Cửa Ngày Càng Nhỏ

Chương 80: Chương 80: Tôi làm chủ nhiệm lớp tự nhiên




Tiếng đập cửa đột nhiên vang lên, Lục Thận Hành đứng dậy mở cửa. Hướng Thục Trân nâng túi trắng trong tay: “Ăn cơm trưa chưa? Em đem vịt nướng cho anh này.”

Ngô Nguyên nghe được tiếng nói chuyện của phụ nữ, cậu đứng thẳng người, chân tay luống cuống.

Dưới đáy mắt Lục Thận Hành bỗng nhiên hiện lên một tia ám quang, đen tối không rõ, hắn hơi nghiêng người.

Động tác này cũng không lớn, lại để lộ ra một tín hiệu rõ ràng, mời vào.

Hướng Thục Trân vui vẻ trong lòng, vịt nướng rất đắt, cô nhìn thấy thiếu niên bên trong phòng, sửng sốt một chút, “Đây là? Học sinh của anh?”

Ngô Nguyên nói: “Thầy, em về đây.”

Lục Thận Hành giữ chặt cậu.

Hướng Thục Trân nhìn thiếu niên, lại nhìn người chồng trước của cô, không biết sao lại thế này, cô không lý do cảm thấy có chút quái dị.

Không khí trong khách mang ý vị sâu xa.

“Em ăn ở chỗ thầy luôn đi.” Lục Thận Hành tùy ý nói, “Còn có mấy bài chưa giảng xong, ăn xong lại tiếp tục.”

Ngô Nguyên ngơ ngẩn, khuôn mặt khẽ giần giật, giảng bài nào mà giảng? Người đàn ông này đang nghiêm trang nói nhảm.

Hướng Thục Trân tức khắc không vui. Cô nàng vất vả đi một chuyến, vào cũng đã vào rồi, lời vẫn chưa nói chuyện còn chưa làm, nhiều người thế này thì tính sao đây?

Ngô Nguyên cũng xấu hổ, bữa cơm này cậu không muốn ăn, nhưng cũng không thể đá cửa đi được.

Lục Thận Hành dọn đồ ăn từ trong phòng bếp lên bàn, tuy rằng hắn nấu cơm là để buổi tối ăn nhưng cũng không phải rất nhiều, cạo đáy cạo góc trong nồi mới miễn cưỡng đủ ba chén.

Phía dưới bàn, Lục Thận Hành duỗi chân cọ chân Ngô Nguyên.

Ngô Nguyên thiếu chút chọc luôn đũa vào mũi, cậu trừng mắt liếc Lục Thận Hành một cái.

Vô hình trung, Hướng Thục Trân cảm giác bản thân bị làm lơ, cô gắp một cái chân vịt chân cho Lục Thận Hành, “Thân thể ba thế nào rồi?”

Lục Thận Hành nói: “Vẫn tốt.”

“Cánh tay anh bị bỏng nước sôi à?” Hướng Thục Trân nhíu mày, “Sao lại chọc vỡ bọc nước thế này, như vậy dễ nhiễm trùng lắm.”

Nhiễm trùng? Mí mắt Ngô Nguyên run lên, chân cậu lại bị cọ nhẹ một chút, như là đang nói không sao đâu.

“Mau nghỉ hè đi.” Hướng Thục Trân tự cho mình dáng vẻ nữ chủ nhà, cô hỏi han Ngô Nguyên: “Con tên là gì?”

Lục Thận Hành đột nhiên nói: “Vịt nướng hơi mặn.”

Hướng Thục Trân thấy kỳ quái: “Em thấy ăn ngon mà.”

Đề tài bị rẽ hướng.

Ngô Nguyên cúi đầu nuốt cơm tẻ, trước kia cậu từng gặp qua người phụ nữ này ở cổng trường, còn gặp liên tục một hai lần, hiện tại cảm thấy...

Thật chướng mắt.

Ý nghĩ này một khi sinh ra, liền điên cuồng bành trướng, không thể ức chế, đảo loạn suy nghĩ trong lòng Ngô Nguyên.

Cậu luống cuống.

“Em về ký túc xá lấy sách.” Cậu nói bừa với Lục Thận Hành một câu rồi chào hỏi rời đi. Một khắc ra khỏi cánh cửa kia, vẻ mặt cậu trở nên hoảng sợ.

Vì sao cậu lại phản cảm với sự xuất hiện của người phụ nữ kia? Ngô Nguyên chạy xuống lầu, sắc mặt trắng bệch, hoảng không nhìn đường.

Ngô Nguyên vừa đi, mục đích đã đạt được, Lục Thận Hành cũng chẳng buồn ăn nữa.

“Cô tới đây có chuyện gì?”

Hướng Thục Trân dịu giọng nói: “Đi ngang qua, đến xem anh.”

Lục Thận Hành đặt đũa xuống, người phụ nữ này rõ ràng muốn treo cổ mãi trên một thân cây không xuống.

Lục Thận Hành híp mắt, Hướng Thục Trân thấy xoắn xuýt lạ thường.

“Vịt nướng bao nhiêu tiền?”

Hướng Thục Trân không rõ đầu cua tai nheo gì: “Tám tệ.”

Lục Thận Hành lấy từ trong túi ra một đống tiền lẻ, cầm một tờ năm tệ và ba tờ một tệ đưa qua.

Mặt Hướng Thục Trân cứng đờ, “Anh làm gì vậy?”

Lục Thận Hành dựa vào lưng ghế, ánh mắt lãnh đạm.

“Lúc trước cô đòi ly hôn, giờ ly hôn cũng làm rồi, không phải cô nên tự giác chút sao?”

Mặt Hướng Thục Trân nháy mắt đỏ bừng, bị chặn họng không nói nổi một câu.

Cô bị mù mắt, mới cho rằng người này sẽ phục hôn với mình.

“Vậy sao ban nãy anh còn cho tôi vào?”

“Vừa rồi là vừa rồi, hiện tại là hiện tại.” Lục Thận Hành làm vẻ “Vừa rồi tâm trạng tốt, bây giờ tâm trạng hết tốt rồi“.

Hướng Thục Trân á khẩu không trả lời được.

Lục Thận Hành thấy cô rời đi, thản nhiên nói: “Không lấy tiền à?”

Hướng Thục Trân quay đầu lại ôm đồm.

Cửa đóng sầm lại, vẻ mặt Lục Thận Hành sung sướng, vắt chân gác lên bàn, chống cằm ngâm nga.

“Ting, Lục tiên sinh, thỉnh ngài chạy quanh sân thể dục mười vòng trong năm phút.“. Ngôn Tình Tổng Tài

Vui quá hóa buồn chính là đây.

“...” Lục Thận Hành sầm mặt, trào phúng nói: “Sao mày không bảo tao lấy ngực đập đá trong năm phút đi?”

“Ting, có thể suy xét.”

“...” Lục Thận Hành cười lạnh: “Tao từ chối.”

“Ting, vậy thì xin Lục tiên sinh chuẩn bị sẵn sàng, tiếp nhận trừng phạt.”

Mẹ nó, nói hoa mỹ ký chủ là thượng đế, vậy mà một lần cũng chưa thấy thực hiện được.

Nguyền rủa 222 sẽ lục đục gia đình không ngừng, Lục Thận Hành mang theo một thân đầy hơi thở âm trầm ra cửa. Bây giờ đã là giữa trưa, mặt trời chói chang trên cao, trên sân thể dục đến một con chim cũng không có.

Đường cao su bằng phẳng bị hun nóng rực, bốc mùi hắc trong không khí.

Lục Thận Hành chạy xong bốn vòng, cả người đã ướt đẫm, mồ hôi trên mặt không ngừng lăn xuống, cả người như vừa được vớt từ trong nước lên.

Học sinh đi ngang bên ngoài sân thể dục liên tiếp ghé đầu nhìn. Có học sinh lớp 305 nhận ra người chạy bộ chính là chủ nhiệm lớp của bọn họ, câu chửi thằng ngu kia lại phải nuốt trở về.

Ngô Nguyên đi đến sân thể dục, từ xa nhìn thấy một người nằm trên mặt đất, nằm hình chữ đại (大), tư thế phơi khô cả người.

Cậu rời đi, khi trở về trong tay cầm một chai nước khoáng, đứng trước mặt Lục Thận Hành, rũ mắt nhìn xuống.

“Sao đây?” Lục Thận Hành híp đôi mắt nhìn thẳng vào cậu, thở phì phò, “Không cho thầy em ăn trướng bụng à?”

Ngô Nguyên chỉ muốn tạt nước lên người hắn, nhàn nhạt nói: “Vậy thầy tiếp tục đi.”

“Quay lại!” Lục Thận Hành chống tay đứng dậy, liếm liếm đôi môi khô, “Cho tôi hai ngụm nước.”

Còn biết khát cơ đấy, Ngô Nguyên vặn nắp, đưa nước cho hắn.

Liên tục rót đầy mấy miệng nước, Lục Thận Hành vén đầu tóc ướt nhẹp lên, “Tôi đã ly hôn rồi.”

Cả người Ngô Nguyên sững lại, cậu cảm nhận được dường như trong lòng có sự hờn dỗi vừa biến đi đâu mất.

“Đỡ tôi một chút đi.” Lục Thận Hành căn bản không cho Ngô Nguyên thời gian để trốn tránh, “Đệt, hôm nay quá nóng.”

Ngô Nguyên không nhúc nhích, Lục Thận Hành xáp vào trên người cậu, mùi mồ hôi ập đến trước mặt, cậu ghét bỏ nhíu mày, mang cảm xúc rối rắm đỡ Lục Thận Hành trở về.

Cửa vừa đóng, Lục Thận Hành liền lên tinh thần, hắn đi đến đứng phía bên phải Ngô Nguyên.

“Tuy rằng tôi đã kết hôn một lần, nhưng tôi không có cảm giác với phụ nữ.”

Ngô Nguyên bỗng nhiên nhìn hắn, trên mặt viết hai chữ, không tin.

“Tôi rất thích em.” Lục Thận Hành nhếch môi, “Bạn nhỏ mấy em không phải đều muốn biết, rất thích là thích bao nhiêu không phải sao?”

Tôi không muốn biết, Ngô Nguyên phản bác trong lòng.

“Em xem, tôi thích em bao nhiêu, sẽ rót bấy nhiêu nước.”

Lục Thận Hành đổ nước khoáng còn dư vào bên trong ly, nước từng chút tăng lên, mực nước không ngừng dâng lên trên thành ly, cho đến khi...

Tràn đầy.

Lục Thận Hành nhìn Ngô Nguyên chăm chú, ánh mắt thâm thúy nóng rực. Hắn dùng hành động nói cho Ngô Nguyên biết, em xem, tôi thích em đến nỗi cái ly cũng chứa không hết.

Từ trước đến nay đây là chuyện ấu trĩ nhất hắn từng làm, hơn nữa còn cam tâm tình nguyện làm.

Sự thật chứng minh, khi đọc sách vẫn nên đọc mấy quyển gây ê răng, nếu không làm sao mà diễn vai đẹp trai được.

Tim Ngô Nguyên đập chệch một nhịp, sau đó điên cuồng nhảy lên, không hề có quy luật.

Cậu nhận được rất nhiều thư tình, đủ mọi kiểu dáng, thâm tình, chân thành tha thiết, hứa hẹn hay tuyên bố gì cũng từng gặp qua, lại chưa từng không kiềm chế được như hiện tại.

Ngô Nguyên xiết chặt ngón tay, cậu đi phải một con đường không có ánh sáng, chỉ có thể nhận lấy khinh miệt, trào phúng, bài xích, ghê tởm.

Câu nói của Lý Mộc đột nhiên vang lên trong đầu, sắc mặt Ngô Nguyên thay đổi, “Đồng tính luyến ái sẽ bị bệnh AIDS.”

Phụt-Lục Thận Hành cười ha hả, hắn đỡ bàn cười ngã trước ngã sau, thiếu chút nữa đau sốc hông.

Mặt Ngô Nguyên hết xanh lại đỏ.

Lục Thận Hành lau sạch khóe mắt cười ra nước, “Ai nói cho em thế?”

Ngô Nguyên mím môi: “Thầy đừng quan tâm chuyện đó.”

Lục Thận Hành cười phúc hậu lại vô hại, rất giống một con sói xám, “Đó là lừa con nít thôi.”

“Bệnh AIDS và đồng tính luyến ái không có liên hệ tất yếu với nhau. Đàn ông và đàn ông, đàn ông và phụ nữ, bọn họ đều là quan hệ bình thường.”

Ngô Nguyên đột nhiên ngẩng đầu, cậu vẫn luôn cho rằng mình và người khác không giống nhau, cậu không bình thường.

“Đương nhiên, phụ nữ và phụ nữ cũng thế.” Lục Thận Hành lộ ra một hàm răng trắng.

Phụ nữ và phụ nữ còn có thể ở cùng nhau sao? Ngô Nguyên ngạc nhiên, trước mắt cậu mở ra một cánh cửa đến thế giới mới.

“Người và động vật cũng có thể.” Lục Thận Hành nói lời kinh người.

Ngô Nguyên trợn tròn hai mắt, cậu cảm thấy nếu tiếp tục nghe, người đàn ông này rất có khả năng còn sẽ lấy ngữ khí vân đạm phong khinh đó tuôn ra cái thứ gì nữa.

“Muốn biết cái gì thì hỏi thầy em, em sẽ phát hiện thế giới này rất tốt đẹp.”

Lục Thận Hành lấy khăn lông lau mồ hôi trên mặt trên cổ, trời nắng to đi chạy mười vòng, một chén cơm ăn vào thành xôi hỏng bỏng không.

Ngô Nguyên bất giác nuốt khan.

Theo tầm mắt của thiếu niên, huyệt thái dương Lục Thận Hành nhảy dựng, sao em lại muốn trèo lên người tôi nữa thế.

Đại khái là tự biết ánh mắt của mình không đúng, Ngô Nguyên thoắt cái nhắm mắt, nghiêng đầu nhìn vào khoảng không.

“Đứng yên đấy.” Lục Thận Hành ra lệnh xong liền đi tắm rửa, hắn hành động mau lẹ, sợ thiếu niên ngồi trong phòng khách lại thu mình vào vỏ ốc.

Ngô Nguyên đang ngẩn người, hương hoa nhài tràn vào lỗ mũi, cậu quay đầu nhìn người đàn ông lộ ra cánh tay dày rộng, mặc quần xà lỏn đi đến, hơi nước vẫn còn chưa tan hết.

“Lại đây.” Lục Thận Hành vỗ vỗ đùi mình, “Ngồi lên đây.”

Ngô Nguyên làm vẻ “Thầy đùa em à“.

“Tối qua thầy em mơ thấy em đấy.” Lục Thận Hành cũng không cưỡng ép, tự nói: “Còn em có mơ thấy thầy em không?”

Ngô Nguyên xụ mặt, khẩu thị tâm phi: “Không có!”

Bên tai đỏ lên bán đứng cậu.

“Ngô Nguyên, có đôi khi em ép mình quá chặt.” Lục Thận Hành từng bước hướng dẫn: “Thích nam không phải bệnh, giống như có người thích củ cải, có người thích cải trắng vậy, mỗi người mỗi sở thích.”

Ngô Nguyên sửng sốt, ngực phập phồng kịch liệt.

Lục Thận Hành nhìn đồng hồ trên bàn trà, sờ sờ môi, cách giờ vào học còn 50 phút, đủ rồi.

Hắn khiêng Ngô Nguyên lên đầu vai, bước đi vào phòng.

Trong phòng truyền ra tiếng quát giận, có tiếng vật nặng rớt trên mặt đất, sau đó chậm rãi an tĩnh lại.

Tiết đầu buổi chiều là ngữ văn, lúc ghi chép, Ngô Nguyên cách một hồi lại xoa eo.

“Trật eo à?”

Vương Huy vỗ bả vai Ngô Nguyên, mông Ngô Nguyên đang cách ghế dựa một tấc vững vàng đáp xuống, bút trong tay cậu đâm vào giấy, đau không dậy nổi người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.