Hứa Tâm An vừa trông
tiệm vừa học pháp luật liên tục mấy ngày liền, việc xác nhận thân phận
của Trần Bách Xuyên cũng đã có tiến triển. Nhờ sự giúp đỡ của Cầu Tái
Ngọc, Hứa Tâm An đã nhìn thấy tư liệu hộ khẩu của Trần Bách Xuyên, từ
tấm hình trên chứng minh nhân dân có thể xác định đó chính là tên Ngô
Xuyên đã ám hại cô.
Cô nói chuyện đó với Long Tử Vy, những pháp sư hàng ma đã có tính toán cả, tất cả đều muốn điều tra tận gốc sự việc này.
Hứa Tâm An rất chăm chỉ đọc những cuốn sách do Long Tử Vy tặng, sau đó cô
có giác ngộ, chính là cảm giác sứ mạng người thừa kế mà cô cứ ngỡ là trò đùa kia, tuy nhiên cô chẳng hiểu những cuốn sách đã viết gì.
Tuy nhiên Tất Phương lại hiểu, còn hướng dẫn cô lá mùa này có ý nghĩa gì,
câu chú kia phải dùng như thế nào. Ồ, thì ra loài người các cô dùng
những thủ đoạn này để đối phó thần tộc của tôi sao, đưa đây, tôi mượn
xem nào.
Cứ như thế Hứa Tâm An cũng dần hiểu được những đạo lý và logic trong đó, nhưng cô làm sao mà nhớ được hết mấy tấm bùa kia chứ,
nó còn phức tạp hơn những câu bùa chú mà cô khắc trên nến nữa! Haizz, rõ ràng lúc còn nhỏ khi cô học vẽ bùa chú luôn tiến bộ thần tốc mà, bây
giờ cô chỉ mới hai mươi ba tuổi thôi, có già đâu, sao đầu óc lại không
linh hoạt như xưa nữa.
Hứa Tâm An gọi điện cho Long Tử Vy: “Bác ơi, mọi người đều tự vẽ bùa sao? Hay là in ra vậy ạ?”
“Đúng là có vài lá bùa đơn giản có thể in vì bây giờ khoa học kỹ thuật phát
triển, cũng có mực chu sa chuyên dụng, nhưng khi gặp phải kẻ xấu có pháp luật cao cường, bắt buộc phải dùng màu để vẽ bùa lập chú, hoặc trong
lúc giao đấu, tình huống khẩn cấp thì làm sao mà in được? Mấy cái in là
dùng phép thuật tạo thành đó, công dụng cũng không được tốt lắm. Mấy
kiểu in như thế chỉ dành cho những học viên mới chập chững học đối phó
với tiểu quỷ tiểu quái thôi.”
“Dạ.”
Hứa Tâm An lập tức cứng họng.
Cô cố gắng nhìn vào sách vẽ một cái, quả nhiên lá bùa vẽ ra là bùa – xấu – như – ma. Hơn nữa vừa vẽ cô vừa thấy bứt rứt, chưa vẽ xong đã muốn từ
bỏ, bây giờ cô đã hiểu tâm trạng của Tất Phương khi tìm tiệm Tìm Cái
Chết rồi.
Cô lại thử vẽ cái khác, cảm giác muốn từ bỏ càng mãnh liệt hơn nữa.
Haiz, Hứa Tâm An chống cằm nhìn giống bùa chú đó, cái gì mà người thừa kế sứ
mạng chứ, đúng là lừa gạt. Trong đầu cô dường như có ma ám, không muốn
để cô học vẽ vậy. Rõ ràng cô là một người rất nhẫn nại, lại yêu thích
học hỏi, tại sao bây giờ học vẽ bùa chú lại trở nên nóng nảy như thế.
Hứa Tâm An lại gọi điện cho bác mình, hỏi bà ấy xem bọn họ thường học vẽ
bùa chú trong bao lâu. Long Tử Vy nói là phải học từ lúc nhỏ, theo kiểu
học thuộc làu để vẽ, một nhóm học vẽ ba lá bùa trong tầm hai ngày, chỉ
riêng em gái của bà cũng chính là mẹ ruột của Hứa Tâm An thì chưa đến
nửa ngày đã học thuộc hết.
Hứa Tâm An càng không thể thốt nên lời.
Hứa Tâm An than thở với Tất Phương, “Tôi cứ tưởng mình là thiên tài, không
có thầy chỉ dẫn vẫn hiểu được hết, có thể dùng ảo cảnh đối phó ảo cảnh,
có thể biến ra cây chổi, có thể tâm ý tương thông với anh. Kết quả thì
sao, ngay cả vẽ cái bùa thôi tôi cũng không làm được.”
Tất Phương ngồi một bên vừa chơi game vừa nói: “Thấy không vui thì đừng học nữa,
miễn cưỡng cũng vô ích, vất vả lại không có hứng thú gì.”
“Không, chuyện này không phải vì hứng thú.” Vẻ mặt Hứa Tâm An trở nên nghiêm
túc, “Chuyện này vì trách nhiệm và cảm giác thành tựu, khi một người
đang ở cảnh giới thượng thừa thì tên yêu quái muốn chết như anh không
hiểu nổi đâu.”
Tất Phương cười nói: “Ban nãy tôi thấy vẻ mặt cô lúc học vẽ cũng giống như muốn chết mà.”
“…” Hứa Tâm An đang định phản bác thì tiếng chuông cửa “kính coong” vang lên, có khách đẩy cửa bước vào.
“Kính chào quý khách.”
Người bước vào là một chàng béo, trông có vẻ hiền lành và hài hước. Vẻ mặt
của anh ta rất hồi hộp, đứng trước cửa quan sát một lượt sau đó mới từ
từ bước vào.
Hứa Tâm An nhướng mày, biểu cảm này tư thế này, sao giống kẻ trộm quá.
“Chào anh, tôi có thể giúp gì cho anh không?” Hứa Tâm An đẩy cặp kính của mình, tươi cười niềm nở tiếp đón.
Chàng béo đó đi đến trước quầy tính tiền: “À, à, tôi là, tôi là… à…”, ấp a ấp úng nửa ngày cũng chưa nói được câu nào.
“Chuột tinh.” Tất Phương đang chơi game không kìm được cất tiếng nói hộ anh ta.
Hứa Tâm An kinh ngạc không thốt nên lời.
Sắc mặt Chuột béo đỏ lựng, khẽ gật đầu.
“Rồi sao?” Hứa Tâm An đợi cả buổi tên Chuột béo đó vẫn chưa tiếp lời, nói
thì nói cho hết câu đi. Đến đây đánh cướp, ăn thịt người hay là đến mua
nến cũng nên nói ra mà.
“Tôi, tôi muốn nhờ cô giúp đỡ.”
Hứa Tâm An há to miệng vì kinh ngạc. Không phải chứ, cô có thể giúp được gì sao?
“Nhưng tôi không có tiền.” Chuột béo xấu hổ ngượng ngùng khi nói ra câu đó.
Hứa Tâm An hơi kích động, không thẹn là loài chuột có “n” năm sống chung
với con người, đúng là rất hiểu nhân tình thế thái. Câu đầu tiên đã nhắc đến trọng điểm, không giống Điểu tinh kia vừa bất lịch sự, vừa thiếu lễ phép, tham ăn lại mặt dày. Nhưng anh ta không có tiền, mà cô cũng không giúp được gì, cô chỉ biết bán nến thôi, bây giờ có nên trưng ra tấm
bảng “Cửa tiệm này không tiếp đón yêu quái” ra không nhỉ?
Chàng
béo đó cẩn thận quan sát Hứa Tâm An, “Tuy là tôi không có tiền, song sẽ
cố gắng đền đáp cô. Hôm đó, tại căn nhà ma bỏ hoang ở thành phố G, tôi
đã nhìn thấy cô. Cô…cô rất lợi hại.”
Sự kích động trong lòng Hứa
Tâm An càng kịch liệt hơn, không ngờ có người bảo cô lợi hại?! Lúc đó rõ ràng cô đang giằng co với cái chết, vô cùng tàn tạ mà. Đợi đã, cô hiểu
rồi: “Anh đang nịnh tôi à?” Nói thẳng như vậy có khiến tên yêu quái này
xấu hổ không nhỉ?
Khuôn mặt anh chàng béo càng đỏ hơn vì bị cô
nói trúng tim đen, nhưng vẫn cố gượng giải thích: “Không, không, cô thật sự rất lợi hại, cô có thể thành công thoát khỏi nơi đó. Tôi, à, trước
giờ tôi vẫn luôn ở đó, điều kiện ở đó rất tốt, bình thường rất yên tĩnh, sau đó thỉnh thoảng con người đến dò xét, đem theo rất nhiều đồ ăn
ngon, lúc bỏ đi cũng không mang theo. Nên lúc trước tôi sống rất tốt,
được ăn được uống rất đầy đủ. Rồi đột nhiên người kia đến đó, giết rất
nhiều bạn bè nhỏ của tôi, khiến tôi lúc nào cũng phải trên chui trốn
lủi, hôm đó cô bỗng dưng xuất hiện, tuy tôi chỉ là tiểu yêu quái nhưng
cũng hiểu, người đó đang muốn đối phó cô vậy mà cô lại trốn thoát được.
Mấy ngày trước người d=đó đột nhiên trở lại, dọn dẹp khắp căn nhà rồi
phát hiện tôi, tôi bèn liều chết tháo chạy. Sau đó tôi dựa vào mùi của
cô, tìm kiếm rất lâu.”
“Tìm tôi làm gì?”
“Người đó nhất định muốn giết tôi diệt khẩu.”
Hứa Tâm An kinh ngạc hơn nữa: “Đừng nói là anh tới đây nhờ tôi bảo vệ anh nha?”
“Không cần không cần, tôi chỉ muốn dọn đến đây ở tạm. Chỉ là hai người có thể
nhận ra yêu quái, tôi sợ tôi không nói gì thì sẽ bị hai người thu phục,
nên mới chào hỏi trước. Tôi không làm việc xấu, bình thường chỉ cần có
cơm ăn là được à. Chỗ đó không ở được nữa, tôi chỉ muốn dọn đến đây, ở
gần cô một chút, như thế cho dù người đó có tìm thấy tôi cũng không sợ.”
Hứa Tâm An suy nghĩ cả ngày, “Tại sao dọn đến đây thì người đó tìm ra anh
cũng không sợ nữa?” Tiếp đó cô đột nhiên hiểu ra: “Ý của anh muốn nói
khi hai mục tiêu ở gần nhau, người ta sẽ chỉ chú tâm đối phó với mục
tiêu lớn mà thôi, với lại tôi và anh cũng gặp mặt rồi, chuyện cần nói
anh cũng đã nói hết, nên người kia sẽ thấy không cần thiết phải giết
người diệt khẩu nữa?”
“Hả?” Chuột béo lùi về sau hai bước, vẻ mặt khó hiểu, sao lại bị nói trúng tim đen nữa rồi, bèn giải thích tiếp:
“Không phải như thế thôi đâu, tôi có một trái tim chính nghĩa và một tấm lòng giúp người khác vui vẻ…”
Chuột béo còn chưa nói xong thì đã nghe Hứa Tâm An nói: “Tất Phương, bắt lấy hắn.”
Chuột béo sợ hãi nhìn về phía người đàn ông đang ngồi bên kia, còn chưa kịp
quay đầu bỏ chạy, bỗng nhiên thấy bên cạnh nóng ran, mới vừa xoay người
đã phát hiện bốn phía đột ngột dựng lên một chiếc lưới sắt đỏ như lửa,
lưới sắt đó có màu đỏ lửa lại xen lẫn màu vàng, hình như còn điểm thêm
mấy đốm lửa nhỏ, giao thoa lẫn nhau vô cùng chặt chẽ tạo thành một chiếc lồng nhốt hắn lại.
Chuột béo sợ đến mặt mày biến sắc, bỗng dưng
bật khóc hu hu, “Tôi không phải người xấu, không đúng, tôi không phải là yêu quái xấu. Chẳng qua mấy người xông vào đúng lúc tôi ở đó thôi mà.”
Hứa Tâm An chống cằm nhìn Chuột béo, “Này, dù gì anh cũng là đàn ông,
không, là yêu quái giống đực. Có nghe câu nước mắt đàn ông không dễ rơi
chưa vậy? Tôi là người tốt, sẽ không giết người bừa bãi đâu.
Chuột béo len lén nhìn người đàn ông có mái tóc màu nâu đỏ đang ngồi trên
sô-pha, hắn là yêu quái nên có thể cảm giác đúng là Hứa Tâm An vô hại,
người nguy hiểm chính là gã đàn ông có mái tóc màu đỏ kia kìa. Lúc nãy
cô gái này gọi kẻ đó là Tất Phương, hắn chỉ là một tiểu yêu, không có
kiến thức, không biết Tất Phương là ai, có điều chắc chắn là rất lợi hại và vô cùng lợi hại. Nhốt hắn như thế mà vẫn ngồi chơi game, nhàn nhã
như thể chẳng làm gì cả.
“Cô, cô muốn thế nào?”
“Anh muốn
người kia thấy không cần thiết phải diệt khẩu nữa thì mau kể hết mọi
chuyện cho tôi biết. Hắn ta đến căn nhà ma đó để làm gì, có đồng bọn
không, anh đã nghe được gì hay nhìn thấy gì rồi. Anh nói rõ ràng mọi
chuyện tôi mới yên tâm, vì bây giờ tôi đang rất đa nghi, sẽ nghi ngờ anh là đồng bọn do hắn ta phái đến. Vậy thì việc trảm yêu trừ hại cho dân
là việc nên làm, tôi cũng muốn luyện tập mấy lá bùa mới học…”
Chuột béo nước mắt lưng tròng: “Tôi cũng không định dấu cô.”
Nhìn vẻ mặt tội nghiệp kia, lại tròn trĩnh như thế, thật đáng yêu!
Hứa Tâm An hỏi Chuột béo: “Anh tên gì?”
“Không có tên.”
“Vậy tạm thời lấy nick-name là Béo nha.” Hứa Tâm An tự động làm chủ thay
hắn, “Béo này, anh nói xem, lần đầu tiên người đó đến là lúc nào vậy?”
“Tôi không nhớ rõ lắm, có lẽ tầm nửa tháng trước.”