Cua Lại Vợ Yêu!

Chương 75: Chương 75: Bỉ




Cũng đã khá muộn nhưng Nhược Vũ vẫn ngồi chơi game ngòai phòng khách thì Nhất Long về.

Nhất Long đi vào với bộ dạng say khướt. Thấy vậy Nhược Vũ bỏ máy game qua 1 bên chạy tới đỡ Nhất Long.

- Anh lại uống đến say khướt nữa? anh nhìn bộ dạng bây giờ của mình xem!

Nhược Vũ vừa đỡ Nhất Long vừa càu nhàu nói.

- Anh không tìm được Di Linh! cô ấy thực sự muốn rời khỏi anh rồi!.

Nhất Long lè nhè nói.

- Đúng là điên mất mà!.- Nhược Vũ chỉ càu nhàu mấy câu rồi thôi.

Ngày nào cũng vậy, anh cứ say khướt rồi về nhà và Nhược Vũ luôn luôn phải canh chừng đợi anh mình về.

.........

Sáng hôm sau khi mặt trời đã lên tới mái nhà thì Nhất Long mới khó nhọc ngồi dậy. Phòng anh đều kéo rèm kín mít nên không thể phân biệt sáng tôi.

Anh lảo đảo đứng dậy đi vào nhà vệ sinh để vệ sinh cá nhân. Vừa thay xong quần áo thì có chuông điện thoại reo lên.

Vừa nhấc máy đầu dậy bên kia đã nói:

- Sếp! chúng tôi đã điều tra được nới mà Lý tổng hay tới rồi tôi nghĩ đó là nơi phu nhân ở.

Vừa nghe câu này mắt Nhất Long đã tràn đầy hi vọng.

- Ở đâu!

- Tỉnh Liege vùng Walloon của Huy. Bỉ!

Vừa nghe xong anh lập tức cúp mấy chuẩn bị đi ra sân bay luôn.

Tại Huy. Bỉ. Bây giờ cũng đã sế chiều

Di Linh bây giờ bụng đã khá to đi lại cũng khó khăn. Cô đi lại quanh vườn cậy ở sân. Thỉnh thoảng cúi xuống nhìn ngắm mấy cái cây nhỏ nhỏ

Quả thực bây giờ nhìn cô không nhận ra luôn. Cô không còn vẻ lạnh lùng, hay cau có nữa. Mà thay vào đó vẻ bao dung, nhẹ nhàng.

Nhìn cô bây giờ như không còn vướng bận tới việc của trước kia nữa vậy.

- Mấy bé cà chua này mau lớn quá ta!

Sau đó cô lại nheo mắt nhìn lên trời! - Trời hôm nay nhìn u quá nhỉ! - Cô tự nói một mình

Sau khi cảm khá mệt thì cô lệnh khệnh đi vào trong nhà ngồi nghỉ.

- Phù! đi có mấy vòng mà đã nhọc như đánh trận vầy không biết! - Cô vừa thở lấy hơi vừa nằm ngửa ra sau nghỉ.

Đột nhiên chuông cửa vang lên.

Di Linh hơi ngạc nhiên ngồi thẳng lên.

- Là Giang Thần sao? đang nhẽ giờ này anh ấy đang đi công tác chứ.

Cô chống tay sau lưng khó nhọc đi ra mở cửa. Nhưng nụ cười trên miệng bỗng cứng lại.

- A...anh.....

Người trước mặt cô là Nhất Long. Anh đang đứng ngay trước mặt cô.

- Đúng là em rồi! anh cứ nghĩ người mở cửa sẽ là 1 bà cô hay ông chú nào đó mà mìn không quen biết cơ - Nhất Long cất giọng hơi nhẹ nhàng nhưng vẫn kèm theo giọng điệu trêu chọc.

Anh đưa ánh mắt đầy nhớ nhung nhìn cô. Rồi ánh mắt chuyển xuống bụng bầu 8 tháng của cô.

Không ngờ sau mấy tháng không gặp cô lại thay đổi 1 cách tróng mặt như thế.

Di Linh lúc này đã kịp định thần lại cô không khách sáo đóng cửa lại nhưng Nhất Long đã nhanh hơn 1 tay dữ lấy cánh cửa.

- Em tính đuổi anh đi sao? Đáng nhẽ anh lặn lội đường xa tới đấy thù em phải mời anh vào nhà chứ! - Nhất Long bắt bẻ nói.

- Mời anh! tôi là con người thô lỗ! tôi không thích mời anh vào nhà. Vả lại....chồng tôi cũng về rồi.

Di Linh hướng mắt ra phía cổng nhìn.

Theo phản xạ Nhất Long cũng quay lại với tâm thế hừng hực lửa chiến đấu.

Nhưng vừa lúc này thì Di Linh nhân cơ hội đóng cửa lại. Anh bị lừa rồi

Di Linh còn chắc chăn khóa cửa khóa cả ổ khóa phụ. Cô đi vội ra hông để đóng cửa bên đấy.

Lần này là an toàn nhất.

Nhất Long bên ngoài thì liên tục nhấn chuông, sau đó chuyển qua nói lải nhải cái gì đấy Di Linh không quan tâm cho lắm.

Trong lòng cô giờ cảm xúc rất phức tạp. Không biết nên phải làm sao. Cô cầm máy lên định gọi cho Giang Thần nhưng chợt nhận ra có gì đó. Tại sao bây giờ cô lại yếu đuối và mọi việc cứ phải do Giang Thần giải quyết.

Không. Cô tự giải quyết được.

Cách tốt nhất là mặc kệ anh để tự anh từ bỏ rồi rời đi. Di Linh đi qua đi lại một hồi thấy cơ thể hơi mệt liền lên giường đánh 1 giấc.

Bên ngoài có tiếng mưa rào kèm theo sét đánh làm Di Linh giật mình tỉnh giấc.

- Biết ngay mà! đi ngủ tiếp nào!.

Di Linh mắt nhắm mắt mở ngồi rậy kêu ca mấy câu rồi lại tính nằm xuống.

Nhưng đột nhiên cô cảm thấy quên gì đấy liền ngồi lại.

- Mình có quên gì không nhỉ? - Cô gãi tai 1 lúc.

- Hoàng Nhất Long! Đúng rồi là anh ta.

Di Linh xuống giường xỏ dép đi xuống lầu. Nhưng chợt nghĩ, có khi anh ta thấy trời mưa nên nản về rồi.

Mồm thì nói thế nhưng cô vẫn bước xuống kéo rèm cửa để nhìn.

Nhưng cảnh tượng làm cô hơi hoảng hốt. Cô vội vàng mở cửa ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.