Của Ta Suất Lão Công

Chương 18: Chương 18




Tại Trung cầm gương, đem mặt để sát vào cẩn thận quan sát, sau đó vừa lòng gật đầu, “Hoàn hảo, vết thương trên trán hoàn toàn không còn thấy nữa.” Buổi tối hôm nay Tại Trung đã đáp ứng lời mời đi dự tiệc của Xương Mân, nếu trên đầu sưng lên một cái bao. Vậy sẽ dọa người nha!

Tại Trung đứng trước gương hưng phấn mà thử quần áo, cậu cầm một chiếc áo màu trắng cổ rộng ướm trước người xoay xoay, nhìn cái kẻ đang ngây ngốc ngồi ở trên giường thưởng thức dáng người đầy mê hoặc của vợ yêu nhà mình: “Duẫn Hạo, cái này thế nào?”

‘Vợ yêu của mình đẹp quá đi!’ Vẻ mặt Duẫn Hạo đầy hưởng thụ nhìn Tại Trung từ trên xuống dưới, căn bản không có nghe thấy cậu đang nói gì.

Tại Trung xoay người, chu cái miệng nhỏ nhắn bất mãn nói: “Rốt cuộc anh có nghe em nói chuyện không hả? Em hỏi anh bộ đồ này thế nào!”

Duẫn Hạo rốt cục dưới tiếng rống giận dữ của vợ yêu mà hoàn hồn: “A? Nga, cái áo này…” Mặt Duẫn Hạo trở nên đen thui, “Không cho mặc!”

“Vì cái gì? Em thấy đẹp lắm mà!”

‘Chính là bởi vì rất đẹp cho nên không thể mặc.’ Duẫn Hạo nói thầm trong lòng.

“Tự cưng nhìn coi, cái áo này cổ áo xẻ rộng như vậy, nếu vợ yêu xinh đẹp của anh mà mặc thành như vậy đi ra ngoài, không phải bị người ta xem hết sao? Cưng chỉ có anh mới được nhìn.” Duẫn Hạo lại bá đạo tuyên bố quyền sở hữu.

“Người ta mặc kệ, người ta muốn mặc cái áo này, người ta muốn mặc nó.”

“Vợ yêu à, cưng muốn ra ngoài câu dẫn sói sao?”

“Trong nhà đã có một con sói thúi bự chảng rồi.” Tại Trung nhỏ giọng than thở.

“Nhóc con kia, nói cái gì hả? Dám nói chồng cưng là sói hử?” Duẫn Hạo nhấc bổng Tại Trung lên, một cái xoay người liền đè cậu xuống giường.

“A! Con sói bự này mau thả ta ra.” Tại Trung đánh loạn.

Duẫn Hạo lấy tay giữ lấy hai cái tay quấy rối, đem mặt kề sát vào Tại Trung, tà tà cười: “Con sói bự muốn ăn thỏ con ngốc nghếch nha.” Nói xong lập tức nhắm ngay cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng nộn nộn hôn một trận mãnh liệt,.

Duẫn Hạo ăn ngon, còn đem đầu lưỡi luồn vào trong miệng Tại Trung, tư vị ngọt ngào khiến cho hắn muốn ngừng mà không được.

“Ừ ân…” Tại Trung đã muốn hít thở không thông, lúc này Duẫn Hạo mới thiện tâm ly khai cái miệng nhỏ nhắn, nhưng hắn lại đem mục tiêu dời đi, ở trước ngực Tại Trung lưu lại một cái ấn ký.

Duẫn Hạo động thân thể, vừa lòng nhìn kiệt tác của mình: “Hắc hắc, vợ yêu à, anh xem cưng làm sao mà mặc cái áo kia nữa?”

Tại Trung theo ánh mắt Duẫn Hạo nhìn về trước ngực mình, nhất thời hiểu được Duẫn Hạo nói câu nói kia là ý gì: “A a a! Trịnh Duẫn Hạo, tôi phải giết anh.”

“Vợ yêu à, giết anh thì cưng sẽ phải thủ tiết à nha.”

“Hừ!” Tại Trung xoay người không thèm để ý tới hắn.

Duẫn Hạo từ sau lưng Tại Trung ôm lấy thắt lưng cậu, đem đầu đặt ở trên vai Tại Trung: “Vợ yêu à, nghe lời anh đi, chồng cưng cũng là sợ cưng bị người khác cướp đi a, cho nên…”.

“Cái gì? Cướp đi? Anh xem tôi là cái gì chứ?”

“Là bảo bối a! Bảo bối, đừng mặc cái áo kia nữa, nha?”

“Hừ! Muốn mặc cũng đâu có mặc được.”

Kết quả, Tại Trung mặc một cái áo khoác màu trắng, bên trong cũng là một cái áo sơmi trắng thuần, khiến cho cả người nhìn qua tựa như thiên sứ thánh khiết.

Duẫn Hạo đành thở dài: Thật sự là mặc cái gì cũng không thể để cho người ta yên tâm, ai bảo vợ của mình lại xinh đẹp đến vậy chứ!

———————————.

Xương Mân mời khoảng mười vị khách, cho nên so với nói là mở tiệc, không bằng nói là bạn bè tụ tập thì hợp hơn.

“Tại Trung, rốt cục em cũng tới rồi!” Tại Trung vừa xuất hiện lập tức trở thành tiêu điểm chú mục của mọi người. Xương Mân thấy Tại Trung đến, trong lòng tràn đầy vui mừng nghênh đón.

“Xương Mân, nhìn thấy anh tôi thật rất cao hứng.” Nguyên bản bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, cả người Tại Trung không được tự nhiên, nhìn thấy Xương Mân sau, Tại Trung thả lỏng không ít.

“Anh cũng vậy. Đúng rồi, tiền bối Kangta ở bên kia, đến chào một tiếng đi.”

Tại Trung cúi đầu, cắn môi, do dự không biết có nên đi hay không, anh Kangta nhất định không muốn nhìn thấy mình, lại càng không muốn để ý để ý đến mình.

Lúc này, một giọng nói thanh thúy ngọt ngào vang lên:“Tiểu Tại a, chị rất nhớ cưng nha, sao không đến chơi với chị hả.” Nói chuyện là một cô gái trẻ rất đáng yêu, khoảng chừng hai mươi tuổi.

“Hi Tình, cậu cũng tới rồi.”

“Chị đi cùng anh trai chị.” Cô gái được Tại Trung gọi là Hi Tình đúng là em gái ruột của Kangta, rõ ràng là cùng tuổi với Tại Trung, lại luôn xem mình là chị hai, còn học theo anh trai mình mà gọi Tại Trung là “Tiểu Tại”,“Tiểu Tại, mau nói cho chị cưng biết cưng bảo dưỡng làn da bằng cách nào, vừa mềm vừa mịn nha.” Nói xong còn xoa xoa mặt Tại Trung.

“A nha, Hi Tình, đừng sờ soạng mà.” Nhiều người nhìn như vậy, Tại Trung thẹn thùng muốn tách ra.

“Ai bảo cưng sờ thích quá làm chi, chị cưng còn không thừa dịp nam nhân của cưng không ở đây mà sờ thêm vài cái.” Hi Tình đã sớm từ chỗ ông anh trai của nàng mà biết được Tại Trung đã tái hợp với chồng trước, nhưng thái độ của nàng hoàn toàn bất đồng với anh trai mình, Hi Tình cảm thấy Tiểu Tại của nàng và Trịnh Duẫn Hạo là trời sinh một đôi, thật sự là rất xứng đôi.

“Cái gì chứ.”

“Xem cưng kìa, mặt đỏ bừng rồi, thật sự là rất đáng yêu nga!” Nói xong Hi Tình còn xoa xoa nắn nắn khuôn mặt phấn nộn của Tại Trung.

“Được rồi, Hi Tình, đừng náo loạn nữa, anh trai em còn ở bên kia kìa.” Xương Mân hảo tâm giải vây cho Tại Trung.

“Tiểu Tại, có phải lo lắng ông anh của chị không để ý tới cưng không a? Cưng yên tâm đi, có chị Hi Tình của cưng ở đây, mọi sự OK.” Hi Tình cổ vũ vỗ vỗ vai Tại Trung, lôi kéo tay cậu đi đến chỗ Kangta.

“Anh Kangta!” Tại Trung nhỏ giọng kêu một tiếng.

Nhưng Kangta không có đáp ứng, Tại Trung biết Kangta sẽ không để ý đến cậu, thương tâm cúi đầu.

Thấy bộ dáng đáng thương của Tiểu Tại mình thích nhất, Hi Tình đau lòng, nàng đẩy anh trai mình: “ Anh, lỗ tai điếc hả, không nghe thấy Tiểu Tại đang chào anh sao?”.

Kangta nhìn đứa em gái duy nhất không có cách nào khác, kết quả là, tùy ý đáp một tiếng: “Nga, em tới rồi.”

“Ê! Anh sao nói chuyện với Tiểu Tại như là người xa lạ vậy hả. Em cảnh cáo anh nga, nếu anh không để ý đến Tiểu Tại đáng yêu của em, vậy em cũng không thèm để ý đến anh, em còn phải đến trước mộ ba mẹ nói với bọn họ anh khi dễ em.”

‘Rốt cuộc là ai khi dễ ai a.’ Kangta ở trong lòng ai thán.

Tại Trung kép kéo Hi Tình, ý bảo nàng đừng nói chuyện với Kangta như thế.

“Ai, được rồi, anh nhận thua, hai đứa đều như nhau, không đứa nào làm cho anh bớt lo.”

Tại Trung hai mắt tỏa ánh sáng nhìn Kangta, ý của anh là tha thứ cho cậu sao?

Dù sao Tại Trung là đứa em trai mà Kangta yêu thương nhất, Kangta vốn không định không để ý tới Tại Trung, như vậy liền thừa cơ hội này hóa giải khúc mắc của hai người đi.

“Anh Kangta, em xin lỗi.”

“Em không cần phải xin lỗi anh, con đường này là do em chọn, anh chỉ hy vọng tương lai em đừng hối hận.” Kangta nói.

“Vâng.” Tại Trung gật gật đầu.

Bữa tiệc kéo dài đến hơn mười giờ đêm, Xương Mân đem đám bạn nhất nhất đá ra khỏi cửa.

“Tiểu Tại, một mình cưng về nhà sao, bọn này đưa cưng về.” Hi Tình nói.

“Không cần, Duẫn Hạo sẽ đến đón mình.”

“Nga yêu, Trịnh Duẫn Hạo thật đúng là quan tâm đến cưng nha. Vậy bọn này đi trước.”

Tiễn bước Kangta và Hi Tình, Xương Mân cùng Tại Trung đứng dưới lầu chờ: “Tại Trung, hôm nay em đến, anh thật sự rất cao hứng.”

“Là Xương Mân mời mà, sao tôi lại không đến chứ?”

“Anh là lo lắng Trịnh Duẫn Hạo kia không cho em tới a.”

“A? Anh ấy a, ảnh không có ngăn tôi.”

Không đùa với Tại Trung nữa, Xương Mân khoác vai Tại Trung, nghiêm túc nói: “Tại Trung, em đang rất hạnh phúc, phải không?”

Tại Trung gật gật đầu.

“Vậy thì anh an tâm. Tại Trung, chờ lần hạng mục lần này của tập đoàn Quốc Vũ hoàn thành, anh sẽ đến Mỹ.”

“Đến Mỹ? Anh phải đi sao?”

“Là tạm thời, ở chi nhánh bên Mỹ thiếu người.”

“Vậy anh nhất định phải thường xuyên trở về Hàn Quốc nga.”

“Đương nhiên. Tại Trung, chỉ cần em cần anh, anh sẽ lập tức bay trở về .” Xương Mân thâm tình lại kiên định nhìn Tại Trung.

Nghe Xương Mân nói như vậy, mặt Tại Trung lại đỏ.

“Tại Trung, anh phải đi rồi, em có thể cho anh một nụ hôn tạm biệt không?”

“A?” Tại Trung giật mình không nhỏ, đang lúc Tại Trung khó xử, Xương Mân cười cười: “Ha ha, anh giỡn thôi, ôm một cái thôi cũng được, em sẽ không keo kiệt đến vậy chứ?”

Không đợi Tại Trung kịp phản ứng, Xương Mân liền gắt gao ôm Tại Trung vào trong ngực, còn đem đầu chôn ở cổ cậu. Tại Trung không khỏi đưa tay xoa lưng Xương Mân, ôm lại anh. Cậu và Xương Mân xem như hữu duyên vô phận đi, nhưng cậu vẫn rất quý trọng tình bạn với Xương Mân, chắc hẳn Xương Mân cũng nghĩ như vậy.

Xương Mân nhẹ nhàng buông Tại Trung ra, hôn lên trán cậu một cái: “Tại Trung, em nhất định phải hạnh phúc!”

“Anh cũng vậy.”

Trong đêm đen, xe của Duẫn Hạo đứng ở cách đó không xa, hắn nhìn hai người đang ôm nhau, hung hăng đấm mạnh lên tay lái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.