Của Ta Suất Lão Công

Chương 42: Chương 42




“Tùng Nhi, gần đây em sống có tốt không?” Tại Trung ôm Tùng Nhi giỡn với nó, hôm nay là cuối tuần, nhưng Duẫn Hạo vẫn bận công sự, Tại Trung chạy đến nhà Hi Triệt làm người sai vặt, “Anh, Tùng Nhi hình như béo ra, xem ra anh không có ngược đãi nó ha.”

“Xú tiểu tử, mày nghĩ anh mày là cuồng ngược đãi à?” Hi Triệt lấy tay cốc đầu Tại Trung.

“Anh, đau.” Tại Trung vội vàng bảo vệ cái đầu, “Anh, mắc gì lại dùng ánh mắt quỷ dị như vậy nhìn em thế, em sợ đó nha.”

Hi Triệt xoa xoa cằm, dáng vẻ như đang suy nghĩ sâu xa: “Không nghĩ tới, thật không nghĩ tới nha, mày mà lại đoán ra được, hơn nữa lại phản ứng bình tĩnh như vậy, anh mày cứ tưởng là mày sẽ quậy một trận tưng bừng sau đó trở mặt với anh chớ.”

“Anh, làm gì mà lại nghiêm trọng đến vậy, hổng lẽ anh thích em phản ứng như vậy à?”

“Đương nhiên không phải, bất quá quả thật làm anh mày giật mình. Rốt cục thì mày cũng trưởng thành rồi.”

Tại Trung không phục phản bác lại Hi Triệt: “Anh, ý của anh là trước kia người ta giống con nít hả? Người ta đã sớm trưởng thành rồi nha.”

“Ờ ờ ờ, mày đã sớm là người lớn, như vậy được chưa.” Đối với người đang mang thai, tốt nhân là nên chiều theo ý nó đi.

“Vậy thì được.” Đột nhiên Tại Trung trở nên nghiêm túc hỏi, “Anh, em rất muốn biết, nếu lúc trước Duẫn Hạo chủ động thổ lộ với anh, anh sẽ chấp hội nhận anh ấy sao?”

“Không!” Hi Triệt không chút do dự đáp.

“Vì cái gì?”

“Bởi vì Duẫn Hạo không phải loại anh mày thích.” Nhìn gương mặt nghi hoặc của Tại Trung, Hi Triệt tiếp tục giải thích: “Cái thằng đó quá mức bá đạo, tính độc chiếm rất mạnh, ở bên thằng đó, anh mày cảm thấy bị áp lực.”

“Anh nói cũng đúng, bất quá em đâu có thấy bị áp lực gì đâu?”

“Ngu ngốc, đó là bởi vì mày yêu thằng đó, năng lượng tình yêu bao dung hết thảy.”

Tại Trung gật gật đầu:“Nga, trách không được anh Hàn Canh có thể chịu được anh ha.”

“Mày nói cái gì?” Hi Triệt nhướng mày, một bộ ngoài cười nhưng trong không cười.

“Ách, em là nói anh với anh Canh thực xứng đôi, ha ha.” Tại Trung ý thức được chọc trúng Hi Triệt, vội vàng chữa cháy.

“Vậy thì còn nghe được. Canh bảo bảo của anh mày so với Duẫn Hạo nhà mày tuyệt vời hơn nhiều, vừa ôn nhu lại biết săn sóc, cái gì cũng đều nghe theo anh, còn tự mình xuống bếp nấu nướng mỹ thực Trung Quốc cho anh mày xơi.” Hi Triệt khoe khoang Hàn Canh.

Tại Trung lại không cho là đúng: “Vậy thì có gì đặc biệt hơn người chứ, Duẫn Hạo của em có năng lực đảm đương lại có chủ kiến, lại còn rất đẹp trai nha.”Tại Trung vội vàng nêu ra ưu điểm của ông chồng mình “Chứ ai như anh Canh í à, ở trước mặt anh lúc nào cũng khúm núm.”

“Kim Tại Trung, đừng tưởng rằng mày đang mang cháu tao trong bụng thì tao không dám động thủ với mày, mày dám hạ thấp Canh bảo bảo của anh mày, cẩn thận tao bụp mày bây giờ.” Hi Triệt giơ nắm đấm lên dọa Tại Trung.

“Có bản lĩnh thì anh đánh thử coi, em cóc thèm sợ anh. Người ta cứ nói đó, anh Canh bị vợ quản nghiêm, quá nhát gan.”

Đột nhiên một thanh âm vang lên: “Nguyên lai anh ở trong mắt Tại Trung vô dụng đến vậy a.”

Kim gia huynh đệ đang nhao nhao ồn ào lập tức im bặt, bọn họ lại quên béng mất Hàn Canh đang bận rộn trong bếp, không ngờ tới bị anh nghe được đoạn đối thoại của hai người.

Nhìn biểu tình bi thương của Hàn Canh, Tại Trung vô cùng áy náy, cậu thuần túy chỉ muốn chọc tức anh Hi Triệt nên mới đi nói lung tung như vậy.

“Anh Canh, em nói bậy thôi à, anh đừng để ý nha, anh Canh ở trong mắt em là một người siêu tuyệt vời, thiệt mà.”

Hi Triệt thấy người yêu vẫn là một bộ vô tình, cũng vội vàng giải thích: “Canh, Tại Trung nói anh để bị vợ quản nghiên, ý của nó là anh rất yêu vợ a, có phải không, Tại Trung?”

“Đúng đúng.” Tại Trung hăng say gật đầu.

“Thật vậy à?” Hàn Canh hữu khí vô lực hỏi.

“Đương nhiên rồi.” Tại Trung lẫn Hi Triệt trăm miệng một lời hồi đáp.

“Em chưa từng gặp qua người đàn ông nào tuyệt vời như anh Hàn Canh nha, ngay cả Duẫn Hạo cũng so không được nha.” Tại Trung tiếp tục tán dương.

“Hắc hắc, vậy thì được.” Thấy Hàn Canh tươi cười, Tại Trung lẫn Hi Triệt đều thở một hơi dài nhẹ nhõm.

Xác định Hàn Canh lại chui vào bếp nấu ăn, Tại Trung thì thầm vào tai Hi Triệt: “Ạm, không nghĩ tới anh Canh cũng y như con nít vậy.”

“Anh ấy nha, chỉ giận một chút rồi quên thôi. Duẫn Hạo của mày lúc đó chẳng phải cũng như vậy sao?”

“Đúng vậy, Duẫn Hạo tính con nít cũng đáng yêu lắm.”

Hi Triệt kí đầu Tại Trung: “Mày đó, nói đến chuyện của thằng kia là lại lộ ra cái mặt mê trai rồi.”

“Cái gì? Anh nói ai mê trai? Xem chưởng!”

Hai người lại ở trên sô pha đùa giỡn la hét um sùm.

“Được rồi, các em đừng phá nữa, mau tới đây ăn cơm.” Hàn Canh bưng đồ ăn từ trong bếp đi ra.

Bữa cơm

“Anh Canh, thủ nghệ của anh còn xịn hơn cả em nha, anh của em đúng là có lộc ăn.” Tại Trung không chút khách khí gặm lấy gặm để.

“Vậy ăn nhiều một chút.”

“Tao đã nói Canh bảo bảo của tao so với Duẫn Hạo nhà mày tuyệt hơn nhiều đi, Duẫn Hạo mà biết nấu cơm sao?” Hi Triệt đắc ý cười

“Anh, anh cố ý muốn cãi nhau có phải không?” Tại Trung hung tợn trừng mắt với Hi Triệt.

“Anh mày chỉ là ăn ngay nói thật nha.”.

“Hừ! Không thèm cãi nhau với anh, em ăn hết luôn.” Tại Trung đem oán khí trút hết vào thức ăn, từng ngụm từng ngụm đem đủ thứ cho vào miệng.

“Đúng đó, Tại Trung, em đừng cãi nhau với Hi Triệt, không bằng ăn nhiều một chút đồ đi.”

“Vẫn là anh Canh tốt.”

——————————.

“Reng reng reng reng! Reng reng reng reng!”

Duẫn Hạo bị tiếng chuông cửa không ngừng kêu đánh thức .“Ai a, hiếm có được ngày nghỉ cuối tuần mà cũng bị quấy rầy.”

Duẫn Hạo dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Tại Trung đang gối lên trước ngực mình ngủ say sưa, may mắn vợ yêu không bị đánh thức, nhẹ nhàng đặt Tại Trung xuống gối, sau đó nhẹ nhàng xuống giường, nhanh chóng đi mở cửa.

“Đến đây, chuông cửa sắp bị ấn hỏng rồi.” Duẫn Hạo bực mình mở cửa.

Nhưng cửa vừa mở ra, Duẫn Hạo lập tức đứng thẳng người, tất cung tất kính hỏi: “Nhạc mẫu, sao mẹ lại đến đây?”

“Không chào đón sao?” Thái Nghiên buồn cười nhìn Duẫn Hạo tóc tai bù xù, mắt nhắm mắt mở đứng trước mặt.

“Không có đâu ạ, nhạc mẫu tới chơi sao không báo cho tụi con một tiếng vậy”

Vì ta muốn đột nhiên tập kích a! “Tại Trung đâu?”

“Em ấy còn đang ngủ. Nhạc mẫu, mẹ vào nhà đi, con đi rửa mặt một chút, thay đổi quần áo nữa.”

“Ừm.”

Trở lại phòng, Duẫn Hạo vội vàng vỗ vỗ hai má Tại Trung: “Vợ, mau rời giường, nhạc mẫu đại nhân đột nhiên giá lâm.”

“Ân?” Tại Trung mơ mơ màng màng mở mắt, dường như vẫn chưa hiểu chuyện gì.

“Anh là nói mẹ đến đấy, cưng mau dậy đi.”

“Mẹ đến làm cái gì nha, hiện tại mới chín giờ ai.” Tại Trung hiển nhiên rất bất mãn vì mộng đẹp bị phá hỏng.

“Vợ yêu, ngoan nga, đừng để cho mẹ chờ lâu.” Duẫn Hạo đỡ Tại Trung đang mơ màng đứng dậy, Tại Trung lại đem Duẫn Hạo làm đệm tiếp tục ngủ, “Bảo bối, nghe lời đi, nếu nhạc mẫu tức giận, mẹ nhất định sẽ trách anh mà không phải trách cưng, cưng nhẫn tâm để chồng cưng bị mắng à?”

“A nha, anh Canh thì sợ vợ còn anh thì sợ mẹ vợ.”

“Sao lại không sợ? Nếu nhạc mẫu đại nhân lại đem cưng đi, vậy anh phải làm gì bây giờ a?”

Tại Trung quay đầu sờ sờ khuôn mặt đẹp trai của Duẫn Hạo, cười hì hì nói: “Sẽ không, anh là ông chồng tốt mà!”

“Nếu biết anh là ông chồng tốt, vậy thì phải nghe lời chồng nha, nhanh rời giường đi.”

Rốt cục dưới sự giúp đỡ của Duẫn Hạo, Tại Trung và Duẫn Hạo đều ăn mặc chỉnh tề xuống lầu.

Nhưng mà vừa xuống phòng khách liền nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của Thái Nghiên.

“Hai đứa không có phân phòng phải không?” Ngữ khí đầy chất vấn.

“Cái kia, mẹ, bọn con cảm thấy không cần thiết, cho nên……” Tại Trung ấp a ấp úng.

“Sao lại không cần? Làm như vậy là vì tốt cho thai nhi, cả hai đứa đều còn trẻ khí thịnh, vạn nhất tẩu hỏa làm sao bây giờ?” Thái Nghiên nói những lời này hoàn toàn không cảm thấy ngượng ngùng.

“Sẽ không đâu.” Ngược lại mặt Tại Trung lại đỏ bừng.

“Không được, từ hôm nay trở đi hai đứa phải phân phòng ngủ.” Thái Nghiên rất kiên quyết.

“Con không cần đâu, mẹ.” Tại Trung luyến tiếc cái lò sưởi Duẫn Hạo siêu lớn, ôm thật thích.

“Nhạc mẫu, con cam đoan sẽ nghiêm chỉnh.” Duẫn Hạo cũng không muốn cùng Tại Trung phân phòng ngủ nha, dù cho bây giờ không ăn được Tại Trung, nhưng mà có thể ngửi được mùi hương ngọt ngào của Tại Trung, ôm lấy thân thể mềm mại, Duẫn Hạo cảm thấy ít nhất cũng được an ủi một chút.

“Cam đoan vô dụng, hai đứa phải nghe lời mẹ. Vì giám sát hai đứa, từ hôm nay trở đi mẹ sẽ dọn đến đây ở.”

“A?” Hai vợ chồng cùng nhau phát ra tiếng rên rỉ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.