Chúa ơi, đúng là đồng bọn! Không ngờ dám tìm đến tận đây!
Hứa Tâm An cố ý nhìn sang Tất Phương, giữ vẻ bình tĩnh: “Tiệm gì cơ? Có lẽ dì tìm nhầm người rồi.”
Tất Phương lại véo vào eo cô, nhỏ giọng nói: “Đồ nhát gan.”
Hứa Tâm An nghiêng người vì nhột, quay sang liếc anh ta.
“Có thần bên cạnh cô còn sợ gì nữa.” Tất Phương lại nói.
Hứa Tâm An không khỏi liếc anh ta lần nữa. Vị thần này, anh không nhìn thấy kẻ địch tìm đến tận nơi rồi sao? Không thể nghiêm chỉnh đối phó sao hả?
Người phụ nữ ấy rất kiên nhẫn nhìn hai người họ đưa mắt đá mày thì thầm to
nhỏ, sau đó nói: “Tiệm Tìm Cái Chết là một bí mật, hậu nhân của họ không tùy tiện kể chuyện này cho người khác biết. Giữa các cửa tiệm cũng
không có sự liên lạc, không biết đối phương là ai, nhằm bảo đảm sự an
toàn của Nến Hồn, nên trong giới hàng ma rất hếm người biết chuyện. Cô
phát tán tin tức lên mạng, người có dụng tâm nhìn thấy nhất định sẽ tìm
tới gây phiền phức cho cô.”
Hứa Tâm An trưng ra bộ mặt niềm nở:
“Nếu đó là bí mật quan trọng như thế, dì không nên nói với chúng tôi. Dì tìm nhầm người rồi. Nếu dì không đến đây để mua đồ thì xin đến nơi khác dạo chơi, chúng tôi còn buôn bán nữa.”
“Xảy ra chuyện gì rồi,
tại sao cô lại lên mạng tìm người giúp đỡ?” Người phụ nữ đó phớt lờ dáng vẻ làm bộ làm tịch của Hứa Tâm An, tiếp tục hỏi.
Nụ cười giả tạo trên mặt Hứa Tâm An không thể duy trì được nữa. Không ngờ người này
không chịu dừng lại, vậy thì chúng ta cũng khỏi giả vờ nữa.
Hứa
Tâm An nghiêm túc nói: “Vị khách này, hãy về nói với Ngô Xuyên, chuyện
hôm qua không dễ dàng bỏ qua thế đâu, bảo anh ta cẩn thận đấy.” Hù dọa
người khác ai chẳng biết làm, cô cũng có thể làm ra vẻ đầy khí thế đấy.
Người phụ nữ kia chau mày: “Ngô Xuyên là ai?”
Không quen biết Ngô Xuyên? Là thật hay giả thế? Hứa Tâm An nhìn về phía Tất
Phương, Tất Phương im thin thít, hoàn toàn không có ý đứng ra dẹp yên
chuyện này.
Hứa Tâm An miễn cưỡng gắng nở nụ cười giả tạo: “Ồ,
vậy do tôi sai sót. Vị khách này, bà cũng nhầm lẫn rồi. Chỗ chúng tôi
chỉ là tiệm bán nến, nếu đã không đến mua đồ, thì xin hãy đến chỗ khác
dạo chơi nhé, thứ lỗi tiệm chúng tôi không tiếp đón.”
“Đợi đã,
Ngô Xuyên là ai? Hôm qua đã xảy ra chuyện gì?” Người phụ nữ ấy có chút
gấp gáp, vừa nói vừa chực nắm chặt bàn tay của tay của Hứa Tâm An: “Tâm
An.”
Tay người phụ nữ này vẫn chưa chạm vào người Hứa Tâm An liền đụng ngay một lực đẩy bà ta ra, khiến bà lùi về sau ba bước rồi mới
đứng vững.
“Đừng chạm vào cô ấy, tránh xa cô ấy ra.” Giọng điệu nghe có vẻ bình thản nhưng rất lạnh lùng.
Chúa ơi, Hứa Tâm An ngẩng đầu ưỡn ngực, có thần bên cạnh đúng là an toàn.
“Hỏa Thần Tất Phương.” Người phụ nữ ấy nói: “Tôi không có ác ý.”
“Vậy bà giữ khoảng cách đi.” Tất Phương đáp lại.
Hứa Tâm An kinh ngạc. Đồng bọn của Ngô Xuyên biết tên cô thì thôi đi, sao
lại biết cả Tất Phương. Hôm qua cô không hề nhắc đến tên của Tất Phương, lẽ nào vì Tất Phương đến cứu cô nên bị lộ luôn rồi?
“Tâm An, bác là bác của con.”
Hứa Tâm An kinh ngạc muốn rớt quai hàm.
“Mẹ con là em gái của bác.”
“…” Hứa Tâm An hoàn toàn ngơ ngác.
Kịch bản chuyển biến nhanh chóng quá, còn kinh dị hơn việc “Tôi đến để giết cô.”
Hứa Tâm An trước giờ chưa từng gặp mẹ, cha cô không thích nhắc những chuyện liên quan đến mẹ, nên cô cũng chẳng buồn hỏi đến nữa. Bây giờ đột nhiên rơi xuống một người bác, Hứa Tâm An không biết nên phản ứng như nào.
“Bác tên là Long Tử Vy, mẹ con tên Long Tứ Kỳ, nhà họ Long cũng sở hữu một tiệm Tìm Cái Chết.”
Lại là tiệm Tìm Cái Chết sao?
“Lúc nãy chẳng phải bà nói các tiệm Tìm Cái Chết không liên lạc với nhau,
không biết đối phương là ai mà.” Hứa Tâm An bắt được sơ hở trong lời nói của đối phương.
“Cha mẹ con yêu nhau rồi mới biết thân phận của đối phương.”
Hay lắm một câu thôi vừa đủ để lấp hết sơ hở. Hứa Tâm An im lặng, ngầm thừa nhận.
“Bác đoán là cha con không hề nhắc đến chuyện của mẹ con, vì ông ấy vốn không phải cha ruột mà là chú của con.”
Sét đánh ngang tai!
Hứa Tâm An hóa đá, tình tiết cẩu huyết này như thủy triều cuồn cuộn ập đến. Không ngờ thân phận của cô lại li kì như thế, nhất thời cô không thể
chấp nhận nổi.
Long Tử Vy nhìn biểu cảm của Hứa Tâm An, nhẹ giọng nói: “Bác xin lỗi, nhưng đây là sự thật.”
Hứa Tâm An ngơ ngác cả ngày mới nghĩ ra câu để hỏi: “Vậy cha mẹ con đang ở đâu?”
Long Tử Vy đang định tiếp lời bỗng tiếng chuông cửa “kính coong” vang lên,
có người vào tiệm. Ba người đều không nói tiếng nào, đồng lọat quay lại
nhìn về phía cô gái mới bước vào. Thì ra cô gái ấy chỉ định vào tiệm xem hàng thôi, dè đâu không khí căng thẳng quá nên quay đầu bỏ chạy mất.
Long Tử Vy thở dài: “Đóng cửa đi, chúng ta từ từ nói”
Hứa Tâm An vỗ vai Tất Phương: “Đi đóng cửa tiệm.”
Tất Phương vô cùng bất mãn nhìn cô nhưng vẫn quay đi, vừa đi vừa cằn nhằn các kiểu như “Dám sai cả thần, thật hết nói nổi.”
Long Tử Vy nhìn bóng lưng của anh ta, nói với Hứa Tâm An: “Mấy năm nay, bác
luôn để ý đến con. Sau khi cha con bỏ đi, bác biết có một người đàn ông
lạ mặt đến tiệm. Hỏa Thần Tất Phương trước giờ không tranh giành với
đời, có rất ít thông tin về anh ta, nhưng không có tin xấu. Bác thấy
quan hệ giữa con và anh ta khá tốt, nên không đến quấy rầy. Bác cứ ngỡ
rằng, cả đời này sẽ không cần bước vào đây nói với con những chuyện này.
Trong lúc bà ta nói những lời đó, Tất Phương đi đóng cửa tiệm, kéo hết rèm
cửa sổ và cửa lớn rồi quay trở lại. Ba người ngồi trên ghế sô-pha, Hứa
Tâm An rót trà Long Tử Vy bắt đầu kể chuyện.
Thì ra nhà họ Long
vốn là gia tộc hàng ma, kinh doanh tiệm nến ở thành phố K, gánh trên vai trách nhiệm bảo vệ Nến Hồn. Những quy định thần bí như kiểu chỉ có
người kế thừa tiệm Tìm Cái Chết mới có thể thắp Nến Hồn, vân vân… chẳng
khác những gì trước đây Tất Phương từng nói. Nói tóm lại, đến đời Long
Tử Vy, người thừa kế sứ mệnh của nhà họ Long là mẹ của Hứa Tâm An – Long Tử Kỳ. Long Tử Kỳ từ nhỏ đã có sẵn tư chất thiên bẩm hơn người để học
pháp thuật hàng ma. Gia tộc cũng xác định đợi tới khi Long Tử Kỳ tròn
hai mươi tuổi sẽ để bà chính thức tiếp quản việc kinh doanh nến của nhà
họ Long.
Khi Long Tử Kỳ hai mươi tuổi, trong một chuyến du lịch
đã quen biết Hứa Chiêu An, cũng chính là cha ruột của Hứa Tâm An. Hai
người này trúng sét ái tình. Sau chuyến du lịch nửa tháng cùng nhau ấy,
hai người tạm chia tay, nhưng vẫn tìm mọi cách duy trì tình yêu xa xôi
này. Thành phố K và W cách nhau không xa, chỉ cần ngồi xe lửa bốn tiếng
đồng hồ là tới, vì thế thỉnh thoảng người này sẽ bắt xe lửa đến thăm
người kia. Lúc Long Tử Kỳ dẫn Hứa Chiêu An về nhà ra mắt cha mẹ, Hứa
Chiêu An mới phát hiện thì ra hai nhà đều là tiệm Tìm Cái Chết.
Hứa Chiêu An là người kế nhiệm của nhà họ Hứa, nhưng không hề mặn mà với
việc kinh doanh tiệm nến, cũng không thích hàng ma. Thật ra nên nói ông
hoàn toàn không hiểu gì về hàng ma cũng không có hứng thú tìm hiểu. Bản
lĩnh hàng ma của nhà họ Hứa đã thất truyền từ lâu, chỉ còn là một tiệm
nến bình thường mà thôi. Hứa Chiêu An cũng cho rằng ông nên làm một công việc khác, sống cuộc sống tốt đẹp hơn nên cực kỳ chán ghét việc kế
nhiệm tiệm nến. Ông từng thử lập nghiệp, kinh doanh mặt hàng khác nhưng
đều thất bại.
Hứa Chiêu An rất đẹp trai, ham chơi lại thiếu trách nhiệm, nhưng dỗ ngọt con gái thì rất cao tay, là một công tử ăn chơi
chính hiệu. Lúc đó ông đã hai lăm tuổi mà tương lai vẫn mờ mịt. Gia đình cưỡng ép phải kế thừa tiệm nến khiến ông rất bất mãn. Vì thế sau khi
biết Long Tử Kỳ cũng là người thừa kế tiệm Tìm Cái Chết, ông liền thấy
không còn yêu thích bà như xưa nữa. Hơn nữa nhà họ Long lại khinh thường nhà họ Hứa gia cảnh bình thường, cho rằng nhà họ Hứa đã mất đi khả năng hàng ma, từ lâu đã không gánh vác nổi sứ mệnh bảo vệ Nến Hồn.
Điều đó khiến Hứa Chiêu An thấy mình không được tôn trọng nên đã đề nghị
chia tay, rồi nhanh chóng tìm bạn gái mới. Nhưng lúc đó Long Tử Kỳ đang
mang thai, Vì vậy bà đã tìm đến tận nhà, mong Hứa Chiêu An sẽ làm tròn
trách nhiệm của người đàn ông. Kết quả, điều ấy càng khiến Hứa Chiêu An
thấy áp lực, vô cùng bài xích cũng chẳng chút tình nguyện, hai người hợp rồi tan, cãi nhau không biết bao nhiêu lần cuối cùng chẳng nên đôi nên
lứa, còn làm cho hai nhà mất mặt. Cuối cùng, Long Tử Kỳ hạ sinh một cô
con gái, tên đàn ông vô lương tâm Hứa Chiêu An đột nhiên trốn mất, cũng
không nói với ai là ông ta đi đâu, cứ như thế mà gói ghém hành lý biến
mất.
Long Tử Kỳ là một phụ nữ cứng rắn lại hiếu thắng, bà không
thể chấp nhận sự thay đổi của người yêu đã từng thề non hẹn biển năm
nào. Bà bỏ lại đứa con vừa tròn hai tháng tuổi ở nhà họ Hứa, nói đó là
cốt nhục của nhà họ Hứa, dù không muốn cũng phải chịu trách nhiệm. Sau
đó Long Tử Kỳ thu dọn đồ đạc đi mất, nói là phải tìm ra Hứa Chiêu An,
bắt ông ta về.
Hai người cứ thế biến mất, không chút tin tức,
cũng chẳng trở lại. Không biết giữa họ đã xảy ra chuyện gì, không biết
họ đang ở đâu. Hai nhà Long, Hứa cũng từng nhờ người tìm kiếm nhưng vẫn
không thấy. Lúc ấy em trai của Hứa Chiêu An, cũng là cha hiện tại của
Hứa Tâm An đã chịu trách nhiệm thay anh mình. Ông nhập hộ tịch cho Hứa
Tâm An và nhận cô làm con bởi không muốn cô biết mình là một đứa trẻ bị
bỏ rơi, còn nếu có một ngày hai cha mẹ vô trách nhiệm đó trở về thì tính sau. Chính vì thế Hứa Tâm An ở lại nhà họ Hứa và được Hứa Đức An nuôi
dưỡng.
Hai nhà Long, Hứa cũng vì chuyện này mà nảy sinh ân oán,
không qua lại với nhau nữa. Nhà họ Long mất đi người thừa kế, tiệm nến
càng lúc càng sa sút, cuối cùng phải đóng cửa. Long Tử Vy vì quá nhớ
thương đứa cháu gái của mình, sau khi cha mẹ qua đời, bà cũng đến thành
phố W mở công ty, vẫn làm nghề trừ ma diệt yêu, không quên quan tâm
chuyện bên nhà họ Hứa.
Nhà họ Hứa không còn khả năng hàng ma, lại vừa mất đi người thừa kế nhưng tình cảm lại khác xa nhà họ Long, tiệm
nên vẫn kinh doanh rất tốt. Long Tử Vy đoán có lẽ do Hứa Tâm An là người kế nhiệm tiếp theo. Có điều nhà họ Hứa đã rút khỏi giới hàng ma từ lâu, hơn nữa quan hệ hai nhà lại không tốt, nên bà cũng không đến quấy rầy.
“Hôm qua người trong công ty của bác thấy trên diễn đàn có người đăng bài
viết hỏi về tiệm Tìm Cái Chết. Chuyện này không bình thường, nên bác đã
điều tra địa chỉ IP, chính là ở khu vực này, bác liền nghĩ đến con, song khi chạy đến đây thì tiệm đã đóng, vì vậy hôm nay bác lại đến.
Sau khi nghe những lời của Long Tử Vy kể lại, Hứa Tâm An nhìn về phía Tất
Phương, sau đó hỏi Long Tử Vy: “Nến Hồn trông như thế nào, bác có biết
không?”
Long Tử Vy lắc đầu: “Chưa có ai nhìn thấy nó, lúc tiệm
nên đóng cửa đã thanh lý hết tất cả nến, nhưng không nhận ra dấu hiệu
đặc biệt nào. Nến Hồn được tổ tiên đời đời truyền thừa song chưa có ai
chạm đến, bây giờ chắc được xem là thất truyền rồi.”
Hứa Tâm An liếc nhìn Tất Phương, thấy nhẹ cả người.
Long Tử Vy hỏi: “Tại sao con lại đăng tin hỏi chuyện tiệm Tìm Cái Chết, có
tiệm Tìm Cái Chết gặp nạn à? Con gặp phải nguy hiểm gì rồi sao?”
Hứa Tâm An lại liếc Tất Phương, Tất Phương chậm rãi nói: “Cô muốn nói gì cứ nói, tôi đâu cấm cản gì.”
Hứa Tâm An trừng mắt nhìn anh ta, thấy “Vị thần chán sống muốn tìm đến cái
chết” này quá mất mặt rồi. Hứa Tâm An nghĩ một hồi rồi nói: “Tất Phương
phát hiện có hai gia tộc hàng ma gặp nạn, nên đến thông báo cho con
biết. Nhưng nhà con từ lâu đã không còn là pháp sư hàng ma nên con không hiểu những chuyện đó. Tất Phương cũng không tìm ra manh mối gì, thế nên con mới lên mạng tìm xem có ai biết được điều gì không.”
“Cô ấy
giấu tôi, lén làm những chuyện đó.” Tất Phương lạnh lùng nói, như thể
đang ám chỉ: Điều đó rất dại dột, tôi biết rõ nên tôi không phải là tòng phạm.
Hứa Tâm An liếc anh ta.
Long Tử Vy nhìn hai người,
chỉ nói: “Bác sẽ đi điều tra chuyện của hai cửa tiệm đó. Nếu thật sự có
kẻ đang đối phó với các tiệm Tìm Cái Chết, vậy chuyện này chắc chắn
không đơn giản. Con nhất định phải cẩn thận.”
“Không kịp nữa rồi.” Tất Phương nói chen vào.
Hứa Tâm An lại liếc xéo anh ta, sao suốt ngày chọc ngoáy cô thế này.
Long Tử Vy chau mày, nhớ đến những điều lúc nãy Hứa Tâm An vô tình nói, nào
là Ngô Xuyên, nào là chuyện hôm qua gì đó: “Có phải có người đến gây sự
rồi không? Ngô Xuyên là ai? Hôm qua đã xảy ra chuyện gì?”
Tất Phương: “Hôm qua đúng là quá kích thích.” Anh ta vuốt nhẹ tóc Hứa Tâm An, bảo là:
“Cô nên chụp một tấm hình bác cô, chẳng phải lúc nãy cô gọi điện cho Tiểu
Ngọc nói là hối hận vì không chụp lại hình tên đó nên khó điều tra sao?”
“À đúng rồi.” Lúc này Hứa Tâm An mới nhớ ra. Lúc nãy cô hoàn toàn tin vào
lời của Long Tử Vy giống hôm qua tin tưởng tuyệt đối những gì Ngô Xuyên
kể. Nhưng mà lỡ lời Long Tử Vy nói là thật, cô yêu cầu như vậy hơi quá
đáng rồi không?
“Hôm qua không mở tiệm do cô ấy nhận được điện
thoại của một người tự xưng là chủ tiệm Tìm Cái Chết, người đó cũng nhìn thấy bài viết mới tìm đến, tự xưng là Ngô Xuyên. Cô ấy giấu tôi đến chỗ hẹn, kết quả trúng phải gian kế, thiếu chút mất cả mạng. Câu chuyện bà
vừa kể rất đặc sắc, tuy nhiên chúng tôi vẫn cần chứng thực, chúng tôi sẽ hỏi cha cô ấy và nhờ cảnh sát điều tra lai lịch của bà. Nếu bà không
ngại thì để cô ấy chụp một tấm hình đi.” Tất Phương hoàn toàn không thấy ngại ngùng, giúp Hứa Tâm An nói hết những lời đó.
Long Tử Vy
không nói gì cả, đưa chứng minh nhân dân cho Tất Phương: “Cứ điều tra
đi, tôi không ngại đâu. Nhưng hôm qua là ai đã lừa Tâm An, xin hãy nói
cho tôi biết. Trong giới hàng ma tôi cũng có chút quen biết, tôi mở một
công ty, có nhân lực, chuyện này tôi có thể giúp được.”
Bà ngừng
một lát rồi nói tiếp: “Người thân của tôi bây giờ không còn nhiều. Tử Kỳ bặt vô âm tính đã nhiều năm, Tâm An là cốt nhục của em ấy. Tôi không
muốn nhìn thấy Tâm An xảy ra bất kì chuyện gì.”
Hứa Tâm An bỗng
thấy rất cảm động, cô nguyện tin theo những gì Long Tử Vy vừa kể. Thế là cô kể chi tiết mọi chuyện xảy ra hôm qua, từ lúc cô đăng bài đến khi
Ngô Xuyên làm sao liên lạc với cô, sắp xếp cuộc gặp mặt ra sao, đặc điểm dáng người của Ngô Xuyên, đã từng nói những câu nào, bọn họ làm sao đến được cao ốc Kim Mộc, sau đó lại xảy ra những chuyện kỳ quái gì, đều kể
lại hết.
Tất Phương chen vào tiếp lời: “Cô ấy lén lút ra ngoài,
tôi thấy có gì không đúng, sau đó lại không liên lạc được, nên mới ra
ngoài tìm. Tâm An có cường hồn, kết giới do Ngô Xuyên bày bố không làm
hại được cô ấy, vì để ngăn cản tôi tìm ra mà hắn đã dịch chuyển cô ấy
hai lần. Cuối cùng tôi tìm thấy cô ấy tại một căn nhà ma bỏ phế ở ngoại ô thành phố G. Chỗ đó cũng khá nổi tiếng, bà lên mạng tìm sẽ thấy thôi.”
Hứa Tâm An nhìn về phía Tất Phương, Tất Phương cũng nhìn cô, sự ăn ý của
hai người khiến Hứa Tâm An sáng tỏ, Tất Phương vẫn giữ lại một đường
lui, không nói ra chuyện đột nhiên cô có thể tâm lý tương thông với anh
và chuyện cô đột nhiên có thể sử dụng pháp thuật. Tuy Hứa Tâm An không
biết chuyện này có quan trọng hay không, nhưng cô biết Tất Phương đang
bảo vệ mình khiến cô rất vui.
“Dịch chuyển hai lần sao?” Long Tử
Vy không hổ là người trong ngành, lập tức nắm bắt được trọng tâm câu
chuyện: “Kết giới không gian?”
Tất Phương gật đầu.
Long Tử Vy xác nhận lại địa chỉ, thấy bố trí kết giới như thế nhất định còn để
lại manh mối, bà sẽ phái người đến những nơi đó điều tra lần nữa. Nếu
bản lĩnh tạo kết giới của Ngô Xuyên mạnh như thế thì trong giới hàng ma
không thể không nghe danh, tuy nhiên từ trước đến giờ bà chưa hề nghe
qua tên đó. Bà nghi ngờ anh ta đã dùng tên giả, vì vậy chỉ có thể dựa
vào đặc điểm hình dạng và ưu điểm pháp thuật để điều tra mà thôi.
Tất Phương cũng nói: “Chúng tôi sẽ xác nhận lại thân phận của Hứa Tâm An.
Nếu bà không nói dối, chúng tôi sẽ liên lạc với bà. Còn nữa, tốt nhất bà nên thông báo với những bạn bè tốt của mình trong giới hàng ma, người
tên Ngô Xuyên đó đang thu thập cường hồn, nhắc mọi người hãy cẩn thận.”
Hứa Tâm An ở bên cạnh gật đầu lia lịa, cô thấy lời nhắc nhở của Tất Phương
rất chí lý. Tên Ngô Xuyên đó quả thật có kiểm tra năng lực linh hồn của
cô, còn nói những câu có ý như năng lực linh hồn của pháp sư hàng ma rất mạnh.
Long Tử Vy hiểu rõ, bà bảo là sẽ lập tức tìm bạn bè cùng nhau điều tra, có tin tức gì mọi người sẽ liên lạc với nhau.