Của Ta Suất Lão Công

Chương 3: Chương 3




Ngày hôm sau, Kangta thông báo với Tại Trung, học đệ của anh đã đáp ứng sẽ giúp Tại Trung học thêm! Không lâu sau vị học đệ mà Kangta khen không dứt miệng sẽ đến nhà của Tại Trung.

“Leng keng, leng keng.” Tại Trung sớm đã chờ ở nhà, nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, nhanh chóng ra nghênh đón thầy giáo của cậu.

Mở cửa ra, Tại Trung nhìn nam tử anh tuấn trước mặt không khỏi há hốc miệng: Anh ta đại khái cũng phải cao đến 1m9 đi. (chính xác nà 1m92, cân nặng: 61kg, nhóm máu B, sinh nhật 18/2/1988 ^3^)

Dáng người cao gầy cân xứng, trên mặt mang theo nụ cười mỉm mê người, bởi vì mỉm cười khiến cho mắt của anh ta nheo nheo lại, khiến cho người khác không khỏi sản sinh một loại cảm giác thân thiết. Tại Trung rốt cục cũng ý thức được mình đang thất thố, sao lại có thể không cố kỵ gì mà đi nhìn chằm chằm người ta?

Kỳ thật cảm thấy thất thố không chỉ có mình Tại Trung, nam tử anh tuấn trong khoảnh khắc cửa mở ra cũng có phản ứng y hệt.

Cảm thấy có một ánh sáng chói lóa ập đến khiến cho anh không thể mở mắt được, đến khi thấy rõ ràng người mới mở cửa, anh lại cảm thấy người con trai trước mắt như đang phát ra ánh sáng, ngũ quan xinh đẹp không thể tả, ánh mắt lại tản ra quang mang trong suốt hồn nhiên hiếm có, thật sự rất chói mắt.

Hai người đều bị mị lực hoàn mỹ mê người hấp dẫn lẫn nhau, nhất thời không khí có chút vi diệu, lại có chút xấu hổ. Một lúc sau Tại Trung là người đầu tiên đánh vỡ trầm mặc: “Xin hỏi, anh là Thẩm tiên sinh sao?”

Namtử rốt cục hồi thần: “Tôi là Thẩm Xương Mân, em chính là Tại Trung đi, tôi lúc nào cũng nghe tiền bối Kangta nhắc tới em. Thật sự là trăm nghe không bằng một thấy.” Xương Mân tán thưởng nói.

Tại Trung cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Xương Mân, một chút đỏ ửng hiện lên hai má, càng thêm xinh đẹp!

“Thẩm tiên sinh, mời vào.” Tại Trung mời Xương Mân vào biệt thự.

“Đừng gọi tôi là Thẩm tiên sinh, như vậy nghe có vẻ như tôi rất già. Cứ gọi tôi Xương Mân là tốt rồi, tôi gọi em là Tại Trung, được không?” Xương Mân mỉm cười nói với Tại Trung.

“Được!” Tại Trung cũng nở một nụ cười mê người với Xương Mân.

Nụ cười này khiến cho Xương Mân nhìn mê say: Nụ cười của thiên sứ đại khái chính là như vậy đi!

Hai người cùng nhau đi vào phòng của Tại Trung, Xương Mân bắt đầu dạy Tại Trung học phụ đạo. Xương Mân lật xem qua sách vở ghi chép của Tại Trung, mới nói: “Tập vở ghi chép rất rõ ràng đầy đủ, nhưng hoàn toàn chỉ là trích dẫn những gì mà giáo sư viết trên bảng chứ không rút ra được trọng tâm.”

“Ân ân.” Tại Trung liên tục gật đầu.

“Nhìn ra được em rất bỏ công đọc sách, nhưng chính là thành tích không thể đi lên, tôi không nói sai đi?”

Bị Xương Mân nói trúng Tại Trung thẹn thùng cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Tại vì tôi trời sinh vốn không có khả năng về quản trị kinh doanh, đối với mấy con số cũng không thích lắm, ngay cả tính toán sổ sách cũng không làm nổi.”

“Tôi thấy em chẳng qua chỉ là không biết cách học thôi, chỉ cần được hướng dẫn qua nhất định sẽ có tiến bộ.”

“Thật vậy sao?” Tại Trung ngẩng đầu, dùng ánh mắt kinh hỉ đầy mong đợi nhìn Xương Mân.

“Đương nhiên là thật, cứ tin vào tôi.” Xương Mân chém đinh chặt sắt đáp.

“Ân.” Dù cho mới lần đầu gặp mặt, nhưng Tại Trung rất tín nhiệm vị thầy giáo mới này.

“Như vậy, chúng ta bắt đầu học đi.”

“Được!”.



Cứ như vậy, Xương Mân mỗi ngày đều đến dạy kèm Tại Trung, hai người ở chung thập phần vui vẻ. Dần dần Xương Mân cũng biết được một số việc, bao gồm cả thân phận đặc biệt của Tại Trung lẫn chuyện cậu đã từng kết hôn rồi lại ly hôn. Mới đầu Xương Mân rất kinh ngạc, nhưng nhìn thấy Tại Trung có thể thản nhiên kể lại cho mình nghe, Xương Mân cảm thấy ngay cả bản thân cậu cũng không ngại, vậy thì vì cái gì mà mình lại phải để ý nhiều đến thế? Là vì Tại Trung mà đau lòng đi.

Hôm nay, Xương Mân lại tiếp tục đến dạy Tại Trung.

“Xương Mân, bài này làm như thế nào nha? Tính đi tính lại cũng không đúng.” Trải qua một đoạn thời gian ở chung, Tại Trung đã hoàn toàn xem Xương Mân như tri kỷ, có chuyện gì không hiểu cũng đều hỏi Xương Mân mà không cảm thấy ngượng ngùng.

Mà Xương Mân cũng nhất nhất kiên nhẫn làm giải đáp:“Tôi xem xem, nga, em xem chỗ này, em đem quan hệ vay mượn đảo ngược lại rồi.”

“Đúng rồi! Hì hì, hóa ra là tôi sơ ý.” Tại Trung ngượng ngùng le lưỡi.

“Tại Trung a, chúng ta cũng đừng trốn ở trong nhà đọc sách. Đi ra ngoài chơi một chút thế nào? Em đó nha! Phải biết kết hợp học tập với nghỉ ngơi nga.” Xương Mân đề nghị.

Tại Trung từ giữa cuốn sách ngẩng đầu lên, trên mặt lộ vẻ vui mừng, hiển nhiên cậu rất thích đề nghị của Xương Mân đề nghị: “Chúng ta đi đâu chơi?”.

“Em cứ đi theo tôi là được.” Nói xong, Xương Mân liền kéo tay Tại Trung cùng nhau rời khỏi phòng.



“Duẫn Hạo, hôm nay sao lại rảnh rỗi cùng tôi đi đánh golf a?” Hữu Thiên vừa nói vừa tiêu sái đánh bóng.

“Muốn thả lỏng một chút không được sao? Nói đi nói lại dù sao chúng ta cũng đã rất lâu không cùng nhau chơi bóng.” Đồng dạng là một cú đánh xinh đẹp.

“Gần đây anh thế nào, công tác bề bộn nhiều việc sao?” Từ lần trước cùng nhau uống rượu, hai người đã không chạm mặt nhau một khoảng thời gian. Làm bạn tốt, Hữu Thiên đương nhiên phải quan tâm một chút.

“Không phải bề bộn nhiều việc, chẳng qua là cả ngày tôi phải đối mặt với tên trợ lý châm chọc khiêu khích, thật sự là làm cho người ta chịu không nổi.” Trợ lý Duẫn Hạo nói đến chính là Kangta. Dù cho hai người mỗi ngày đều gặp mặt, cùng nhau công tác, nhưng Kangta chưa từng hoà nhã với Duẫn Hạo một chút nào.

“Cái gì? Trợ lý của anh dám cười nhạo anh? Vậy cứ đuổi việc hắn ta không phải được rồi sao.”

“Không thể được, năng lực làm việc của hắn ta phi thường xuất sắc. Hơn nữa hắn ta còn là người mà chú tôi đã chọn. Tôi không thể làm trái ý của chú được.” Nói tới đây, trong ánh mắt Duẫn Hạo lộ ra một tia bi thương.

Hữu Thiên hiểu Duẫn Hạo lại nghĩ đến chuyện của Tại Trung, an ủi vỗ vỗ bả vai Hữu Thiên: “Đừng nói đến mấy chuyện phiền lòng nữa. Hôm nay chúng ta là tới nơi này để thoải mái nga.”

Nhưng Duẫn Hạo hoàn toàn không nghe thấy Hữu Thiên đang nói cái gì. Bởi vì giờ phút này, ánh mắt của hắn đang gắt gao nhìn chằm chằm hai người đang đứng cách mình không xa lắm. Hữu Thiên nhìn theo ánh mắt xuất thần của Duẫn Hạo, bừng tỉnh đại ngộ.

“Tại Trung, trước kia từng đánh golf chưa?” Xương Mân mang Tại Trung đến sân golf. Anh cho rằng đây là một môn thể thao có thể làm người ta thả lỏng thể xác và tinh thần.

“Không có a.” Tại Trung thành thật trả lời.

“Không sao cả, tôi sẽ dạy em, rất dễ dàng.” Nói xong, Xương Mân vòng ra sau lưng Tại Trung rồi ôm sát vào, hai tay đặt lên eo của cậu, hướng dẫn: “Đúng, hai tay nắm gậy golf như thế. Sau đó tự nhiên thả lỏng chuyển động thắt lưng. Đúng, đúng! Chính là như vậy, động tác rất được a!”

Tại Trung quay đầu, hưng phấn không thôi, vui vẻ cười nói với Xương Mân: “Ha ha, bóng bị đánh bay rồi! Tôi cứ sợ ngay cả bóng tôi cũng đánh không được. Đánh gôn đúng là chơi rất vui!”.

“Tại Trung của chúng ta rất giỏi.” Xương Mân sủng nịch nhìn Tại Trung bởi vì vận động với hưng phấn mà khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Sủng nịch? Đúng vậy, ít nhất dưới mắt của Duẫn Hạo là như vậy. Vừa rồi một loạt hành động của hai người trong mắt Duẫn Hạo hoàn toàn chính là một đôi tình nhân thân mật. Duẫn Hạo biết bên người Tại Trung vẫn rất nhiều người theo đuổi, nhưng hắn chưa từng thấy qua Tại Trung thân mật với ai đến thế. Nhìn thấy tay của tên đàn ông kia đặt ở trên lưng Tại Trung, còn có Tại Trung tươi cười với hắn ta. Điều này làm cho Duẫn Hạo rất khó chịu, ‘Cậu ấy chưa từng cười với mình như vậy.’

Hữu Thiên ở một bên nhìn thấy biểu tình phẫn nộ cùng ánh mắt lãnh khốc của Duẫn Hạo, không khỏi ở trong lòng thở dài một hơi: Xem ra mình không đoán sai, Duẫn Hạo cùng Kim Tại Trung phải có trò hay trình diễn.

Hữu Thiên nhắc nhở nói: “Duẫn Hạo, nếu đã thấy, phải đến chào hỏi đi.”



Tại Trung thật không ngờ lại ở chỗ này gặp được Trịnh Duẫn Hạo, không biết nên làm sao.

Thấy trên mặt Tại Trung mất đi tươi cười, Xương Mân rất hoang mang: “Tại Trung, làm sao vậy?”

Lúc này Duẫn Hạo đi đến trước mặt Tại Trung: “Tại Trung, gần đây em vẫn ổn chứ?” Có thể coi như là ngữ khí hữu hảo, bởi vì Duẫn Hạo đang cố gắng chế trụ cảm xúc của mình.

“Tôi… Tôi tốt lắm a.” Không biết vì cái gì, mỗi lần đối mặt với Trịnh Duẫn Hạo, Tại Trung cảm thấy rất mất tự nhiên.

“Không giới thiệu một chút sao?” Duẫn Hạo nhìn thoáng qua Xương Mân đứng ở bên người Tại Trung.

“Nga, anh ấy là bạn của tôi, Thẩm Xương Mân. Xương Mân, vị này là……” Tại Trung không biết nên giới thiệu Duẫn Hạo với Xương Mân như thế nào, chẳng lẽ phải nói là chồng trước sao?

“Xin chào, tôi là chồng trước của Tại Trung, Trịnh Duẫn Hạo.” Duẫn Hạo tự giới thiệu.

Kỳ thật Xương Mân đã nhận ra Duẫn Hạo, tốt xấu gì Duẫn Hạo cũng là một người nổi tiếng. Chính là anh vạn vạn không nghĩ tới chồng trước của Tại Trung lại chính là hắn.

Xương Mân lễ phép đáp lại: “Xin chào, tôi là Thẩm Xương Mân.” Đồng thời vươn tay.

Hai người bắt tay nhau, nhưng đây cũng không phải cái bắt tay bình thường, mà là đang phân cao thấp.

Hiện trường bốn người, trừ bỏ Tại Trung, đều cảm thấy một cỗ điện quang hỏa thạch. (aka mùi thuốc súng nồng nặc )

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.