Cửa Hàng Dị Thú Số 138

Chương 149: Chương 149: Thời đại Hắc Ám




Bạch tổng thống khổ bức lập tức truyền lời của Kim Dư lại cho nhóm lão nhân thượng tầng nghe. Tuy vừa nghe xong đám lão gia hỏa đã sa sầm mặt bất mãn cái tên làm nhân loại lại đưa khuỷu tay ra ngoài này, nhưng con cá kia có lai lịch khá lớn hơn nữa lại rất gian xảo, cho nên cuối cùng bọn họ vẫn miễn cưỡng đồng ý cho Kim Dư đề ra điều kiện.

Bạch Phú Trì cũng rất nhanh đã truyền tin lại cho Kim Dư, vì thế tập thể dị thú lại được giải phóng thêm một lần nữa, Tiểu Bảo dẫn đầu một phân đội nhỏ hướng tới mục tiêu quân đội nhắc tới. Lúc [Ba mươi sáu kế] được phát sóng lần thứ sáu, con người cũng đã hoàn thành 80% hiệp định đàm phán khiến người người vừa lòng. Hơn nữa cũng đã quyết định một ngày sau sẽ tiến hành đàm phán trong sân huấn luyện học viện săn bắn Hoàng Gia.

Trong lúc tất cả mọi người dùng đủ loại cảm xúc chờ mong đến ngày hôm sau, bên trong mật thất tại Đại Bằng Kim Sí gia, Phi Ngọc Thịnh nhìn số liệu hiển thị trên màn hình, khinh thường cười lạnh.

Quả nhiên là một đám lão già tư tưởng biến chất khốn khiếp.

Thế nhưng lại dễ dàng khiến cho con người thoái nhượng nhiều như vậy.

Cùng dị thú công bình ở chung? Không cho phép tùy ý giết thú, ngược đãi thú? Để động vật sống chung với nhân loại? Đối đãi với kẻ ngoại lai như nhân loại!!! Thật vớ vẩn, nhục nhã!

Tuy gã đã nghĩ đến chuyện đám lão nhân kia sẽ thoái nhượng, nhưng gã thật sự không ngờ đến, đám người này lại thoái nhượng đến độ khiến người ta cảm thấy nhục nhã! Các người không nghĩ sẽ gây thất vọng cho Đại Đế, người từng giết dị thú giết cho đến khi bọn chúng thần phục, giết đến khi bọn chúng sợ hãi sao!!

A, mấy người thật sự nghĩ rằng có thể bù đắp được sao? Ha ha, tức cười!! Nếu gã đã tạo bạo động một lần, dĩ nhiên là có thể tạo thêm bạo động nữa!! Gã tuyệt đối không thể dễ dàng để cho nhân loại và dị thú tồn tại bình đẳng. Nếu trong cơ thể gã có huyết mạch của Đại Đế - con người có huyết mạch của thần ma chỉ cần dựa vào năng lực của một mình hắn đã gần như giết sạch dị thú - như vậy, một vạn năm sau, gã nhất định phải chế định lại, vĩnh viễn không thể để quy tắc thần phục bị phá vỡ!!

Nếu quy tắc chế định này cần vô số máu tươi của dị thú, gã sẽ tạo ra máu tươi. Nếu loài người ngăn trở con đường bước lên chức thượng vị giả của gã, như vậy, đám nhân loại bị hủ hóa này, cùng nhau đi chết đi.

Dù sao, để tạo ra Thế Giới Mới, hòa bình là không thể nào. Đợi đến khi quy tắc mới được thành lập, con người sẽ hiểu, chuyện gã làm vĩ đại tới cỡ nào. Mà gã, cũng sẽ trở thành Tân Đại Đế!!

Xoảng.

Chiếc ly thủy tinh cầm trong tay bởi vì dùng lực quá mức mà vỡ vụn ra, Phi Ngọc Thịnh khẽ hừ một tiếng, nhìn dòng máu tươi từ từ chảy ra, chậm rãi kéo cong khóe miệng.

“Thập nhị kỵ sĩ.”

“Ngay mai, dùng dị năng lớn nhất ngăn chặn cuộc đàm phán giữa dị thú và nhân loại. Nhớ rõ phải đồng thời ngụy trang thành bộ dáng của dị thú và nhân loại.”

“Dạ!!”

Một giọng nói cơ hồ không có trọng âm từ trong bóng đêm truyền ra, ẩn ẩn trong giọng nói đó là cảm giác bạo ngược hưng phấn, khiến con người ta phải run rẩy từ trong xương tủy.

------

Lúc này, tại căn tiệm thú cưng số 138 không hề có lấy một con thú, bạn cá voi nhàm chán đang bơi trong đống sách. Y cũng chỉ là nhàm chán nói muốn đọc sách thôi mà, cái tên Kỳ Lân chưa bao giờ nghĩ đến số lượng vừa phải kia lại đem tất cả sách ở trong thư khố của hắn nhét cho y!!

Mẹ nó dù đám dị thú không có ở đây, y cũng không muốn đọc hết đống sách đủ thể loại đủ loại ngôn ngữ trong phòng đâu a! Bởi vậy mới chứng kiến được trình độ lười của Kỳ Thanh Lân, mẹ nó lọc trước một chút cũng không được sao!!

Kim Dư nghĩ tới đây liền quay đầu căm tức nhìn boss đang ôm cuốn sách ký lục gia tộc kể về những chuyện kỳ quái hấp dẫn, sau đó hung hăng co rút khóe miệng. Sau đó lại quay đầu về hướng ngược lại, hai cái vẻ mặt lấy lòng của Ất Văn và Giáp Vũ lập tức ánh vào mi mắt, mẹ nó mang sách tới còn chưa tính, ngay cả người trong thư khố cũng mang tới đây làm gì, não anh khẳng định là bị rút gân rồi!!

“….Các người vừa mới nhìn cái gì?” Đây là giọng nói mang theo tiếng nghiến răng của Kim Dư.

“Bẩm chủ phu, ta và Giáp Vũ gần đây được chủ nhân yêu cầu tuần tra và do xét tất cả tư liệu có liên quan đến dị thú bạo động. Không phải thuộc hạ nói ngoa, trong thập đại gia tộc, dù có là bộ tộc Bạch Linh Hầu có thời gian truyền thừa dài nhất, thì thư khố cũng không có được thư mục khổng lồ lại hoàn chỉnh như gia tộc Kỳ Lân chúng ta. Vô luận là tư liệu văn hiến lịch sử cổ kim nội ngoại hay là thành quả nghiên cứu khoa học mới nhất thậm chí là bộ sách quý hiếm có từ trước cuộc Đại Di Cư và vong mệnh thư trong Thời đại Đại Hắc Ám toàn bộ đều có mặt trong thư khố gia tộc Kỳ Lân.”

“Trong gia tộc Kỳ Lân, trừ bỏ hạch tâm trung thành bí ẩn kia ra, thư khố chính là nơi được coi trọng nhất. Là đại thư khố rộng gần năm ngàn thước vuông, tất cả ghi chép về thượng tầng toàn bộ Thủ Đô Tinh và rất nhiều bảo vật trân quý đều có ghi lại. Hơn nữa danh tự còn rất thích hợp với chủ phu.”

Ất Văn dĩ nhiên đối với việc có thể quản lý được cả một tòa thư khố như vậy vô cùng tự hào. Phải biết, lúc y làm việc bán mạng đã phải dành ra ba phần tinh lực quản lý tòa thư khố này a! Hiện tại nói đến nó, cả người giống như là đánh tiết gà cực kỳ phấn chấn.

“A? Tên là gì?” Thần sắc trên mặt Kim Dư cực kỳ có ý tứ, thích hợp với y? Chẳng lẽ là trí tuệ biển cả sao?

“Kỳ Lân Thư Hải.”

-AQL-

......

“Từ đầu tới đuôi tôi vẫn chưa nghe ra được chỗ nào thích hợp với tôi.” Bạn cá voi co rút khóe miệng.

Y vừa nói xong, Ất Văn còn chưa có mở miệng, boss vốn đang mê mẩn đọc sách bên kia liền ngẩng đầu tiếp lời:

“Trừ bỏ cái chữ thứ ba, chữ nào cũng xứng với em.”

......

“Ặc, thuộc hạ cũng nghĩ vậy.”

Con cá voi bị đóng dấu Kỳ Lân gia dùng sức nghiến răng. Y muốn ăn thịt, tốt nhất là thịt kỳ lân.

“Chậc, không so đo với mấy người nữa, lúc nãy anh nói một cụm từ khiến tôi cảm thấy rất có ý tứ.” Trợn trắng mắt, Kim Dư lập tức điều chỉnh sắc mặt. “Anh nói thời đại Đại Di Cư tôi biết, là sự kiện loài người di chuyển từ Địa Cầu tới Thủ Đô Tinh. Cái kia, Thời đại Đại Hắc Ám gì đó…. Là cái gì?”

Bất giác, năm chữ này khiến cho y cảm thấy rất đáng để quan tâm.

Nghe Kim Dư hỏi, Ất Văn chỉ là sửng sốt một chút liền khôi phục lại, mà Giáp Vũ bỗng dưng khoa trương gào lên.

“A--! Phu nhân a! Ngài không biết Thời đại Đại Hắc Ám sao?! A a, tôi còn tưởng lúc tôi đến trường đã không nghe giảng chăm chú rồi, không nghĩ tới còn có người so với tôi còn…, a!!”

Tại lúc Giáp Vũ sắp sửa bị Kim Dư dùng tinh thần lực giết chết, y liền bị Ất Văn đạp một cước nằm thẳng cẳng.

Đối với cái tên mặt đầy vẻ ‘vì sao cậu đạp tôi’, Ất Văn yên lặng quay đầu, sau đó thản nhiên nói: “Cậu muốn đứng trước mặt người tiền sử quý hiếm hơn nữa lại là chủ tử cường điệu trình độ văn hóa lịch sử của cậu không phải là loại trình độ kém cỏi nhất sao?”

“…..” Cái gì gọi là người tiền sử quý hiếm a!

“Tôi cảm thấy sau hôm nay, tôi bắt đầu điên với cái chỉ số thông minh của cậu rồi đó.”

Thở dài không thèm nhìn cái tên bị đả kích đến choáng váng kia, Ất Văn xoay người lại với Kim Dư, đi đến bên cạnh giá sách màu đen rút ra một cuốn tập cũ nát và một quyển sách to bìa đen.

“Chủ phu, đây là các ghi chép và tư liệu hoàn chỉnh chân thật nhất về Thời Đại Đại Hắc Ám. Cái đầu là do một học giả may mắn sống sót trong Thời đại Đại Hắc Ám ghi chép lại tình hình thực tế khi đó. Cái sau là do hậu nhân tổng kết lại thời đại đó.” Ất Văn đem hai quyển sách đưa cho Kim Dư, đồng thời khẽ nhíu mày, nói: “Kỳ thật ngài không hỏi thuộc hạ cũng không để ý tới, giờ ngẫm lại, cảm thấy sự kiện bạo động lần này hình như có liên quan với Thời đại Đại Hắc Ám.”

Kim Dư nghe vậy lắc đầu, cười: “Nghe anh nói kìa, tôi không phải cái tên miệng quạ đen Linh Sùng, nói cái gì liền trúng cái đó. Tôi tốt xấu….ặc?!”

Kim Dư cười cười mở trang đầu hai quyển sách ra, nội dung trong đó nháy mắt khiến cho Kim Dư sững sờ tại chỗ.

Không cần giải thích, chỉ cần ta tồn tại, chúng nó nhất định phải thần phục

Thịnh Nhật Đại Đế.

-A-Q-L-

Ánh vào mi mắt chính là câu nói vô cùng bá đạo trong quyển tập ghi chép, cùng với bức vẽ một nam tử mặc chiến y màu đen vô cùng lạnh lùng huyết tinh trên quyển sách dày màu đen kia.

Văn tự phối hợp tranh vẽ, đối với rất nhiều người mà nói, hình ảnh bên trong trí não xuất hiện, chính là hiện thực.

Nam tử mang theo hơi thở dã vọng giết chóc không ai bì nổi kia phảng phất như đang đứng ngay trước mặt, trầm thấp ngoan lệ nói ra một câu như vậy, ngay lúc câu nói kia vừa hạ xuống, khắp đất trời đều vang lên tiếng kêu rên thảm thiết sâu sắc của nhóm dị thú, trường kiếm chỉ tới đâu, máu chảy thành sông, xác chết rải đầy núi tới đó!!

Ba !

Tay run lên, lúc Kim Dư phục hồi lại tinh thần liền nhìn thấy bộ sách đã bị rơi xuống đất đồng thời còn có ba người đang khẩn trương nhìn y. Cảm thấy cả người mình có chút cương cứng, chậm rãi nâng tay hung hăng xoa mặt, miễn cưỡng cười nói: “Không sao không sao, vương bát khí quả nhiên lợi hại, chưa nhìn thấy được người thật mà đã bị chấn tới mức này rồi. Thật sự là… kỳ thật nhìn kỹ lại so với khí thế của người này và Kỳ Lân nhà tôi vẫn là….”

“Anh đánh không lại hắn.”

Kỳ boss thực không cho mặt mũi mà nói tiếp. Đồng thời kéo Kim Dư vào lòng, giải thích.

“Hắn có huyết mạch của bốn tộc Đại Bằng Kim Sí, Băng Phượng, Kỳ Lân và Bạch Hổ. Vừa sinh ra đã lập tức có dị năng, là sự tồn tại cường đại khủng bố nhất.”

“…..” Đệt, đây là boss cuối hả? May mà ngủm rồi.

“Lúc ấy, hắn dựa vào năng lực của bản thân tiêu diệt gần 90% mãnh thú cao cấp. Thời điểm đó, chỉ cần đám dị thú vừa nghe được danh tự Đại Đế thôi, đều sẽ sợ đến mức quỳ xuống bái lạy.”

! !

Này cũng có chút quá mức đi?! Không thể nào không thể naoà, lúc đó đám dị thú thượng tầng đều là não tàn sao?!

“Ô, kỳ thật, có ba vấn đề phức tạp cho đến nay vẫn không chưa có sử gia chuyên về Thời đại Đại Hắc Ám nào có thể lý giải nổi. Một là vì sao lúc đó dị thú lại sợ đến mức như vậy, hơn nữa vì sao thượng vị giả của dị thú cũng chính là siêu thần thú lại không ra mặt. Căn cứ vào tư liệu lịch sử ghi lại, ở thời đại kia, ít nhất có hắc bạch song kỳ lân, hỏa phượng và phong vân hổ tồn tại, tụi nó không xuất hiện như lần bạo động này. Mặc khác, tình nhân của đại đế là ai, và vì sao Đại Đế lại đột nhiên muốn diệt sạch dị thú.”

“….. Tôi nói, bình thường người ta hẳn là sẽ nói ra hai cái câu hỏi kia trước đi!” Đây là người thứ hai Kim Dư đặc biệt cảm thấy nhàm chán. “Tình nhân Đại Đế là ai thì có cái gì quan trọng, hắn muốn ai mà không được a, cái này cùng với cái thứ ba thì có liên quan gì?!”

Nói xong ông chủ Kim không thèm nhìn bạn boss nữa, đi nghiên cứu thời điểm đen tối trong lịch sử xem có thể phát hiện thêm manh mối nào không. Nhưng mà, boss lại tung ra một câu cực kỳ thành thật nghiêm túc y chang như định thân phù, nháy mắt đã định trụ hết mọi người.

“Vì sao không liên quan?” Kỳ Thanh Lân thản nhiên: “Nếu dị thú dám cắn em, anh sẽ giết cái con đó. Em chết, anh giết sạch toàn bộ bọn chúng.”

! ! ! ! an~quy~lau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.