Những áng mây nhuộm cam cuồn cuộn ở phía chân trời, thời gian trôi qua vô cùng rõ rệt.
Phòng biên tập của tòa soạn đã lên đèn, nhưng mọi người vẫn còn đang chìm đắm trong tiếng bàn phím lách cách, ngay cả bầu không khí cũng nhuốm vẻ gấp gáp của những ngày chạy deadline.
Trịnh Thư Ý viết đến phần cuối cùng của bản thảo ngày hôm nay, cảm giác mơ màng mới dần biến mất, đồng thời cô cũng đã chấp nhận một sự thật, “Người đàn ông tối qua có ý đồ muốn bắt chuyện với cô chính là cậu của “tuesday”, mà hôm nay anh ta còn mang thù, từ chối khi cô đến bắt chuyện.”
Đúng là đồ thù dai mà.
Trịnh Thư Ý hoàn toàn không hề biết khóe môi mình đã cong lên thành một nụ cười kỳ quái, cô nhìn chăm chú vào màn hình, hai tay gõ chữ cực nhanh, miệng thì lẩm bẩm, ý văn dào dạt, cảm hứng tuôn trào.
Nhưng –
“Các công ty tài chính ngân hàng dự tính sang năm sẽ bắt đầu các kế hoạch đầu tư mới. Uỷ ban điều tiết ngân hàng và bảo hiểm Trung Quốc đề nghị tên đàn ông khốn nạn mau chết đi, sau đó nghiền xương thành tro đem làm phân bón, “tuesday” thì kinh nguyệt không đều, mặt nổi đầy mụn, nấm móng một lây thành hai.”
“Hả?” Khổng Nam ngồi bên cạnh nhoài người sang, híp mắt đọc lướt qua rồi hỏi, “Cô đang viết cái gì thế?”
Trịnh Thư Ý lấy lại tinh thần, nhìn quét qua màn hình, xóa hết hàng chữ kia mà không hề chớp mắt.
“Không có gì.”
Cô đóng máy tính lại, ngẩng đầu nhìn tia sáng ở bên ngoài cửa sổ.
Sau khi viết xong bản thảo của hội nghị chiều nay, Trịnh Thư Ý không về nhà mà tiếp tục ở lại văn phòng viết tiếp đề cương phỏng vấn Thời Yến.
Đen tình thì phải đỏ việc, Trịnh Thư Ý nhất định phải nộp một bản thảo văn hay chữ tốt rung động Đường Diệc, đỡ phải bị Đường Diệc xem mình là kẻ thất tình đáng thương.
Con người Trịnh Thư Ý không những có lòng phục thù mạnh, mà lòng tự trọng cũng rất cao.
Thế nên vào ngày thứ sáu, Trịnh Thư Ý bỏ ra thêm chút thời gian, trang điểm để trông mình có sức sống một tí, sau đó cầm bút ghi âm và sổ tay đi đến trụ sở chính của ngân hàng Minh Dự.
Khá giống với các tòa nhà văn phòng khác, lầu một của Minh Dự là nơi tiếp nhận đăng ký của khách khi đến đây.
Tòa nhà này có vị trí khá tốt, ánh nắng chiếu thẳng vào, rơi lên ba gương mặt đang tươi cười của ba nhân viên mặc đồng phục ở quầy tiếp tân, khiến cho tòa kiến trúc lạnh lẽo này thêm vài phần ấm áp.
Anh bảo vệ đứng ở một bên, liếc nhìn thẻ phóng viên trên cổ cô, giả vờ hỏi, “Tòa soạn mấy cô ai cũng xinh đẹp thế này à?”
Trịnh Thư Ý mỉm cười xem như đáp lại lời khen của anh ta.
Nhưng lúc cô cầm bút lên, ánh mắt bỗng lóe lên một cái.
Hứa Vũ Linh?
Trên danh sách đăng ký sao lại có tên của Hứa Vũ Linh chứ?
Mặc dù cái tên này khá phổ thông, nhưng không thể nào cùng tên cùng họ như vậy được, dù sao thì ở cột mục đích đến đây có viết là “phỏng vấn“.
Nói về Hứa Vũ Linh, ngay từ ngày đầu tiên vào làm ở tòa soạn, Trịnh Thư Ý và cô ta đã bất hòa với nhau, hai năm qua cũng xảy ra không ít vụ tranh giành nguồn tin.
Cho nên khi Trịnh Thư Ý nhìn thấy tên của Hứa Vũ Linh ở trong danh sách đăng ký, đồng thời, cô cũng chú ý đến thời gian đến đây là vào lúc mười giờ sáng, trong lòng cô bỗng nhiên có dự cảm chẳng lành.
Trịnh Thư Ý vội vàng chạy về phía thang máy.
Trong thang máy, thời gian dường như chậm lại, Trịnh Thư Ý đứng tại chỗ, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, trái tim như muốn nhảy lên cuống họng.
Ba mươi giây sau, thang máy đến nơi, “ting” một tiếng gọi hồn Trịnh Thư Ý quay về. Cô vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Trần Thịnh đi ngang qua trước mặt.
“Thư ký Trần!” Trịnh Thư Ý gọi anh ta lại, vội vội vàng vàng bước ra khỏi thang máy, “Tôi là Trịnh Thư Ý, phóng viên của tuần san Kinh tế và Tài chính, là người đã hẹn phỏng vấn với văn phòng giám đốc ba giờ chiều nay.”
Trần Thịnh khẽ nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu, “Không phải cô bận ư?”
Trịnh Thư Ý nghe xong, một nửa trái tim còn lại cũng lạnh buốt.
Quả nhiên Hứa Vũ Linh đã nẫng tay trên rồi.
Ngay sau đó, Trần Thịnh nói tiếp, “Đồng nghiệp của cô đã phỏng vấn xong rồi.”
Trần Thịnh nhìn đồng hồ, nói thêm, “Cô ấy đến từ sáng, vừa hay Thời tổng đang rảnh.”
Trịnh Thư Ý, “...”
Nếu như chửi thề có thể bị che mất tiếng, thì tiếng “beep beep” trong lòng cô bây giờ đã lên cao đến mức quấy nhiễu dân chúng luôn rồi.
Nhưng cô có thể làm gì bây giờ?
Thời Yến đồng ý lời mời phỏng vấn của tuần san Kinh tế và Tài chính, anh không cần biết phóng viên nào sẽ đến, càng không chịu trách nhiệm vì bọn cô chiến tranh nội bộ.
Còn bản thảo thì nhất định phải đăng, tổng biên nhiều nhất cũng chỉ nói Hứa Vũ Linh không chừa lại đức, cũng không thể vì chút cảm giác “đạo đức” ấy mà gỡ bỏ bài phỏng vấn của Thời Yến.
Trịnh Thư Ý gật đầu, cắn răng cố nở một nụ cười cứng nhắc.
“Ngại quá, là do bọn tôi không thông báo kỹ với nhau.”
Người thông minh như Trần Thịnh sao có thể không nhìn ra khúc mắc trong chuyện này, nhưng nhiều một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, anh ta gật đầu với Trịnh Thư Ý, “Để cô đến một chuyến không công rồi.”
“Không –” Giọng Trịnh Thư Ý đột nhiên dừng lại, chữ “phiền” chưa kịp phát ra, cô đã trố mắt nhìn về phía đối diện cách cô khoảng mười mét.
Cửa văn phòng tổng giám đốc tự động mở ra, sáu vị trợ lý và thư ký ngồi ngoài cửa vội vàng đứng dậy, một cô gái trẻ mặc đồ công sở ôm chồng văn kiện đi ngang qua lối đi nhỏ cũng đứng lui sang một bên.
Nơi ánh sáng tập trung, người đàn ông thong thả bước ra, vẻ mặt bình tĩnh, không nói gì nhưng lại cướp hết mọi sự chú ý của mọi người.
Khi tầm mắt anh hờ hững lướt qua, gọng kính khúc xạ một điểm sáng lạnh lẽo, làm tôn lên đường nét trên gương mặt anh, mang theo cảm giác người lạ chớ đến gần.
Xung quanh sáng sủa, sạch sẽ nhưng lại yên tĩnh đến lạ thường.
Trịnh Thư Ý chớp chớp mắt, chắc chắn rằng mình không hoa mắt, người đàn ông xuất hiện trước mặt chính là “cậu út” mà cô đã tìm kiếm suốt một tuần nay.
Nhưng bây giờ cô hoàn toàn không có cảm giác vui sướng khi cừu non tự chạy đến cửa, mà là cảm giác như sét giữa trời quang.
Gặp anh ở chỗ này, vậy thì có thể kết luận rằng, người này chính là Thời Yến treo trên miệng Trịnh Thư Ý nửa tháng nay.
Bảo sao Nhạc Tinh Châu lại chạy theo người khác, hóa ra người ta có chỗ dựa lớn như thế.
Duyên phận đúng là điều tuyệt vời không thể tả!
– Nếu Trịnh Thư Ý không từ chối lời bắt chuyện của anh, rồi sau đó lại chạy đến chủ động bắt chuyện với anh.
Trong khi sấm sét ầm ầm nổ vang trong đầu Trịnh Thư Ý, Trần Thịnh đã chạy đến bên cạnh Thời Yến, thì thầm bên tai anh.
Thời Yến giương mắt nhìn sang, khẽ chạm vào ánh mắt ngơ ngác có hơi luống cuống và cả lúng túng của Trịnh Thư Ý.
Cô run lên, vẻ mặt cứng đờ, ngược lại không biết phải làm sao để thu hồi ánh mắt, cứ như thế mà nhìn thẳng vào Thời Yến.
Hai người nhìn nhau vài giây, mặc kệ vẻ mặt lúc này của Trịnh Thư Ý như thế nào, Thời Yến như nhắm mắt làm ngơ đối với tất cả tin tức trong mắt cô, anh thản nhiên thu hồi tầm mắt, đi về phía thang máy.
Trịnh Thư Ý đứng bất động tại chỗ, nhưng bộ não lại điên cuồng hoạt động, nhanh chóng tìm ra hai phương hướng mà cô có thể giải quyết.
Thứ nhất, thất bại rời đi, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, từ nay về sau, cái tên Trịnh Thư Ý sẽ biến mất trong thế giới của Thời Yến.
Thứ hai, giáo viên tiểu học đã từng dạy rằng, chúng ta không thể từ bỏ bất cứ cơ hội nào, phải vượt khó mà tiến lên. Cô muốn làm phỏng vấn, và cũng muốn làm “mợ“.
Dường như cơ thể đã giúp não cô lựa chọn từ sớm.
Đôi mắt Trịnh Thư Ý nhanh chóng cong lên thành hai vầng trăng khuyết, khóe miệng mang theo nụ cười nhẹ nhàng.
Cô có một mái tóc đen dài, mượt mà được rẽ ngôi giữa, một bên tóc được tém ra sau tai, một bên tự nhiên rũ xuống ôm lấy khóe mắt, trông vô cùng dịu dàng.
Nhưng lúc cô cười lên, dù trang phục nghiêm túc cũng không thể nào kiềm chế được ánh sáng trong đôi mắt ấy, như những chú bướm vỗ cánh tranh nhau bay ra ngoài.
Trên hành lang ở nơi làm việc nghiêm túc, cả người cô cũng trở nên sinh động hơn hẳn.
Nhưng ánh mắt của Thời Yến cũng không hề lướt đến trên người cô, anh chỉ nhìn thoáng qua, tựa như cô chỉ là một bức tượng sáp.
Trịnh Thư Ý, “...”
Cô vẫn giữ vững nụ cười, nhìn vào khoảng không khẽ gật đầu nhằm cổ vũ bản thân, sau đó cô xoay người, cất giọng, “Thời tổng, chúng ta đã hẹn với nhau sẽ phỏng vấn vào chiều hôm nay.”
Thời Yến dừng bước, nghiêng đầu nhìn cô, đuôi mày anh khẽ nhíu lại.
Bầu không khí dường như ngưng đọng, những ánh mắt tò mò từ nhóm thư ký, trợ lý lượn quanh trên người Trịnh Thư Ý và Thời Yến.
Mọi người có mặt ở đây đều biết, phỏng vấn của tuần san Kinh tế và Tài chính ngày hôm nay đã kết thúc.
Ngay cả Trần Thịnh đứng một bên cũng ngơ ngác.
Cô gái này mất trí nhớ rồi sao?
Làm sao Trịnh Thư Ý không nhận ra bầu không khí kỳ lạ xung quanh chứ, lòng cô cũng đang nổi trống đùng đùng đây, nhưng cô vẫn giả vờ ngây thơ không biết gì mà nhìn Thời Yến.
Nếu không làm liều thì hôm nay cô phải ra về tay không.
Trịnh Thư Ý khẽ véo lòng bàn tay, nở một nụ cười, cất giọng trong trẻo, “Tôi... đã mong chờ buổi phỏng vấn hôm nay rất lâu, cuối cùng cũng chờ đến ngày hôm nay, anh xem bây giờ có thể phỏng vấn được chưa ạ?”
Vừa dứt câu, trên hành lang trở nên yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng một cây kim rơi xuống.
Mí mắt Thời yến khẽ run lên, ngay lúc thu hồi tầm mắt, anh nhìn thấy hai tay cô buông xuống bên chân đang cuộn chặt thành nắm đấm.
Vì dùng sức nên khớp xương hiện lên màu xanh nhàn nhạt.
Bỗng nhiên, người trước mắt bỗng nhiên cau mày, đôi môi khẽ cong lên, cô nhìn anh chăm chú, sau đó thì thầm nói nhỏ chỉ đủ để mình anh nghe thấy, “Làm phiền anh một lát thôi, có được không?”
Thời Yến cảm giác cổ họng mình hơi ngứa.
Một lát sau.
Anh còn chẳng thèm ngước mắt lên, giọng nói không mang theo tí cảm xúc nhưng lại truyền đến bên tai mọi người vô cùng rõ ràng.
“Theo tôi.”
Xung quanh trở nên yên tĩnh đến lạ kỳ.
Mọi người nhìn nhau, kinh ngạc nhưng lại không dám mở miệng hỏi.
Cuối cùng, người có phản ứng lại chỉ có mỗi Trịnh Thư Ý.
Mãi cho đến khi Thời Yến cất bước rời đi, cô mới hoàn hồn.
– anh thấy có tiện không?
– Theo tôi.
Theo như sự lý giải của Trịnh Thư Ý, đó có nghĩa là, tôi rảnh! Tôi rất rảnh!
Anh đúng là Bồ Tát sống mà!
Cô vui mừng xoay người, thấy Bồ Tát sống đã đi đến cửa thang máy, thế là cô vội vàng đi theo anh.
...
Thang máy nhịp nhàng đi xuống dưới.
Từ không gian rộng rãi ở phòng làm việc biến thành không gian khá hẹp trong thang máy, bốn bề kín mít dễ dàng khiến người ta tập trung tinh thần.
Lúc bấy giờ Trịnh Thư Ý đã tỉnh táo trở lại, cô nhìn hàng nút bấm trong thang máy, nút đang sáng lên chính là bãi đỗ xe ở tầng hầm B2.
Trịnh Thư Ý không biết tại sao lại đến bãi đỗ xe, cô liếc nhìn bóng lưng của Thời Yến, rồi lại nhìn sang Trần Thịnh đang mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim bên cạnh, cô dè dặt nhìn vào gáy của Bồ Tát sống mà hỏi, “Thời tổng, xin hỏi bây giờ chúng ta đi...”
Tiếng chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên.
Trịnh Thư Ý nhận ra là điện thoại của Thời Yến, cho nên cô thức thời ngậm miệng lại.
Thời Yến lại chậm chạp rút điện thoại ra, nhìn thoáng qua màn hình rồi tắt ngay.
Không lâu sau, điện thoại của Trần Thịnh lại vang lên.
Trịnh Thư Ý không nhìn thấy vẻ mặt của Thời Yến khi tắt điện thoại, nhưng cô có thể nhìn thấy sắc mặt của Trần Thịnh.
Anh ta chưa kịp lên tiếng thì Trịnh Thư Ý đã nghe thấy giọng nữ chói tai truyền đến, “Bảo cậu tôi nghe điện thoại!”
Móa nó!
Là em “ba“.
Phản ứng của Trịnh Thư Ý dường như đã trở thành phản ứng sinh lý, trong dạ dày bỗng có cảm giác buồn nôn không nhịn được, hai tay nắm chặt dây đeo túi xách bằng xích của mình, nhìn chằm chằm bóng lưng của Thời Yến với đủ cung bậc cảm xúc.
Cô cũng muốn xem thử thái độ của Thời Yến đối với cô cháu gái này như thế nào.
Trần Thịnh đưa điện thoại sang, chưa kịp nói câu nào thì Thời Yến như mọc mắt sau lưng, mở miệng nói, “Nói với con bé, không nghe lời thì đừng xuất hiện trước mặt tôi.”
Giọng anh vô cùng bình tĩnh, giống như đang dặn dò chuyện ngày ba bữa bình thường, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác vô cùng áp lực.
Trần Thịnh vâng một tiếng, chuyển lời đúng sự thật, điện thoại cứ thế bị cúp ngang.
Trong thang máy lại trở nên yên tĩnh.
Trịnh Thư Ý đứng ở một góc nhỏ, khóe môi bất giác nhếch lên thành một nụ cười lạnh lùng.
Cũng uy nghiêm lắm chứ.
Nhưng mà uy nghiêm như thế sao lại không dạy cháu anh đừng làm kẻ thứ ba chen chân vào tình cảm người khác hả?
Nhưng tình huống này quả thật tốt hơn nhiều so với cô tưởng tượng.
Một ông cậu mạnh mẽ, một ông cậu nói một là một, rất thích hợp để cô “cáo mượn oai hùm” làm mưa làm gió.
...
Cửa thang máy mở ra, Thời yến bước ra đầu tiên, Trịnh Thư Ý cũng nhắm mắt theo sau đuôi anh.
Đi đến trước một chiếc xe, tài xế mở cửa bên phải cho anh ngồi vào, lúc này anh mới nhớ ra phía sau còn có một người đi theo mình, anh dừng bước, ung dung nghiêng người nhìn Trịnh Thư Ý.
“Tôi có hai tiếng đi đường, lên xe rồi nói.”
Dù Thời Yến không phải đang hỏi ý kiến của cô, nhưng Trịnh Thư Ý vẫn thận trọng gật đầu, “Được ạ.”
Nói chuyện dưới gầm xe cũng được nữa!
Thời Yến không trả lời lại, lúc quay người lại anh tháo bớt một cúc trên áo, ngồi vào xe.
Trịnh Thư Ý nhìn chiếc xe, khóe môi không nhịn được run lên.
Nhạc Tinh Châu, anh không ngờ đúng không, tôi lại được ngồi xe này trước anh:P
Trong xe dù có bốn người nhưng lại vô cùng yên tĩnh.
Giống như chỉ cần là nơi có Thời Yến thì sẽ trở nên yên tĩnh, con người này giống hệt như dụng cụ giảm thanh vậy.
Anh dựa vào lưng ghế, tháo mắt kính xuống, lấy khăn chậm rãi lau kính.
Nhận ra ở bên cạnh có động tĩnh, ánh mắt anh liếc về bên phải, Trịnh Thư Ý xoay người ngồi đè lên váy, mái tóc dài như thác nước rũ xuống, mùi hương nhẹ nhàng được gió thổi đến bên chóp mũi anh.
Cô mặc một chiếc váy bút chì màu gạo, lúc cô ngồi chéo chân, chiếc váy kéo lên trên đầu gối khoảng mười centimet, lộ ra đôi chân thon dài, thẳng tắp.
Thời Yến thu lại tầm mắt, đeo mắt kính lên.
Chiếc xe chậm rãi lái khỏi bãi đỗ xe, nhưng mùi hương ấy như vẫn còn quanh quẩn nơi chóp mũi của anh.
Thời Yến chợt hỏi, “Lạnh không?”
Trịnh Thư Ý sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Thời Yến.
Cô không ngờ anh sẽ hỏi cô câu này.
Trời ơi, tri kỉ quá, quan tâm quá đi.
“Tôi không lạnh.” Trịnh Thư Ý mỉm cười lắc đầu.
Thời Yến bắt chéo chân, bình tĩnh nói với tài xế, “Anh mở cửa sổ đi.”
Cửa sổ xe được hạ xuống, cơn gió lạnh cuối thu lạnh lùng thổi ùa vào mặt Trịnh Thư Ý, ngay cả hô hấp cũng khiến cái mũi đau buốt.
Trịnh Thư Ý, “...”
Tôi bảo không lạnh không có nghĩa là tôi rất nóng mà?