có thể phát sinh ra chuyện như vậy, tuyệt đối là có mưu tính từ trước, có tổ chức, có kế hoạch!

Kim mao thử lại thoáng nhìn qua con dị thú choai choai đang gục đầu kia, nhịn không được mà lắc đầu. Tuy nói bị con thú già có kinh nghiệm đầy mình kia tính kế, nhưng nếu ngẫm lại hoàn cảnh trước kia của tụi nó, thì sẽ hiểu tại sao bọn nó lại hành động như vậy. Phần lớn mấy đứa này vừa được sinh ra liền bị người ta vứt bỏ, tuy rất khổ, nhưng tâm trí và cách xử lý vấn đề với nhân loại chỉ sợ kém hơn những con dị thú đã được huấn luyện chính quy rất nhiều….

Chi......

Vượng......

Kim mao thử thở dài, quay đầu lại thì phát hiện con sưu cứu khuyển ở bên cạnh cũng thở dài giống nó. Hai con dị thú nghe được tiếng thở dài của nhau liền liếc nhìn nhau, trong mắt đều là cảm thán và may mắn. Cảm thán tuy con dị thú choai choai này bị tính kế nhưng lại có rất nhiều trưởng bối dạy dỗ dẫn dắt, về phần may mắn, mẹ nó may mà chúng nó trưởng thành rồi a! Nhớ lại cái thời gian hơn mười ngày thậm chí là mười mấy tháng bị tống vào khu huấn luyện Địa Ngục, tụi nó liền cảm thấy đau trứng thay cho tên nhóc choai choai này.

Sự tình đến tận đây là hết. Sau đó có một con dị thú lớn tuổi nhất đứng trước mặt mấy chục con dị thú choai choai ở trong sân viện, bắt đầu giáo dục lại tư tưởng. Đám Đại Bạch Vượng Vượng thì cùng với Đại Đại Bạch, Tiểu Lục và Đại Vĩ Ba Lang đã lâu không gặp vừa đi vừa ôn chuyện, nói trắng ra thì chính là, đủ loại tranh giành bắt chước lẫn nhau.

Cuối cùng, trong phòng chỉ còn lại cặp đôi Kim Dư và Kỳ Thanh Lân, cặp đôi Sơn Bạch Lộc và Kim Khiêm, cùng với cặp đôi tương lai Lý Khiếu Cam Lượng…. và người cô đơn Long đại thiếu.

Hắn vị trí ngồi và vẻ mặt của sáu người kia, khóe miệng khẽ rút nghĩ thầm đáng lẽ hôm nay phải dẫn theo bạn đến chứ nhỉ? Nhưng vậy được không, vấn đề là, nếu hắn thật sự dẫn bạn tới, vậy nên dẫn theo đàn ông, hay là đàn bà tới đây?!

Long đại thiếu tỏ vẻ đây là một vấn đề rất khó giải thích.

“Long thiếu, lần này anh đến ngoại trừ giúp Đại Đại Bạch tính toán sổ sách ra, còn có chuyện gì khác sao?” Kim Dư nhìn Long Trường Tiêu, trong lòng còn đang suy tính phải nói chuyện hợp tác buôn bán đồ như thế nào đây.

Long Trường Tiêu nghe vậy ngược lại gật đầu. Tuy Đại Đại Bạch nhà hắn bị đám dị thú tiểu bối lừa gạt tiền cơm nước, nhưng Long gia hắn không thiếu chút tiền ấy, chỉ là chỉ còn một tháng nữa là bắt đầu hội giao dịch cực kỳ cao cấp tại Nam Bộ. Trong hội giao dịch kia, hắn có chuyện muốn nhờ Kim Dư và Kỳ Thanh Lân hỗ trợ.

“Hội giao dịch Nam Bộ, Kim Tử cậu có nghe tới chưa?”

Kim Dư nhìn qua Kỳ Thanh Lân ở bên cạnh, gật đầu: “Biết, không phải là chỗ giao dịch trực tiếp lẫn gián tiếp của kẻ có quyền có thế nhất toàn Thủ Đô Tinh sao? Còn có cái gì nữa?”

Long Trường Tiêu bật cười một tiếng nhìn về phía Kỳ Thanh Lân. Đại thiếu gia của Kỳ Lân gia tộc quả là người dám nói những lời khinh xảo như vậy. Mấy ngày nay hắn nghe thuộc hạ hồi báo, hình như hàng hóa cực kỳ quan trọng của phu nhân của tộc trưởng đương nhiệm bộ tộc Kỳ Lân đang gặp rắc rối, bận đến sứt đầu mẻ trán, xem ra là do thủ đoạn của vị đại thiếu gia này rồi? Nhưng ngẫm lại, tộc trưởng của bộ tộc Kỳ Lân kia thật đúng là cực phẩm a, dùng lời của ông nội mà nói thì nói như thế nào ta?

Phải rồi! Lão già đó xứng đáng được đưa đến viện dưỡng lão cưỡng chế dưỡng lão, đầu óc khẳng định là bị cửa kẹp rồi.

“Kim Dư, tuy hội giao dịch Nam Bộ nổi danh là giao dịch, nhưng không phải chỉ có giao dịch. Nó còn quyết định phương hướng phát triển của toàn bộ Thủ Đô Tinh trong mười năm tới, và là đại hội so đấu thực lực và triển lãm vũ lực của người đương quyền và các chính đảng. Nếu muốn tranh giành lợi ích càng lúc càng lớn cho mình sau này, vậy vô luận có như thế nào, đều phải lấy được thành tựu khiến các thế lực tán thành này, cho nên, trong hội giao dịch lần này, cậu có thể nhìn thấy toàn cảnh phe cánh thống trị đầy đủ nhất của Thủ Đô Tinh.”

Kim Dư nhịn không được mà cảm thán một tiếng. Hội giao dịch này cũng trâu bò quá! Cái loại tiểu nhân vật như y nếu không có người này ở bên cạnh, chỉ sợ ngay cả tư cách đi nghe ngóng cũng không có rồi? Bất quá, Long Trường Tiêu nói chuyện này với y, là muốn y hỗ trợ cái gì đây? Nghĩ đến đây, ông chủ Kim cười hắc hắc hai tiếng, thanh âm kia khiến trực giác của người nào đó đề cao cảnh giới, trừng mắt nhìn y: “Tôi còn chưa nói xong.”

Kim Dư nghe vậy gật đầu, “Đúng vậy đúng vậy, anh chưa nói gì hết, tôi không phải cũng chưa nói gì sao? Tôi chỉ là cười hai tiếng mà thôi.”

Nghe thế, Long Trường Tiêu và mấy người khác đều quăng qua một cái xem thường, biết cậu chỉ cười mà không nói rồi, thà rằng cậu trực tiếp mở miệng nói còn hơn.

“Tôi muốn thuê tụi Đại Bạch, trong vòng một tháng đến Hoang Tinh Số Ba.”

Kim Dư nhướn mày: “Anh tới Hoang Tinh làm gì? Anh kinh doanh nhà hàng, đừng có nói với tôi là anh muốn tới Hoang Tinh tìm mỹ thực à nha.”

Long Trường Tiêu nghe vậy khóe miệng rút rút, trên mặt lộ rõ vẻ vô lực: “Thương điếm thương nghiệp chỉ là sinh ý mà thôi. Tôi lần này muốn đi Hoang Tinh là để xem có thể tìm được tài nguyên khoáng sản thích hợp hay không. Thực lực của một thế lực lớn hay nhỏ không phải dựa vào tài sản, mà là dựa vào vũ lực. Công binh xưởng đang ra sức nghiên cứu chế tạo một loại vũ khí mũi nhọn là đao kiếm ion nặng, mà loại tinh quặng ion nặng này chỉ có ở tại lãnh địa của Long gia, tại Hoang Tinh Số 1 và Số 2 cùng ba vệ tinh xoay quanh nó thì không có loại tinh quặng như vậy. Nếu tôi muốn tranh đoạt với cái tên Long Trường Lệ kia, nhất định phải có đủ tư cách tranh đoạt với gã đã. Mà trọng yếu nhất, chính là công binh xưởng.”

“Chậc chậc, lúc ở học viện săn bắn Hoàng Gia cũng đã nói, anh sớm tới đấu với cái tên Long Trường Lệ gì đó đi mà. Cố tình ông nội anh lại cho rằng có lỗi với vị trí thủ lĩnh kia, có thực lực đi tranh cũng không đi tranh, giờ tốt rồi, để anh đi tranh? Độ khó tăng không biết bao nhiêu lần.” Kim Khiêm vuốt tay, lắc đầu nói: “Ông nội của tôi nói ông già nhà anh là rảnh không có việc gì làm nên tự chà đạp bản thân, lại còn muốn dày vò luôn con trai cháu trai, nhưng cũng không phải là không có chỗ tốt, tỷ như nói, ít nhất anh và Long thúc thúc đều không có trưởng oai. Nhìn mấy đứa có quyền thừa kế hiện giờ ở Long gia kia xem, trừ bỏ cái thằng nhóc Long Trường Lệ còn có thể đủ gây sức ép kia ra, mấy đứa khác còn chưa ngoi lên được mặt bàn.”

Long Trường Tiêu nghe Kim Khiêm nói về bản thân và ông nội, cùng toàn bộ Long gia, gương mặt lạnh như băng càng banh chành. Mặc dù có chút không vui, nhưng hắn không thể không nói, bác sĩ vô lương nói rất đúng. Lúc đầu, hắn cũng không hiểu vì sao ông nội nhất định bắt hắn đi tranh chức tộc trưởng Long tộc với Long Trường Lệ, thẳng đến khi nghe ông nội kể nguyên do, cùng với tình huống hiện giờ của Long gia, hắn mới hiểu ông nội đã tốn không ít công sức lo nghĩ cho Long gia, cũng khiến hắn càng kiên định thêm quyết tâm muốn dẫn dắt Long gia phát triển theo hướng chính quy một lần nữa!!

Hiện giờ Long tộc được đứng đầu thập đại gia tộc, là do phụ thân của Long Trường Lệ đã sắp trở thành người đứng sau và lực lượng tư hữu của Quân bộ. Mà Quân bộ hiện tại là một cái động đen không đáy, bên trong quá đen quá sâu, nếu chỉ vỏn vẹn dựa vào Long gia hiện tại, cuối cũng cũng sẽ trở thành vật hi sinh bị cái động này cắn nuốt.

Kim Dư nhìn biểu tình của Long Trường Tiêu cảm thấy hắn hẳn là đang lo lắng điều gì đó, nghĩ một hồi vẫn quyết định không bán gút thắt. Nói như thế nào thì cũng là vì hợp đồng dài hạn tương lai của bọn họ, phải tận lực tạo ra sự tín nhiệm và hảo cảm mới được.

“Nói thật, tôi biết một nơi có quặng tinh thạch ion nặng mà anh nói.”

Long Trường Tiêu nghe vậy sửng sốt, trong lúc nhất thời còn chưa phản ứng kịp.

“Bất quá a, cho dù chúng ta có là anh em ruột cũng phải tính cho rõ ràng, giảm giá cho anh còn tám phần thì thế nào?”

Nghe vậy, Bánh Bao ở ngoài hàng hiên thực đồng tình mà vỗ vỗ Đại Đại Bạch, ngao một tiếng. [Chú nói xem sao ông chủ càng ngày càng tệ vậy? Trước ổng còn nói với boss giảm giá cho chủ nhân nhà chú còn bảy phần, sao mới một ngày, lại tăng giá rồi.]

Phản ứng của Đại Đại Bạch chính là im lặng dùng móng che mắt lẫn lỗ tai. Nó cái gì cũng không không nghe thấy! Mẹ nó, một là ân nhân cứu mạng, một là chủ nhân, ân nhân cứu mạng lừa tiền chủ nhân, chẳng lẽ bảo nó đi cắn ân nhân cứu mạng sao? Thiệt là chịu không nổi mà!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.