Vốn định ủi ra nhưng hành động của cô đã bị anh cản lại.
- Lại định đạp tôi xuống giường sao? - Giọng anh hơi ngái ngủ nhưng vẫn nam tính.
- Nếu không muốn bị đạp xuống giường thì buông tôi ra! - Di Linh cứng nhắc nói.
Nhưng lời nói của cô bị bỏ ngoài tai. Anh càng được đà ôm cô chặt hơn.
- Khó thở! - Di Linh bị anh ôm chặt đến nỗi tức cái lồng ngực.
Thấy cô có vẻ khó chịu anh liền nhẹ nhàng nới lỏng tay ra. Di Linh ngay lập tức ngồi bật dậy định quay người xuống giường thì bị anh kéo lại.
- Đi đâu?.
Câu hỏi của anh làm cho Di Linh chỉ biết thở dài.
- Đói! - Cô để lại một câu rồi xuống giường mở cửa ra ngoài
Khi cô ra khỏi phòng thì Nhất Long đưa hai tay lên gác sau đầu.
Thực ra anh không thể ngủ sâu giấc được vì cứ sợ cô tỉnh giấc sẽ đạp bay mình xuống đất lên cứ thấp thỏm canh. Nhưng lần này có vẻ cô không thái quá với anh nữa.
Thực ra chán chẳng buồn nói.