Cửa Hàng Dị Thú Số 138

Chương 154: Chương 154: Nghi




Đối lập với tình cảnh thiếu niên đang yên lặng cắn chặt răng trong mê thất kia, mọi người trong cửa hàng dị thú số 138 vẫn còn chưa ý thức được mối nguy hiểm tột cùng đang sắp sửa tới gần. Giống như cả đám rơi vào trong nồi phô mai, không thể xác định nổi vị trí, trong suy nghĩ của một đám người nhàm chán thì đây là một sự kiện rất có ý tứ.

Muốn giải quyết chuyện này có lẽ sẽ phải tiêu tốn một đoạn thời gian, nhưng bọn họ một chút cũng không chịu thừa nhận rằng bọn họ sẽ phải chịu tổn thất lớn vì chuyện này.

“Tôi nói anh có biết dùng không vậy? Đây là quà đặc biệt mà Đinh Bạch tặng cho tôi đó, vô giá nha!” Ông chủ Kim sau khi giật mình qua đi, phản ứng đầu tiên chính là phản bác, y đã từng nhàm chán dùng cái này thử định vị rất nhiều người và dị thú rồi a, ngoại trừ Địa Cầu không biết vị trí ra, mấy dị thú ở Hoang Tinh và các vệ tinh khác đều được định vị.

Cam Lượng nghe thấy sự hoài nghi của Kim Dư liền trừng mắt tỏ vẻ cực kỳ bất mãn, “Cậu có thể hoài nghi nhân phẩm của tôi, nhưng cậu tuyệt đối không thể hoài nghi chỉ số thông minh của tôi!!”

“Cho dù có là đồ cao cấp cỡ nào thì tôi đều biết dùng. Cậu không tin thì cứ thử xem! Nhưng nếu cậu cũng không định vị được, vậy cậu đem thứ này tặng cho tôi nhé, thế nào?”

Cam Lượng cười hì hì đưa máy định vị trong tay đến trước mặt Kim Dư, người sau thấy thế hơi nhướn mày, sau đó liền thao tác. Kết quả, hơn mười phút trôi qua, máy định vị vẫn không có bất cứ phản ứng nào.

“Ha ha! Cậu xem cậu xem, cậu không phải cũng không thành công sao? Đến đến đến, mau đưa thứ này cho tôi đi, này vô giá a!!”

Cam Lượng nhìn vẻ mặt khó coi của Kim Dư liền đưa tay chộp lấy máy định vị. Lý Khiếu bên cạnh co rút khóe miệng quyết định nên đứng tại chỗ làm bộ không nhìn thấy thì hơn – dù sao hắn cũng không tin tên boss kia có thể để cho người khác đoạt thứ gì đó từ chồng (?) của hắn.

Cho nên, một phút sau, bạn tóc cam đã bị đá ra khỏi nhà, Lý Khiếu vẫn tỏ vẻ bình tĩnh như thường.

“Ngao! Con cá voi tiền sử cậu sao có thể nói không giữ lời như thế!!”

Đối với tiếng tru của Cam Lượng, Kim Dư cười nhạo một tiếng: “Anh có nghe tôi nói cái gì sao? Tôi chưa hề đáp ứng lời đề nghị của anh mà.”

“Lúc trước tôi cũng có lên tiếng đâu vì sao cậu cướp tử kim tệ của tôi!!”

“Đó là do anh cam chịu.”

“……”

Vì thế, đối với hành vi chỉ cho phép châu quan phóng hỏa không cho phép dân chúng đốt đèn của người nào đó, Cam Lượng tỏ vẻ cực kỳ khinh bỉ và oán giận ở trong lòng. Sau khi khinh bỉ qua đi, y lại chạy tới nói chuyện cùng Kim Dư.

“Đó là tình huống gì? Lúc trước chưa từng xuất hiện chuyện như vậy đúng không?”

Cam Lượng nhìn Kim Dư, người sau hơi trầm mặc một lát sau đó lắc đầu: “Ở Hoang Tinh, tôi không thể định vị được Tam Hoàng. Nếu là ở Thủ Đô Tinh, tôi cũng không thể định vị được cái tên tôi vừa mới đạp bay là anh.”

“Cậu đây là đang trá hình khinh bỉ thực lực của tôi sao?!” Cam Lượng nghe thấy, khóe miệng liên tục co rút. Mãnh thú Tam Hoàng và Kỳ Thanh Lân, nếu đặt trong đám dị thú thì chính là bốn tên Hoàng Đế có thực lực cường đại đến nghịch thiên, này căn bản không phải là loại thực lực mà đám người thường như bọn y có thể có đúng không?

“…..Trừ chuyện này ra, Hắc Đoàn, bản thân tôi và Phi Ngọc Thịnh của Đại Bằng Kim Sí gia cũng không định vị được, còn lại thì bình thường.”

Nói tới đây, trên mặt Kim Dư liền mang theo vài phần ý tứ hàm xúc không thể nói rõ, “Cái thằng nhóc Hắc Đoàn thì tôi không nói tới, cho dù phải dưỡng thương nhưng năng lực của nó cũng là cực kỳ đặc thù, mà bản thân tôi thì không cần phải nói.”

“Ê.” Cậu đang trá hình khen ngợi thực lực của bản thân rất trâu bò đó hả?! Có tên nào mặt dày hơn cậu không!! Ẩn~Quỷ~Lâu

“Nhưng cái tên Phi Ngọc Thịnh kia.” Kim Dư mị mị hai mắt, “Gã có vấn đề.”

“Đương nhiên là có vấn đề! Cái tên tiểu bạch kiểm[130] kia ông đây đã sớm nhìn gã không vừa mắt rồi!” Cam Lượng đầy vẻ khó chịu, “Lúc trước tôi đi làm nhiệm vụ đều bị gã quấy nhiễu rất nhiều lần.”

“Nhưng mà, cậu rảnh rỗi tới mức lấy toàn bộ người trong thập đại thế gia ra để định vị sao? Rảnh rỗi đi thăm dò cái người không hề có quan hệ với cậu làm cái gì a?” Trong lòng Cam Lượng còn có một câu không dám nói ra, ừm, Kim Dư hẳn là sẽ không coi trọng cái tên tiểu bạch kiểm kia chứ? Chậc chậc, nếu thật sự coi trọng, vậy boss nên phá sao đây a.

“Cam Tử a, tôi nói cho anh biết a, người kia chẳng những không phải không hề liên quan, theo tôi, gã ngược lại là tên gây tội ác đứng sau bức màn từ từ tính kế sau đó lại đạp ra một cước đó. Tuy chúng ta không có chứng cớ, nhưng tôi đã hỏi Trường Tiêu và Kim Khiêm, người này có khá nhiều hành vi thoạt nhìn không có gì bất ổn, nhưng qua một đoạn thời gian nhớ lại mấy cái hành vi như ‘không có gì’ của gã đều có thể kết nối lại thành một chuỗi, sau đó dẫn đến đại sự hoặc sự kiện không lớn không nhỏ.” Kim Dư nhíu mày, chọt chọt máy định vị trong tay, “Người này giống như đang chơi cờ vây, những quân cờ mà gã đi đều không có chỗ nào quan trọng, nhưng đến một lúc nào đó, những quân cờ này có thể liên kết thành một con rồng lớn, giết đối phương đến một mảnh giáp cũng không còn.”

“Tôi vốn chỉ đang trong giai đoạn hoài nghi gã, nhưng sau khi dùng máy định vị lại không thể nào xác định được vị trí của gã, tôi liền biết tôi đã hoài nghi đúng mục tiêu.”

“Ý là nói gã đang ẩn tàng thực lực của mình?” Lý Khiếu rốt cục không nhìn nổi bạn Cam Tử đang mất tinh thần, nói tiếp.

“Làm sao có thể đơn giản là chuyện ẩn tàng thực lực như vậy a!” Đột nhiên có một giọng nói thiếu đánh từ cửa truyền tới, nhìn qua liền thấy Sơn Bạch Lộc đang lầm bầm dắt theo Tiểu Sơn Lang đi vào nhà, nhưng lại không hề có tên bác sĩ vô lương sắp sửa trở thành môn thần đi đằng sau hắn, chỉ có duy nhất một con hồ điệp nho nhỏ màu bạc.

“Yêu, tam thiếu gia sao lại đến đây? Tôi tưởng cậu đã sắp sửa trở thành quản gia của cái tên bác sĩ vô lương rồi chứ? Nhìn sắc mặt tam thiếu gia này, mấy ngày này sống rất không tồi a.”Cam Lượng trừ bỏ Kim Dư ra, đối với mấy người coi thường chỉ số thông minh của y đều được y tận sức chèn ép. Sơn Bạch Lộc tuyệt đối là một đối tượng chèn ép rất tốt, hơn nữa ba Q[131] của tên này cũng không cao.

“Thiếu gia đây không chấp nhặt với anh!” Sơn Bạch Lộc dĩ nhiên nghe ra có người muốn bắt nạt, nhưng lúc này hắn càng thích khoe khoang hơn, mặc dù cái sự khoe khoang này là do người khác nói cho hắn biết. “Nếu là ẩn tàng thực lực thì chỉ có thể nói người này là một cường địch có tâm kế mà thôi, như vậy cho dù gã có lộ ra thực lực thì cũng bị boss đập rớt trong vòng một giây, không hề có áp lực. Nhưng vấn đề là, thứ gã che dấu hẳn là thứ lại càng thêm nguy hiểm, mà thứ này có thể sẽ mang tới nguy hiểm tương đối lớn, cứ nhìn nhất cử nhất động của gã trước đó, chúng ta hoàn toàn có thể hoài nghi gã đang lợi dụng hai tầng thân phận của mình trong thập đại thế gia và quân đội hòng mưu toan gì đó, mà mưu đồ này tuyệt đối có liên quan đến dị thú. Phàm là những thế gia mà gã ghé thăm, thú viên của thế gia đó đều có bạo động, như vậy cũng đủ để nhìn ra rồi.”~A~Q~L~

Nghe Sơn Bạch Lộc nói một đoạn dài, hai mắt của Cam Lượng trừng có chút lớn, sau đó đột nhiên cười, “Nhóc con cậu tuyệt đối là nghe đại thiếu gia Kim gia nói đúng không! Chậc chậc, ông đây mới không tin cậu có thể tự mình nghĩ nhiều như thế đâu! Còn có, Kim Tử a, sao chúng ta lại nói sang cái tên đó vậy? Trọng điểm hiện giờ chính là thằng nhóc bị lạc đường mà? Máy định vị không có cách nào định vị được, hắn cũng không ra được, có phải là không cẩn thận bị nhốt ở nơi nào đó không? Hay là có người có dị năng gì đó đang đùa dai?”

Cam Lượng hoàn toàn không để cho Sơn Bạch Lộc có thời gian lên mặt, lập tức chuyển đề tài sang cái tên nhóc bị lạc đường kia. Mà Kim Dư nghe xong cũng hiểu được bây giờ nói chuyện về tên nhóc kia thì tốt hơn, nghĩ một lát, khẽ gật đầu nói: “Ừ, Cam Tử anh nói đúng, mặc kệ là đùa dai hay không cẩn thận bị nhốt, nếu qua một thời gian dài vẫn không thể thoát ra được, vậy thiếu niên kia sẽ không sống nổi. Nhưng anh nhìn thấy tin này ở đâu? Muốn nghĩ cách thì chúng ta ít nhất cũng phải biết đối phương là ai chứ?”

Lời nói của Kim Dư khiến Cam Lượng ngẩn người một chút sau đó liền nhìn màn hình quang não, nhìn hết nửa ngày cuối cùng chỉ là cào đầu nói: “Cậu cũng biết ở trên mạng, tên mọi người dùng đều là nickname, nickname của tên thiếu niên này là Tóc Lam. Cậu có ấn tượng gì không?”

Nháy mắt, trong đầu tất cả mọi người đều hiện ra một cảm giác cực kỳ không tồn tại, ngay cả hình ảnh trong đầu đều là thiếu niên mờ mờ ảo ảo…..

“Tôi cảm thấy chắc là không trùng hợp như vậy đâu.” Kim Dư kéo kéo khóe miệng. Những người khác đều gật đầu.

Ngay sau đó, Kỳ Thanh Lân hơi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, Kim Dư cũng nhìn theo ánh mắt hắn, liền thấy một cái đầu vàng một cái đầu đỏ và một cái đầu xanh lá đang chen chúc ngay ngoài cửa, vẻ mặt của ba cái đầu này đều vô cùng nôn nóng, nhưng cả ba vẫn không ngừng náo loạn kéo đối phương ra đằng sau.

“Ông chủ ông chủ!! Lam Tử nhà tôi có ở chỗ anh không a?!”

“Kim đại ca! Lam Tử mất tích! Chúng tôi tìm khắp cả học viện cũng không thấy y. Y có cùng Tiểu Nãi Lang chạy tới đây không?”

“Ông chủ Kim, nếu không muốn bị tôi nguyền rủa, tôi cảm thấy anh nên nói sự thật đi. Tuy anh là bạn tốt của anh họ tôi, nhưng vì Lam Tử, tôi tuyệt đối sẽ không mềm yếu.”

Một đỏ một vàng một xanh lá ba người mỗi người đều nói ra một câu cực kỳ phù hợp với tính cách bọn họ, mà ba câu này vừa phát ra, sự hoài nghi trong lòng đám người Kim Dư lại được chứng thực rõ ràng. Không cần hoài nghi gì nữa, cái câu ‘Tôi lạc đường, không ra được’ post ở trên mạng kia, chính là của bạn học Lam Tử.

Nghĩ đến đây, ông chủ Kim nhịn không được phải liếc mắt nhìn Sơn Bạch Lộc và Cam Lượng, sau đó lắc đầu, sao bên người y đều là mấy tên ngu ngốc không đủ Q gì hết vậy nha, hai tên này không nói làm gì, cái tên nhóc Lam Tử kia quả thực chính là đại ngốc manh, đi đường cũng bị lạc, này thật sự có chút…..

“Tôi tưởng chỉ số thông minh của Lam Tử hẳn là phải nằm trên trục hoành với Lý đại ca chứ.” Kim Dư có chút trầm trọng nói. Mặc dù tên kia có chút ngốc nhưng lúc gặp phải chuyện quan trọng tuyệt đối không hề mơ hồ, mà người này đột nhiên lại lạc đường, này không khoa học a.

“Anh nói gì đó! Lam Tử là người thông minh nhất trong chúng ta! Ông chủ anh mau nói a, y rốt cục ở ở đây hay không? Y mất tích hai ngày rồi! Tôi lo sẽ có người gây bất lợi cho y a!”

Lời nói của Khuông Tử tóc đỏ khiến Kim Dư nhanh chóng kéo suy nghĩ lại. Đã xác định được người phát tin kia là ai rồi, vậy kế tiếp dĩ nhiên chính là đi cứu người, bất quá trước đó, có một số việc phải xác định lại đã. Ẩn.Quỷ.Lâu

Kim Dư nghĩ nghĩ, quay đầu nhìn về phía ba người kia, cuối cùng đem mắt dán lên tên tóc xanh lá. Trong ba người, vẻ mặt của tên này là kém nhất, lại còn mang theo vẻ bất an cực độ.

“Tôi nghĩ cậu hẳn là đã bói cho Lam Tử một quẻ rồi đúng không? Kết quả sao?”

Thiếu niên tóc xanh lá nghe vậy cả người chấn động, hít sâu một hơi đẩy đẩy kính mắt.

“…… Tử quẻ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.