Cửa Ngày Càng Nhỏ

Chương 99: Chương 99: Phiên ngoại 2




Vụ náo động của Lục Thận Hành gây chấn động khắp các thành phố trong nước, hắn thậm chí còn vận dụng quan hệ lan đến nước ngoài, nghĩ mọi cách để quét hết toàn cầu.

Trần Phương có chút sợ hãi, “Lão Lục, con trai mở tiệc chiêu đãi kể chuyện, có phải là di chứng hay không?” Bà càng nói càng nhanh, “Tôi đã nói thế nào? Nhìn đi, bây giờ phải làm sao đây?”

Máy bàn trong nhà và di động của bọn họ réo liên tục, bọn họ dứt khoát tắt máy.

“Hoảng cái gì?” Lục Quốc Mậu đang ngồi gõ gõ lên tay vịn ghế dựa, trấn định nói: “Yên lặng chút đi.”

“Câu chuyện rất thú vị, rõ ràng logic, cho thấy nó vẫn rất bình thường.”

Trần Phương trợn trắng mắt, cho các ông lớn truyền thông tin tức lớn như vậy chỉ để kể chuyện, thế còn gọi là bình thường?

Trong nhà có đủ thứ suy đoán, bên ngoài cũng nhiều lời đồn đãi. Một số cảm khái có tiền thì tùy ý, thật biết chơi, một số đắm chìm trong câu chuyện, vì không nghe được kết thúc mà day dứt.

Các phóng viên từng người giải tán, Lục Thận Hành còn đứng tại chỗ, hắn kéo kéo cổ áo sơ mi, có chút bực bội.

Trợ lý tiến lên, cẩn thận nói: “Lục tổng, người đã đi cả rồi.”

Giọng của cậu ta rất nhỏ, phát hiện người đàn ông trước mặt này cực kỳ yếu ớt. Chắc là kể chuyện tới mệt rồi, cũng có khả năng là bị những câu hỏi thượng vàng hạ cám của truyền thông kích thích.

Lục Thận Hành lạnh lùng nhìn, “Mắt tôi không mù.”

Trợ lý nuốt ngụm khí, yên lặng lui về phía sau.

Lục Thận Hành thở dài thật sâu, chân vừa nhấc lên nghe được tiếng bước chân ở cổng lớn lại dừng lại, phản xạ có điều kiện quay đầu.

Hắn thấy một người đàn ông xa lạ.

Cách hư không, hai ánh mắt giao nhau. Cái liếc mắt kia qua đi, tim Lục Thận Hành đập nhanh hơn, hạnh phúc gần như tràn ra hai mắt.

Người đàn ông mang khí chất kiên nghị lạnh lùng mở miệng, giọng nói êm tai, lời nói ra làm Lục Thận Hành cảm thấy cực kỳ bất ổn.

“Anh là ai?”

Lục Thận Hành bước đến chỗ y, “Lục Thận Hành.”

Giữa mày bình thản của người đàn ông hơi chau lai, không quen. “Chuyện anh kể làm tôi có chút quen thuộc.”

Lục Thận Hành biến sắc, người này chưa từng nghe qua tên của hắn, đối với vẻ ngoài xa lạ này của bản thân cũng vô cùng bình thường, vì sao lại không nhớ những chuyện đã xảy ra trong quá khứ?

Nếu hắn đã trở lại thế giới hiện thực, người này hẳn là cũng phải thoát ly hệ thống rồi mới phải.

Lục Thận Hành nhìn chằm chằm người trước mắt, ánh mắt kiên định nảy sinh ác độc, sợ y đột nhiên biến mất.

“Ting Lục tiên sinh, trước đó đã từng nhắc nhở ngài, đối phương đã là một thân thể độc lập.”

Đệt, Lục Thận Hành chửi nhỏ một tiếng.

Giữa mày người đàn ông càng nhíu chặt. Nhất định là tối hôm qua mình không ngủ ngon mới ma xui quỷ khiến bỏ ba mươi phút chạy xe từ đầu đường đến đây để nghe cái người trước mặt tỏ ra thô lỗ này.

Lục Thận Hành vò đầu bứt tóc, “Tên.” Hắn nghiêng đầu, mặt mày sắc bén, nghiến răng nghiến lợi, “Tên của cậu!”

Một giây người đàn ông cũng chẳng muốn ở lại, thời gian của y quý giá, đã lãng phí không ít rồi.

Vai bị một bàn tay đè lại, sau lưng là tiếng quát phẫn nộ. Người đàn ông ngẩn người, vô thức nói: “Đàm Dịch.”

Đàm Dịch… Lục Thận Hành nhấm nháp mấy lần. Bàn tay đang ấn đầu vai y dời xuống, trực tiếp nắm chặt tay y, “Cậu đừng hòng đi đâu cả.”

Lòng bàn tay bao lấy mu bàn tay của y ướt nóng, Đàm Dịch dứt mạnh ra, mang theo tức giận và bài xích. Động tác của y rất nhanh, tàn nhẫn, không chút do dự.

Lục Thận Hành trơ mắt nhìn người trước mặt hắn đi mất.

Hắn vừa tức vừa muốn bật cười, thật không ngoan.

Nhưng người đã tìm được rồi.

Lục Thận Hành không tốn nhiều công sức đã tra ra được tư liệu của Đàm Dịch. Đội trưởng điều tra tội phạm, 32 tuổi, người địa phương, phụ trách khu vực chỗ hắn, thật khéo.

Hắn híp mắt cúi đầu hút thuốc, xem ra Đàm Dịch đã thủ hạ lưu tình rồi.

Di động Lục Thận Hành vang lên, là điện thoại trong nhà. Trần Phương ở đầu kia hỏi: “Con trai, khi nào về thế?”

“Bây giờ về ngay.” Lục Thận Hành cúp điện thoại, ngữ khí nhẹ nhàng.

Trần Phương đầu kia nghi ngờ, hình như con trai đột nhiên vui vẻ.

Bà nói với Lục Quốc Mậu: “Lão Lục, một hồi nữa con về đến nhà, ông tìm nó tâm sự đi.”

Lục Quốc Mậu cầm quân trắng đen chơi cờ, “Biết rồi.” Ông nghĩ thầm, có chuyện gì mà nói, đều đã là người tưởng thành có thể tự mình gánh vác cả rồi.

Buổi tối Lục Thận Hành không đợi Lục Quốc Mậu mở miệng, hắn đã chủ động nói: “Ba, gọi cả mẹ tới luôn đi, có chuyện này nói với hai người.”

Phòng khách phụ, một nhà ba người ngồi quanh bàn, nhất thời không nói gì.

Phim truyền hình Trần Phương nhớ thương theo dõi sắp chiếu kết cục, “Con trai, có chuyện gì vậy?”

Lục Thận Hành chuyển bật lửa, “Ba, mẹ, con thích một người.” Tiếng của hắn dừng một chút, “Giống như con.”

Lục Quốc Mậu lập tức thay đổi sắc mặt.

“Giống như con?” Trần Phương phản ứng chậm chạp, không hiểu gi, “Vậy là có ý gì?”

Lục Quốc Mậu đập bàn, “Nó thích đàn ông!”

Vẻ mặt Trần Phương cũng thay đổi.

“Đều không phải.” Lục Thận Hành ngồi ra sau dựa vào lưng ghế, giọng điệu súc tích: “Chỉ có một người.”

Lục Quốc Mậu rất tức giận, một người hai người thì khác chỗ nào?

“Không phải, con vừa mới từ xuất viện chưa được mấy ngày đâu con trai, sao đột nhiên lại…”

Trần Phương không thể nói tiếp, lời kia không dễ nghe. Thích đàn ông, không phải là cùng tật xấu với Thời Niên sao?

“Mẹ, thần chí con rất thanh tỉnh.” Lục Thận Hành nói: “Cứ thế đi, qua mấy ngày nữa con đem người về nha.” Hắn nói xong liền đứng dậy lên lầu.

Lục Quốc Mậu và Trần Phương ngồi trên ghế, không biết là nên vui hay buồn. Bọn họ chắc chắn con trai rất bình thường, với thứ bản thân đã nhận định sẽ kiên quyết không lay, từ xưa nay đến nay đã là như vậy.

Vận mệnh khó lường, không thể đoán trước, công ty Lục Thận Hành xảy ra án mạng, người chết là một nữ đồng nghiệp bộ phận tài vụ. Đàm Dịch nhận được tin tức mang đội tới điều tra, họ lại chạm mặt.

“9 giờ tối hôm qua anh ở đâu?”

“Trong nhà.”

“Có nhân chứng không?”

“Ba mẹ tôi, người hầu, quản gia.” Tay Lục Thận Hành giao lại đặt lên bàn, tư thái nhẹ nhàng thong dong, “Còn có Haha.”

Bút trong tay Đàm Dịch dừng lại, “Haha là ai?”

Lục Thận Hành nói: “Tôi nuôi một con chó.”

Đàm Dịch nhìn thẳng vào hắn, “Anh đùa tôi đấy à?”

Lục Thận Hành hỏi lại: “Có sao?”

Ngay sau đó Lục Thận Hành đột nhiên đứng dậy. Ghế ngã ra sau, trong tiếng cọ xát chói tai hắn đột nhiên kéo lấy cổ áo Đàm Dịch, mạnh mẽ áp lên hai mảnh môi kia, mạnh mẽ cọ xát.

Không ngoài dự kiến, Đàm Dịch ngơ ngẩn.

Sau đó là một cú đấm.

Y nhìn khóe miệng rướm máu của Lục Thận Hành, trong lòng bất giác hiện lên một tia khó hiểu.

Tiếng gõ cửa bên ngoài rất lớn, có vẻ là rất lo lắng tình huống trong này, “Đàm đội, làm sao vậy?”

Đàm Dịch hít sâu, “Không có gì.”

Lục tiên sinh bị đánh giơ tay lau miệng, không chút để ý kéo ghế dựa ngồi trở về, vắt chéo chân, “Chúng ta tiếp tục.”

Nhìn người trước mặt, lần đầu tiên Đàm Dịch sinh ra cảm xúc quái dị, cũng là lần đầu tiên ra tay ở phòng thẩm vấn.

Căn cứ theo tư liệu của anh, Lục Thận Hành làm người buông thả tùy ý, đời tư hỗn loạn, có chút bất cần đời, trong công việc lại hoàn toàn tương phản, nghiêm túc cẩn trọng, cũng chưa từng đụng đến chuyện phạm pháp. Hai năm trước xảy ra chuyện ngoài ý muốn, gần đây mới xuất viện, không có tiếp xúc với người chết.

Nhưng từ cuộc gặp gỡ bất ngờ ngày hôm qua cho đến vài phút ngắn ngủn vừa rồi, y thấy hoàn toàn như hai người khác nhau với tư liệu.

Bởi vì ánh mắt đối phương nhìn y rất lộ liễu, là gay.

Nhưng trong tư liệu tất cả qua lại đều là với phụ nữ.

“Anh có thể mời luật sư.”

Thái độ của y công thức hoá, chịu trách nhiệm về sai lầm của bản thân.

“Vì sao phải mời luật sư?” Lục Thận Hành liếm môi, ý vị sâu xa, “Không phải vừa rồi chúng ta có thời gian rất vui vẻ sao.”

Đàm Dịch vô cớ rời bàn.

Không qua bao lâu, có một thanh niên tiến vào đưa Lục Thận Hành đi. Khác với vẻ lạnh lùng của Đàm Dịch, kính cẩn lễ phép.

“Tôi muốn gặp đội trưởng của các cậu.”

Thanh niên kia vừa nghe vậy liền hơi biến sắc, “Lục tiên sinh, Đàm đội của chúng tôi ngày thường là người rất có nguyên tắc, tính tình rất tốt, ngài đại nhân đại lượng, thật xin lỗi.”

Ánh mắt Lục Thận Hành nhìn về phía bên trái, Đàm Dịch đi về phía hắn, áo khoác da trên người có mấy chỗ vương bụi, không biết cọ ở đâu.

Cực kỳ tự nhiên, Lục Thận Hành duỗi tay vỗ vỗ áo khoác da cho y, “Bao lớn rồi mà còn hệt như đứa nhỏ.”

Lời nói thân mật như vậy làm không khí ở hiện trường chợt trở nên quỷ dị, thanh niên kia không hiểu sao lại cảm thấy mình dư thừa.

Gân xanh nổi trên trán Đàm Dịch. Ở chung bao nhiêu đời, Lục Thận Hành quá hiểu y, vừa thấy y nhấp môi đã biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì.

“Hiếm có dịp đến cục các cậu, không dẫn tôi đến văn phòng ngồi chút à?”

Nhìn đội trưởng của bọn họ cùng với thái tử Lục thị đi vào văn phòng, cửa đóng sầm lại, người xung quanh đều ngây ra như phỗng, cứ luôn cảm thấy có chuyện gì đó sẽ xảy ra.

Văn phòng bài trí đơn giản, Lục Thận Hành tùy ý vuốt mô hình quả địa cầu xoay, lại đi nghịch món đồ chơi tiểu binh bên cạnh.

Đàm Dịch cảm thấy bản thân chắc chắn điên rồi.

“Để tôi đoán xem bây giờ cậu đang nghĩ gì…” Lục Thận Hành không chút để ý cười, “Có phải cho rằng mình bị điên rồi có phải hay không?”

Nếu có người có thể dễ dàng đoán ra suy nghĩ trong lòng bạn, thì đó sẽ là một hiện tượng rất đáng sợ.

Ánh mắt Đàm Dịch lập tức trở nên sắc bén, hơi thở quanh mình lạnh lẽo, như thể bất cứ lúc nào cũng sẽ rút ra súng lục sau thắt lưng.

“Đừng căng thẳng.” Một tay Lục Thận Hành sờ túi, trống không, “Có thuốc không?”

Trầm mặc nửa ngày, Đàm Dịch cầm hộp thuốc lấy ra một cây.

Lục Thận Hành không tiếp, hắn cúi đầu ngậm lấy, ý gì cũng rõ.

“Vì nhân dân phục vụ.” Khóe miệng Lục Thận Hành ngậm cười.

Đàm Dịch hoàn toàn không biết mặt mình đang bày ra vẻ gì. Y ấn bật lửa, một ngọn lửa nhảy ra, xẹt qua điếu thuốc bên miệng Lục Thận Hành.

Lục Thận Hành ngậm thuốc lá, hút hai hơi, nâng mắt lên nhìn quét qua, “Có cảm giác gì?”

Hắn hỏi đột ngột, Đàm Dịch vừa nghe đã hiểu, “Ghê tởm.”

Không thể hiểu được bị một tên đàn ông hôn môi, trừ ghê tởm ra, còn có thể có phản ứng gì? Càng không thể có.

Xuất phát từ tự vệ bản thân, Đàm Dịch nghĩ vậy ám chỉ mình.

Hai mắt Lục Thận Hành híp lại, buông ra tiếng nói âm trầm, “Ghê tởm?”

Ánh mắt đối phương quá mức phức tạp, có phẫn nộ, bi thương, thất vọng, bất đắc dĩ, cuối cùng lưu lại ở đấy là nét yêu chiều. Hầu kết nổi lên của Đàm Dịch cục cựa, sững sờ tại chỗ.

Vì sao lại có loại cảm giác quen thuộc này?

Y cau mày, vô ý thức quay đầu nhìn vào khoảng không, trong lòng sinh ra rất nhiều thứ, đều là những thứ y chưa bao giờ cảm nhận qua.

Rốt cuộc là làm sao vậy?

Lục Thận Hành đi được hai bước, cánh tay đã bị túm chặt. Trong mắt hắn trào ra ý cười, lúc quay đầu lại thu về, ra vẻ kinh ngạc hỏi: “Đàm đội, cậu kéo tôi làm gì thế?”

Đàm Dịch mím chặt môi, ngón tay nổi lên khớp xương rõ ràng dùng sức nắm chặt, y cũng không biết.

Nhưng y chắc chắn, không thể buông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.