Thực ra cô biết buồn nôn là do cơ thể của cô đang bài tiết, cô chỉ muốn chấn an bản thân.
Sau khi cảm thấy cơ thể đã ổn định thì Di Linh mới chỉnh lại quần áo đầu tóc. Cô nhẹ nhàng đi ra ngoài. Thần thái của cô không về bị giảm sút.
Ngồi xuống bàn ăn Di Linh đưa tay đẩy đĩa đồ ăn ra xa với phạm vi ngửi mùi của mũi.
- Phục vụ! - Cô cố ém giọng để gọi phục vụ.
- Phu nhân cần dùng gì ạ! - Một phục vụ nam nhanh chóng đi tới.
- Dẹp đĩa đồ ăn này đi! Chuẩn bị phần salad rau củ cho tôi!.
- Sao không ăn món này? - Nhất Long thấy lạ liền buột miệng hỏi.
Di Linh khựng người lại, cô không nghĩ Nhất Long sẽ hỏi.
- Tôi! tôi ăn chay! - Sau giây lát thì cô hơi ngượng mồm nói.
Khi nói xong thì Di Linh thấy bản thân sao lại đưa ra một lí do ngớ ngẩn vậy không biết.
- Vậy sao? Xin lỗi, tôi không biết cô ăn chay!.
Nói rồi anh tiếp tục dùng bữa của mình.
Di Linh trong lúc đợi món ăn của cô cầm. ly rượu lên nhấp môi. Nhưng cô chợt nhớ mình đang có thai, lên đành đặt ly rượu xuống.
Tầm 8 phút sau Phục vụ mang salad cho Di Linh.
- Chúc hai vị ngon miệng!.
Di Linh ngẩng lên gật đầu rồi bắt đầu ăn. Đúng là ăn rau như vầy không làm cô buồn nôn.
Bữa cơm của hai người kéo dài một lúc thì Di Linh dừng ăn, ngẩng lên nhìn Nhất Long.
- Tôi vẫn tò mò một chuyện! - Cô hỏi ý dò xét sắc mặt Nhất Long.
Thấy cô chủ động hỏi thì Nhất Long cũng dừng lại, cầm ly nước lọc lên uống một ngụm. Sau đó trống tay ý là đang nghe cô nói.
- Trước kia! ngay cả liếc mắt nhìn tôi anh còn thấy khó chịu cơ mà! Mà từ khi nào anh lại thích đụng mặt tôi thường xuyên như vầy? Lại còn chịu ăn cơm cùng bàn với tôi nữa chứ? Làm tôi cảm tưởng như trước cơn bão sẽ là ngày bình yên vậy!.
Nhất Long im lặng một lúc. Tay anh đan vào nhau, khuân mặt tạc tượng hơi cúi xuống đằng sau bàn tay đan chéo ấy.
- Rõ ràng bản thân anh rất chán ghét em! Nhưng mỗi lần nhìn em đau khổ thì lại rất đau lòng!.
- Là anh đang tiếc nuối? - Di Linh cất giọng hỏi.
Nhất Long ngẩng mặt lên! Hai người cùng lúc nhìn thẳng vào nhau.
- Anh không biết! nó khó chịu lắm! Anh cảm giác muốn bù đắp cho em!.
- Muộn rồi! Cho dù bây giờ anh có muốn bù đắp thật sự cho tôi hay giả vờ đi chăng nữa! Thì....bây giờ! tôi đã đủ mạnh mẽ để không cần người đàn ông bên cạnh nữa rồi!.
Nói ra những câu này, ngoài mặt Di Linh tỉnh bơ, vô cảm. Nhưng trong lòng cô đang rất đau, cái cảm giác khó chịu đau đớn.
- Anh có biết không! Khi gặp được anh lần đầu! Tôi đã rất thích anh, tôi ước mơ được cùng anh đứng trên lễ đường, chở thành vợ chồng. Và....ước mơ đã thành hiện thực, tôi rất hạnh phúc. Nhưng sau đấy, khi tôi nhìn thấy anh cùng người phụ nữ khác, ngay trên giường tân hôn, tôi biết tôi đã sai. Và cả cuộc đời này của tôi đem ra yêu anh là cái sai lầm lớn nhất của tôi.....
Cô ngưng lại, mắt nhìn ra ngoài bầu trời, có những ánh đèn lấp lánh từ thành phố nữa.
- Rất nhiều lần....anh muốn chạy đến chỗ! Và vô số lần anh đã khống chế bản thân mình! Anh biết điều này chẳng có ý nghĩa gì cả! Nhưng cứ nghĩ sau này sẽ có người đối tốt với em! Là anh lại cảm thấy bản thân thật thảm bại.
Câu nói của Nhất Long làm Di Linh hơi chùng mắt xuống, có chút suy nghĩ.
- Đau lòng thay! Những gì tôi coi trọng lại chẳng có ai quan tâm! những lúc tôi dốc bầu tâm sự! mong muốn anh thấu hiểu tôi! thì chẳng ai quan tâm..
Bỗng dưng Di Linh dừng lại.
- Thôi!.....tôi về trước!.
Nói rồi cô cầm túi sách bỏ đi thật nhanh.
Nhất Long không đuổi theo, ánh mắt đượm buồn nhìn theo bóng lưng của cô. Trong ánh mắt anh hiện rõ vẻ u buồn, cô đơn, tiếc nuối cảm xúc lẫn lộn.
- Bản thân mình đang tiếc nuối sao? Là mình đã đánh mất cô ấy rồi sao? - Anh nói rồi cầm ly rượu lên uống một hơi.