Cửa Tiệm Cổ Quái

Chương 2: Chương 2




“Ồ.” Hứa Tâm An ra vẻ bừng tỉnh, kéo giọng thật dài, “Thật ngại quá, thần ơi.” Điệu bộ của Hứa Tâm An khá thành khẩn, “Cửa tiệm của tôi tên là “Ánh Sáng”, tiệm nến Ánh Sáng. Anh biết chữ Trung chứ? Bảng hiệu đang treo ở ngoài tiệm kia kìa. Tiệm nến Ánh Sáng, số 15 đường Phỉ Thúy. Nhà tôi là cửa hiệu lâu đời, không biết đã có bao nhiêu năm lịch sử, trước giờ chưa từng đổi tên, vẫn luôn gọi là tiệm nến Ánh Sáng.”

“Tôi biết.” Tất Phương nói.

Anh biết mới lạ đấy. Hứa Tâm An khẽ đẩy cặp kính cận dày cộp của mình, mỉm cười nói: “Anh biết thì tốt quá. Tôi tặng anh hai cây nến, hai đôi cánh kia cũng tặng anh nốt. Anh lấy thêm ít kẹo đi. Ngày lễ lớn mà, thần như các anh cũng không dễ làm. Lấy chút đồ, lát nữa ra quảng trường Phỉ Thúy chơi cho thật vui. Sẵn tiện hỏi thăm các đồng loại yêu quái khác một chút, cái tiệm Tìm Chết mà anh muốn tìm ở chỗ nào xem sao nhé.”

“Chính là chỗ này!” Tất Phương rất không hài lòng với việc cô nói vớ vẩn qua loa để đuổi anh đi như thế, “Tiệm Tìm Chết chỉ bán nến, truyền từ đời này qua đời khác. Gia tộc họ Hứa của các người trông giữ Nến Hồn đã hơn hai nghìn năm. Nếu cô không biết chuyện này, chứng tỏ cô vốn không phải chủ tiệm thật sự.”

Lại còn trông giữ Nến Hồn hơn hai nghìn năm cơ đấy, nghe ngầu thật.

Hứa Tâm An che trán: “Nếu tôi thừa nhận mình không phải chủ tiệm thật sự, anh sẽ chịu bỏ qua cho cửa tiệm nhỏ của tôi này chứ?”

Tất Phương nhíu mày: “Vậy là khi nãy cô đã nói dối, làm lãng phí thời gian của tôi đúng không?”

Hứa Tâm An thở dài: “Ôi thần ơi, cục cảnh sát nằm ngay bên kia đường kìa, tôi chỉ cần hét lớn một tiếng là cảnh sát đều nghe thấy rồi chạy sang đây ngay.”

“Thế thì sao?” Vị thần kia hỏi, “Họ có bắt cô vì đã nói dối làm lãng phí thời gian của tôi không?”

Hứa Tâm An mấp máy môi, hỏi ngược lại anh ta: “Vậy xin hỏi anh thần đây muốn thế nào?”

“Tôi muốn nến hồn.”

“Ồ.” Hứa Tâm An lại kéo âm thật dài. Cô lại thắc mắc: “Thần ơi, anh muốn làm cho mình chết hay muốn làm cho người khác chết?”

“Chính tôi.”

“Ồ.”

“Cô cười giả tạo rất khó coi, cứ ồ à không dứt cũng rất phiền. Ngày nào ra cửa cũng thấy bản mặt như thế của các người, tâm trạng tôi chẳng tốt chút nào. Còn nữa, trên đời này chẳng có gì vui nữa, cái gì cũng thấy qua, cái gì cũng nhàm chán, thần sống lâu quá cũng là chuyện đáng buồn, chi bằng tôi chết quách đi cho xong.”

Hứa Tâm An đẩy gọng kính, rất muốn nói với anh ta rằng không cần tìm “tiệm Tìm Chết” gì đó để chết phiền phức như thế, kiểu người hễ một tí là chỉ trích người khác, kiêu căng hợm hĩnh, bất lịch sự, thiếu gia giáo, ra ngoài thêm vài lần sớm muộn cũng bị người ta đánh cho chết thôi. Nhưng cô không thể nói như thế, cô không giống anh ta, cô là người lịch sự và tốt bụng.

Cô đang do dự không biết làm sao, có nên dứt khoát báo cảnh sát, giúp anh ta tìm người nhà hoặc đưa anh ta vào bệnh viện không thì Tất Phương lại hỏi: “Chủ tiệm thật sự đang ở đâu?”

“Ra ngoài du lịch rồi.” Hứa Tâm An nói thật.

Cửa tiệm này vốn là của ba cô, tuy từ nhỏ cô đã phụ việc trong tiệm, nhưng chỉ là giúp đỡ ông mà thôi. Hứng thú của cô là đọc sách, ước mơ của cô là mở một tiệm cà phê sách. Nhưng khi cô đưa ra đề nghị “nến không dễ bán, hay là chúng ta đổi thành tiệm cà phê sách đi ạ!”, ba cô liền đòi đánh chết cô, thế là cô đành phải làm tiếp cái nghề bán nến này.

Ba cô không đồng ý với đề nghị của cô thì thôi, còn đột nhiên nói muốn thực hiện ước mơ thời trai trẻ của mình là đi du lịch vòng quanh thế giới, bỏ lại cửa tiệm biến mất dạng, đến sân bay rồi mới gọi điện cho cô nói: “Con gái à, tiệm nến giao lại cho con, ba đi chơi đây, sẽ về nhanh thôi, vài năm là cùng.”

Hay thật, “vài năm” mà gọi là “về nhanh thôi” hả?

Ba cũng biết già rồi thì phải thực hiện “ước mơ thời trai trẻ”, sao ba không cho chịu cho cô thực hiện ước mơ của mình nhân “lúc còn trẻ” chứ, tiệm nến chắc chắn kinh doanh không tốt bằng cà phê sách được mà.

Hứa Tâm An sắp bị ba cô làm cho tức chết. Nhưng muốn gào lên với ông cũng không được. Vì ông toàn chạy đến chỗ các bộ lạc hẻo lánh hoặc nơi rừng núi hoang vu gì đó, điện thoại luôn nằm ngoài vùng phủ sóng. Còn bảo cái gì mà tiền dành dụm ít quá, phải xài tiết kiệm. Thi thoảng gửi mail cho cô, kể về những chuyến đi, lâu lắm mới gọi một cuộc điện thoại để chứng minh ông vẫn còn sống. Cứ như thế đã ba tháng trôi qua.

“Bao giờ mới trở về?” Tất Phương hỏi.

“Ông ấy nói nhanh lắm, vài năm thôi.” Lần này Hứa Tâm An cười rất thật lòng. Vì cô thấy vẻ mặt Tất Phương đã chuyển sang xanh mét, ha ha ha.

Tất Phương trừng mắt nhìn cô hơn nửa ngày: “Thôi bỏ đi, bỏ đi, cô chẳng biết gì cả. Có tìm được nến hồn thì cô cũng không niệm chú được.”

“Nói cũng đúng.” Hứa Tâm An hùa theo.

“Tôi nên là đi tìm tiệm Tìm Chết khác thôi.”

Hứa Tâm An phấn chấn hơn hẳn, tốt quá, quyết định quả là sáng suốt.

Tất Phương mang vẻ mặt phụng phịu bỏ đi, vừa đi vừa nói cửa tiệm này gần nhất, không ngờ lại dẹp tiệm mất rồi, anh ta phải chạy những nơi xa xôi khác để tìm tiệm Tìm Chết, mệt thật, phiền quá đi, đời thật chó má.

“Ding dong” một tiếng, cánh cửa của cửa hàng mở ra rồi đóng lại trong tiếng chửi thề của Tất Phương.

“Phù…” Hứa Tâm An thở phào nhẹ nhõm, vị thần tâm thần kia cuối cùng cũng đi rồi.

Hứa Tâm An tiện tay sắp xếp lại kệ hàng, một lúc sau cô nghĩ, không biết “tiệm Tìm Chết” xui xẻo tiếp theo là cửa tiệm nào đây? Không biết anh ta có chạy đến mấy tiệm kế bên hỏi lại một lượt mấy câu như lúc nãy không nữa? Hứa Tâm An ra ngoài tiệm nhìn dáo dác, hình như gần đây không có chuyện gì bất thường xảy ra cả. Cô trở vào trong tiệm, ngồi xuống phía sau quầy, tháo mắt kính xuống lau theo thói quen, lúc này một tiếng “ding dong” lại vang lên, cửa tiệm được mở ra.

“Hoan nghênh quý khách.” Hứa Tâm An vừa nói vừa vô thức ngẩng đầu lên, nhập nhèm nhìn thấy bọn nhóc con, cô vội đeo kính vào, bấy giờ mới nhìn được rõ. Là mấy đứa nhỏ đeo mặt nạ quỷ, chúng cười hì hì: “Chị ơi, cho bọn em kẹo đi.”

Hứa Tâm An bật cười lớn, bốc hai nắm kẹo lớn ở trên quầy đưa cho chúng. Đám nhóc rất hài lòng, lớn tiếng chúc “Halloween vui vẻ” rồi chạy mất.

Hứa Tâm An tươi cười nhìn theo bóng lưng vui vẻ của đám nhỏ, lại nghĩ đến anh đẹp trai tóc đỏ tự xưng là Tất Phương đó, đang sống yên lành anh ta lại muốn “tìm chết”. Hy vọng người nhà mau chóng tìm được anh ta, hy vọng bệnh của anh ta sớm được chữa khỏi.

Tối hôm đó, Hứa Tâm An viết một lá thư cho ba cô là Hứa Đức An.

Ba già thân mến, ba khỏe không?

Rất lâu rồi không có tin của ba, ba sẽ không bị nữ vương của bộ lạc nào đó cướp về sơn động làm áp trại tướng công rồi chứ?

Con kể ba nghe nhé, hôm nay có một vị khách kỳ quái đến tiệm mình, một tên tâm thần rất đẹp trai.

Anh ta nói anh ta là Tất Phương, còn ra vẻ như trách con không biết anh ta nữa. Anh ta còn nói tiệm của chúng ta là tiệm Tìm Chết, anh ta muốn tìm Nến Hồn gì đó, nói thắp nến lên niệm chú thì anh ta có thể thật sự chết đi.

Đây đúng là cách chết giàu sức tưởng tưởng nhất mà con từng nghe đó. Ba xem, ba không ở đây, trong tiệm xảy ra biết bao nhiêu là chuyện khôi hài, vậy nên ba chơi đã rồi thì về nhanh đi. Nếu không, con sẽ sửa cửa tiệm thành cà phê sách thật đấy.

Tên tiệm con cũng nghĩ xong rồi, gọi là “Phản Nghịch” hoặc “Con Gái Đánh Không Chết”. Thế nào, ba thấy tên có kêu không? Con nghĩ buôn bán chắc chắn sẽ tốt hơn tiệm nến gấp trăm lần cho xem.

Chúc ba bình an, về sớm chút nha.

Con gái Tâm An.

== Hết Chương Hai ==

Chuyện bên lề:

Tất Phương: Tác giả, bây giờ yêu cầu thay nữ chính có kịp không?

Hứa Tâm An:…

Tác giả: Thần à, anh có chỗ nào không vừa lòng vậy?

Tất Phương: Thái độ cô ta đối với Thần không được tốt, không tôn trọng tôi.

Tác giả: Ố ồ.

Hứa Tâm An: Ồ gì mà ồ, tôi cũng muốn yêu cầu thay nam chính đây này. Chị không thể viết ra một người bình thường vừa có lễ độ vừa có gia giáo một chút sao?

Tác giả: Suỵt, nhỏ tiếng chút đi. Gạo sống đã nấu thành cơm rồi, không kịp nữa. Cô nên nghĩ thoáng một chút, ít nhất người ta là Thần, anh cũng có phầm chất mà, chỉ để ý đến thái độ, không để ý đến nhan sắc, thân hình, tuổi tác các thứ…

Tất Phương: A, đúng rồi, cô nhắc mới nhớ. Nếu đổi người khác, nhớ phải xinh đẹp, thân hình cũng phải đẹp, tính cách phải dịu dàng. Tôi không có yêu cầu về tuổi tác, dù sao cũng không lớn hơn tôi được.

Tác giả: …

Cố Anh Kiệt: Hứa Tâm An, tặng cô vũ khí này. Bây giờ làm nhân vật chính, không mang vũ khí bên người không được đâu, tổn thương tinh thần ghê lắm.

Các nhân vật chính khác: Đúng, đúng, đúng!!!

Hứa Tâm An:…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.