Type: MarisMiu
Lúc tỉnh lại, Hứa Tâm An thấy hơi choáng váng, đầu nặng trịch như đựng đầy nước. Cô cố gắng chớp mắt, lắc đầu để mình có
thể tỉnh táo hơn, nhưng phát hiện có ai đó đã khóa chặt tay chân mình.
Cô giật nảy mình, ngoái đầu nhìn sang cổ tay, lúc này nghe thấy bên cạnh có người lên tiếng: “Cô ta tỉnh rồi.”
Âm thanh rất quen thuộc.
Hứa Tâm An lập tức quay lại, thấy một dáng người mơ hồ tiến lại chỗ
mình. Mắt kính bị rơi mất, mọi vật xung quanh đều rất mơ hồ, song dựa
vào âm thanh và dáng người này, cô đoán chắc là Trần Bách Xuyên.
“Trần Bách Xuyên?”
Người đó không trả lời, đi đến bên giường, cúi đầu nhìn cô.
Dù Hứa Tâm An bị cận thị nặng, nhìn không rõ ràng, nhưng bây giờ tự nhiên
lại nhìn rõ hơn. Cô khẳng định hắn chính là Trần Bách Xuyên. Đã xảy ra
chuyện gì, tại sao cô lại rơi vào tay hắn? Còn Đổng Khê đâu rồi, cha cô
đâu rồi?
Cô vừa định mở miệng hỏi thì lại có người đến. Hứa Tâm
An nheo mắt cố gắng nhìn, vẫn không nhìn rõ được tướng mạo, tuy nhiên
rất giống Đổng Khê.
“Chị Đổng Khê?”
“Là tôi.” Đổng Khê kéo chiếc ghế ngồi cạnh bên giường.
Động tác của cô ta vô cùng tự nhiên, Hứa Tâm An ngơ ngẩn một lúc, rất lâu
sau mới chợt tỉnh ra, ngạc nhiên nói: “Chị là đồng bọn của hắn?”
Trần Bách Xuyên dựa vào thành ghế, hai tay đặt trên vai của Đổng Khê, trông rất thân mật.
Hứa Tâm An nheo mắt nhưng chỉ nhìn thấy mờ mờ, tỏ ra ân ái lại không để
người ta nhìn thấy thật đáng lên án. Cô nói: “Kính của tôi đâu? Người
cận tám trăm độ như tôi không đeo kính chẳng khác gì người mù, các người trả kính lại cho tôi, như vậy các người bày đủ tư thế thân mật mới có
hiệu quả kích thích tôi chứ.”
Trần Bách Xuyên lạnh lùng nói: “Cô không hỏi cha mình đâu à?”
“Còn nhiều câu hỏi lắm, lần lượt hỏi từng câu một, anh đừng nóng vội.”
Sắc mặt Trần Bách Xuyên tái đi, rốt cuộc là ai nóng vội chứ, người bị trói trên giường có phải là hắn đâu.
“Thế thì cha tôi đâu?”
“Ở một căn phòng khác. Ông ta không sao.” Đổng Khê đáp.
“Ừm.” Hứa Tâm An nhìn đôi tay của mình, thử kéo ra thì còng tay chạm vào
thành giường vang lên tiếng leng keng rất lớn: “Hai người định đoạt hồn
của tôi sao?”
“Đúng vậy.”
“Ừm.” Hứa Tâm An tỏ vẻ mình đã hiểu, “Có thể đưa kính cho tôi được chưa?”
“…”
Hứa Tâm An tiếp tục nói: “Còn nữa, cho tôi đi vệ sinh trước được không?”
“…”
Đổng Khê và Trần Bách Xuyên nhìn nhau. Đổng Khê mỉm cười: “Tâm An, cô bình tĩnh thật.”
“Vậy tôi khóc lóc cầu xin hai người sẽ chịu thả tôi sao?”
“…”
“Nên tôi chọn cách bình tĩnh đối mặt.”
“…” Sắc mặt của Trần Bách Xuyên bắt đầu khó coi. Lần trước gặp cô ta, cô ta đâu có nhiều chuyện như vậy.
“Hai người định làm gì tiếp? Tôi được quyền đàm phán không?”
“Không được.” Trần Bách Xuyên bực bội.
“Thoải mái chút đi nào, đừng tuyệt tình thế chứ, giết tôi rồi cũng phải đền
mạng thôi, Tất Phương sẽ không tha cho hai người đâu. À còn bác tôi nữa, bọn họ nhất định sẽ tìm hai người tính sổ, không cần nghĩ cũng biết hậu quả nghiêm trọng cỡ nào rồi, nên chúng ta bàn bạc lại đi. Hay là thế
này, nói thử xem hai người định đoạt hồn tôi làm gì, nói không chừng
chẳng cần động thủ phiền phức như thế, có lẽ tìm được món khác thay thế. Bây giờ khoa học kĩ thuật phát triển lắm, có rất nhiều thứ đều có thể
dùng hóa học hợp thành.”
“Đừng lãng phí tâm tư nữa, không có bất
kỳ phương án thay thế nào khác, không thương lượng, chúng tôi cũng không muốn nói chuyện với cô. Còn nữa, đừng giở mánh khóe ở đây, cha của cô
đang trong tay chúng tôi, lông vũ của Tất Phương bị phong ấn rồi, anh ta không tìm được cô đâu. Những người khác cũng không biết cô ở đâu, nên
cô an phận đi.”
Hứa Tâm An trề môi: “Tôi an phận lắm, chẳng phải không hề chạy nhảy hay kêu cứu mạng sao?”
Trần Bách Xuyên mặc kệ cô/
Hứa Tâm An quay sang nhìn Đổng Khê, khuôn mặt mơ hồ, không trông rõ biểu
cảm trên mặt cô ta, đánh trận trong tình trạng này thật thiệt thòi, cô
chẳng biết diễn thế nào mới phải.
“Đổng Khê à, sư phụ và đại sư huynh của cô cũng muốn đoạt hồn của tôi sao?”
“Cũng khó nói lắm.” Đổng Khê ngẫm nghĩ, đúng là rất khó nói. Cô ta không hiểu trong lòng sư phụ đang nghĩ gì, dường như ông đang giúp Trần Bách
Xuyên, chỉ là có vẻ không dứt khoát. Sau khi gặp Hứa Tâm An, sự do dự đó càng rõ ràng hơn.
“Khó nói là ý gì thế? Lúc tôi đến ngõ Lục Ẩm,
chẳng phải sư phụ cô nói rất nhiều chuyện cho tôi biết sao, đại sư huynh của cô còn gọi điện cho tôi nữa, nhắc tôi cẩn thận vì Trần Bách Xuyên
nhất định không tha cho tôi. Cô xem, thái độ của họ chẳng phải đều rất
chân thành sao? Dĩ nhiên trong sư môn cô thì cô đối xử tốt với tôi nhất, vậy mà bây giờ cô lại chuẩn bị giết tôi. Đổng Khê à, người trong sư môn của cô đều như thế sao, trước mặt thì tốt với người ta, vừa quay đi
liền đâm một nhát sau lưng người ta à?”
“Xin lỗi, Tâm An.” Giọng
vủa Đổng Khê vẫn dịu dàng như trước, chỉ có điều lời nói ra kiên định
hơn nhiều: “Muốn thành đại nghiệp phải có hy sinh, cô không biết hàng
ma, cũng không có cống hiến gì cho giới hàng ma, nhưng hồn của cô thì
khác, chúng tôi sẽ cố gắng sử dụng nó.”
“Những thứ sư môn các
người dạy thật kỳ lạ. Dạy người ta khẩu phật tâm xà thì thôi đi, còn
truyền bá sai lệch điên đảo thi phi. Tại sao các người lại nghĩ có thể
thoải mái lấy đồ của người khác mà không cần hỏi trước thế? Sư phụ của
cô đã vậy, cô cũng thế.”“Đấy là chọn lọc, có hi sinh mới có thành tựu.”
“Từ bỏ cả lương tâm thì được gì chứ?”
“Sức mạnh đó Tâm An à, chúng tôi sẽ có được công lực hàng ma mạnh nhất.
Chúng tôi không từ bỏ lương tâm, sức mạnh đó dùng để bảo vệ chính nghĩa, trảm yêu trừ ma.”
“Đổng Khê này, cô phải hứa với tôi nhé, cuốn sách nào dạy cô cách nghĩ điên rồ đó thì đốt bỏ đi.”
Đổng Khê: “…”
Chính nghĩa không hề có thiện lương thì còn gọi là chính nghĩa sao? Các người dừng sức mạnh đó đối phó yêu ma, thôi tôi khuyên khỏi cần đánh gì hết,
chỉ cần nói thẳng với chúng là các người đã giết rất nhiều người vô tội
mới đoạt được sức mạnh này để bảo vệ chính nghĩa. Tôi dám chắc đám yêu
ma đó sẽ cười chết ngất đấy.”
Trần Bách Xuyên không nhịn được nữa, chỉ vào Hứa Tâm An quát: “Câm miệng lại, còn nói nữa tôi sẽ khiến cô không nói được nữa.”
Đổng Khê vỗ nhẹ vào cánh tay của hắn, bảo hắn đừng nóng nảy. Cô ta nói với
Hứa Tâm An: “Tâm An, tôi biết bây giờ cô rất sợ, nhưng vô ích thôi.
Chúng tôi đã chuẩn bị rất nhiều năm cho kế hoạch hôm nay, phải làm rất
nhiều việc. Có những chuyện trước đây chúng tôi chưa từng làm, đối với
chúng tôi, giết hại người vô tội đúng là rất khó khăn, tuy nhiên để thực hiện được mục tiêu thì buộc phải làm như thế. Tôi rất xin lỗi, chúng
tôi nhất định phải làm vậy.”
“Chắc chắn cô đã bị tà giáo tẩy não
rồi.” Hứa Tâm An đau lòng, đúng là rất đau lòng. “Không biết bác sĩ tâm
lý có giúp được gì không?”
Trần Bách Xuyên tức giận bước lên một
bước, Đổng Khê giữ hắn lại. Cô ta nhìn Hứa Tâm An, trong lòng tự dưng có dự cảm không lành.
Cô ta nói: “Tâm An, tôi nói thật, chúng tôi nhất định phải làm như thế, một lúc nữa thôi sẽ lấy được hồn của cô đấy.”
“Vậy còn cha tôi?”
“Nếu mọi chuyện thuận lợi, đợi sau khi chúng tôi rời khỏi đây sẽ báo cho bác cô đến đón ông ấy.” Đổng Khê kiên nhẫn nói: “Nên hi vọng cô đừng gây
chuyện, để đảm bảo mọi chuyện xuôi chèo mát mái.”
“Bác tôi biết cô làm thế này không?”
“Bây giờ chắc là biết rồi.”
“Vậy còn Tất Phương?”
“Tôi đã lấy sợi dây chuyền lông vũ của cô, phong ấn nó bằng lá bùa của sư
phụ. Lần trước ở ngõ Lục Ấm, ông ấy đã dùng lá bùa đó phong ấn cả căn
nhà, lúc sư phụ dùng ảo cảnh công kích cô, Tất Phương hoàn toàn không
cảm ứng được.”
Hứa Tâm An không lên tiếng, bọn họ cứ ngỡ rằng cô
có thể liên lạc được với Tất Phương nhờ sợi lông vũ kia. Đây là cơ hội
của cô, cứ để họ tưởng bở, như vậy cô càng có nhiều cơ hội, tranh thủ
thời gian kêu cứu Tất Phương. Chỉ là không biết cảm ứng quái dị của cô
có dùng được nữa không, hơn nữa Tất Phương ở rất xa, có về kịp không?
“Tâm An.”
Hứa Tâm An nhìn sang Đổng Khê.
Đổng Khê hỏi: “Cô đang nghĩ gì thế?”
“Tôi nghĩ, bây giờ đúng là muốn kêu cứu cũng không có ai nghe thấy, chỉ đành đợi chết thôi. Đổng Khê, nể tình mất ngày nay chúng ta ở cùng nhau rất
tốt, cô có thể cho tôi gặp mặt cha tôi không? Cô biết đó, cha tôi đi xa
đã lâu, rất lâu rồi chúng tôi chưa gặp lại nhau, hôm nay vừa gặp mặt
chưa nói được mấy câu, tôi lại sắp phải xa cha vĩnh viễn. Cô làm ơn cho
hai cha con tôi gặp mặt nói vài câu được không?”
Đổng Khê nhìn Hứa Tâm An, đột nhiên đứng dậy, ra hiệu với Trần Bách Xuyên rồi hai người họ lại đi mất.
Hứa Tâm An không ngờ họ lại đi ra ngoài, lớn tiếng gọi: “Hoặc là để cha tôi gặp tôi cũng được. Cha, cha ơi có nghe thấy không? Con ở đây, cha đừng
sợ.”
“Ầm”, Đổng Khê đóng cửa lại, tiếng của Hứa Tâm An bị chôn vùi trong căn phòng.
“Sao thế?” Trần Bách Xuyên hỏi.
Đổng Khê hơi bất an: “Có khi nào còn chuyện gì chúng ta không biết không? Cô ấy bình tĩnh quá.”
“Cô ta có cường hồn, bên dũng cảm hơn người cũng dễ hiểu thôi, lúc trước
nước Tiêu Hhn không có tác dụng, cả Cảnh Giới Không cũng vậy.”
Đổng Khê chau mày: “Sư phụ nói cô ấy không chỉ có cường hồn.”
“Nói sao đi nữa đây cũng là lần đầu anh gặp được người có cường hồn mạnh như thế.” Trần Bách Xuyên nói.
Đổng Khê khoanh tay, đi lòng vòng trên hành lang: “Đúng là cô ấy không biết
pháp thuật, hai hôm nay chỉ ngồi học những pháp thuật cơ bản, có rất
nhiều chỗ không hiểu, còn hỏi em nữa, không giống đang giả vờ.”
“Cho dù cô ta có biết pháp thuật cũng không cần sợ, trên giường đã dán bùa
chú, cô ta không sử dụng phép thuật được đâu, em lo lắng gì nữa?”
“Không biết nữa, em chỉ thấy còn vài chuyện chúng ta còn chưa nắm rõ, có dự cảm không lành.”
Trần Bách Xuyên ôm lấy cô ta: “Do em lo lắng quá thôi, lần này không xảy ra
vấn đề gì đâu. Đoạt được hồn của cô ta, chúng ta sẽ thành công.” Trừ phi là Cao Kiến Nghiêu lừa hắn. Nhưng trước đó hắn đã điều tra lá bùa phong ấn đó rồi, đúng là nó dùng để phong ấn linh vật.
Thật ra để Cao
Kiến Nghiêu gặp Hứa Tâm An cũng khá mạo hiểm, bởi Cao Kiến Nghiêu luôn
có lòng sung bái và ngưỡng mộ quá mức với những người mang thân phận chủ tiệm Tìm Cái Chết. Hắn đã từng lợi dụng điểm này để được gặp Cao Kiến
Nghiêu, cũng thành công lấy được lòng của ông ta. Hứa Tâm An cũng là chủ tiệm Tìm Cái Chết, nên hắn hơi lo. Tuy nhiên hắn không đoạt được hồn
của hồn của Hứa Tâm An, tình hình lúc đó chỉ có hắn và Đổng Khê biết,
cho dù Tất Phương không tới kịp, bọn họ chuyển được Hứa Tâm An sang một
nơi khác cũng không thể nắm chắc sẽ thành công.
Điều này khiến
hắn lo lắng, cũng giống như việc người có bản lĩnh phi thường trộm được
báu vật hiếm có trên đời nhưng lại không thoát được cửa ải của lính canh gác, nên hắn nhất định phải đi cầu cứu Cao Kiến Nghiêu. Đương nhiên cần có Đổng Khê làm nội ứng, lên kế hoạch chi tiết cụ thể, hắn lo bên Cao
Kiến Nghiêu, Đổng Khê xử lý phía Long Tử Vy, việc Hứa Tâm An đến gặp Cao Kiến Nghiêu mới không có sơ hở gì. Song hắn vẫn đề phòng những gì Cao
Kiến Nghiêu dạy, hắn đều kiểm tra kỹ càng mới dám tin tưởng. Đổng Khê
quả nhiên cũng phát hiện ra, thái độ Đổng Khê đối với hắn đã thay đổi.
Những chuyện này đến bây giờ chẳng là gì đối với hắn cả. Hắn không muốn cầu
xin Cao Kiến Nghiêu, thứ hắn muốn giờ đây cũng đã có rồi, chắc chắn sau
này sẽ đến lượt Cao Kiến Nghiêu phải cầu xin hắn. Cao Kiến Nghiêu muốn
nhìn thấy Nến Hồn, muốn nhìn được pháp khí hàng ma lợi hại nhất trên thế gian, ông ta nhất định phải đến cầu xin hắn.
“Đừng lo lắng, mọi chuyện sẽ thuận lợi thôi.”
Đổng Khê ngẫm nghĩ, “Em vẫn nên đi hỏi thêm lần nữa.”