Cua Lại Vợ Yêu!

Chương 3: Chương 3: An Táng




Bố mẹ cô thì đang sinh sống bên Mĩ biết tin cô sinh con liền định chuẩn bị về thì. Ai ngờ cô lại goi điện lại rằng đứa bé đã chết lên không muốn bố mẹ lo lắng cũng nhất quyết không cho họ về nước bây giờ đợi sắp xếp ổn thỏa rồi tới ngày an táng đứa bé rồi họ hãy về.Ban đầu thì bố mẹ cô nhất quyết phải về nhưng về sau cũng đành chịu cứng với đứa con gái bảo thủ, sắt đá này lên hai người họ đành lén nỗi buồn mất cháu xuống.

Trong phòng làm việc riêng của

Khi của vừa mở thì Linh An thư ký thân cận của cô rông vào.

- Đã điều tra ra được rồi sao! - Mắt cô nhắm dựa lưng ra sau mệt mỏi.

- Dạ! đúng như những gì chị nghĩ, đã có người làm hại đến tới tiểu thiếu gia.- Linh An đứng đối diện bàn làm việc của cô đặt một sấp tài liệu trên bàn.- Đây là tất cả những gì tôi điều tra được!.

Di Linh mệt mỏi mở mắt đưa tay cầm tập tài liệu ánh mắt hiện lên tia căm phẫn như muốn giết người luôn bây giờ.

- Được rồi chuẩn bị an táng cho đứa bé đi! - Cô thở một hơi như chút nỗi buồn rồi lại nhắm mắt.

- Vâng! em sẽ sắp xếp ngay lập tức! - Linh An nói rồi ra ngoài ngay lập tức.

- Hoàng Nhất Long! hình như tôi quá nhẹ tay với mấy tình nhân của anh rồi thì phải! - Di Linh mắt vẫn nhắm nhưng miệng thì cười khổ

Ngoài nghĩa địa tại gia tộc nhà họ Chu.

Mọi người đã tập chung hết tại đấy. Không khí nặng nề đến khó thở.

Di Linh ngồi trước mộ.

- Con à! An nghỉ đi nhé! mẹ sẽ giúp con báo thù những người đã hại con!.

Cô thẫn thờ vuốt tấm ảnh trên bia mộ. Thực ra tấm ảnh được gắn trên bia mộ là cô lấy ảnh siêu âm khi đứa bé gần lúc chào đời gắn lên.

- Di Linh...! - Bố mẹ cô thấy đau sót vô cùng họ rông tới ôm cô vài lòng khóc.

Rào rào rào Xẹt.......... Đoàng..

Từ lúc chuẩn bị làm lễ trời đã âm u rồi bây giờ như kiểu ngay cả ông trời cũng đau sót cho nỗi đau mất con của cô mà đổ mưa.

- Trời mưa rồi chính ta...

- Mọi người về đi! Con ở đây một chút! - Di Linh mắt vẫn nhìn chằm chằm tấm ảnh trên bia mộ.

Mọi người có khuyên cô sợ cô dầm mưa sẽ bị cảm sản. Nhưng cuối cùng cũng đành đi về đưa cho cô một cái ô.

Lúc này Nhất Long mới cầm ô đến thắp hương cho con.

- Xong rồi sao ạ! - Anh đi ngược về với bố mẹ hỏi thản nhiên.

- Con vào thắp nhang cho đứa bé đi.......hức!

Bà Hoàng nói một nửa thì bật khóc phải dựa vào người Ông Hoàng.

- Vâng....! - Anh đảo mắt tìm hình bóng Di Linh trong số mọi người nhưng không thấy.

“ Cô ta đâu rồi! “.

Nhưng đi đến chỗ mộ đứa bé thì anh thấy cô đang ngồi dưới đất co chân tay bí gối mắt chăm chăm nhìn tấm ảnh con qua những giọt nước mưa. Mặc kệ cả người ướt hết.

- Cô.... Không về sao! - Chẳng hiểu làm sao mà tim anh bỗng nhói lên khi nhìn thấy coi như vầy.

Im Lặng.

Cô không trả lời.

Nhất Long không nói gì nữa rông tới thắp nhang rồi chần chừ định quay đi.

- Hoàng Nhất Long! - Giọng cô từ khi nào bỗng khàn đi như sắp không nói được nữa.

Anh quay lại nhìn đợi cô nói hết.

- Người tình của anh...! Một khi đã đắp tội với tôi..thì cho dù có sống hay chết cũng đừng mong yên ổn.

Di Linh ngước đôi mắt đỏ hoe lên căm phẫn nhìn anh.

- Ý cô là gì hả? - Anh vẫn không hiểu.

- Đời này có vay có trả! Luật nhân quả sẽ không bao giờ chừa một ai!.

Nói rồi cô đứng dậy thân thể run rẩy đi qua anh.

“ Khi tôi yêu anh quá đắm say, còn nghĩ ah là cả khoảng trời, còn mơ cùng anh đi về phía cuối đường. Tôi không quan tâm yêu anh đúng hay sai. Bây giờ ngay đây sau tận cùng tâm tôi là những góc khuất bởi hận thù từ anh. Ở đây sao giọt nước mưa đã làm tôi bật khóc quá nhanh vậy.....Giờ thì tôi nhận ra rồi, yêu một người không phải chỉ riêng mình mà cần có cả của người kia nữa! “.

Rồi xung quanh bắt đầu tối sầm lại cô ngã xuống đất nước mắt của cô bây giờ đã hòa với nước mưa.

- Này Chu Di Linh! Chu Di Linh...

Cô ngất đi nhưng bên tai vẫn mơ hồ nghe thấy giọng Nhất Long gọi bên tai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.