Đột nhiên, Hứa Tâm An nổi giận tột cùng.
Cao Kiến Nghiêu nói:
“Anh ta là thần thú thời viễn cổ, là Hỏa Thần cũng là Mộc Thần, pháp lực vô biên, sinh mạng vĩnh hằng. Nếu anh ta nguyện canh giữ giúp nhân
loại, trừ ma diệt yêu, có thể làm biết bao việc tốt đấy chứ. Nhưng anh
ta không như thế. Anh ta chẳng quan tâm chuyện gì cả, cũng không làm gì
cả, chỉ biết trốn đi đâu đó, vừa mới xuất hiện thì lại muốn chết. Nhu
nhược, ích kỉ, vô trách nhiệm, anh ta không thấy xấu hổ sao? Cô không
thấy xấu hổ thay anh ta sao?”
“Chuyện đó có gì phải xấu hổ.” Hứa
Tâm An đập mạnh lên mặt bàn quát: “Anh ta có pháp lực vô biên nhưng chưa từng làm chuyện xấu, cũng không lén la lén lút nhìn trộm đời tư của
người khác, không dựa vào mình tài giỏi mà ức hiếp người khác. Anh ta
nhìn thấy hoa cỏ héo úa sẽ tự nhiên muốn chăm sóc chúng, bây giờ cây lá
hoa cỏ bên đường Phỉ Thúy đều thắm sắc xanh tươi, ông tự mà xem đi! Anh
ta không tha thiết sự sống vĩnh hằng, dù sống trong thế giới xấu xa và
tà ác bao nhiêu năm qua nhưng không hề bị ảnh hưởng. Anh ta không tham
lam mà biết hài lòng, cũng chỉ muốn có thế thôi, Anh ta sống mấy ngàn
mấy vạn năm, chuyện trên đời đếm không hết, có gì mà chưa từng gặp chứ?
Thế gian thay đổi không ngừng, tốt và xấu, trắng và đen, niềm tin, thiện ác hỉ nộ, có thứ gì anh ta không biết? Anh ta không tranh chấp với đời, không già cũng không chết, không tham luyến, cũng không ác ý, thế giới
nội tâm và cách nghĩ của anh ta ông không hiểu nổi đâu. Cho dù ông sống
đến trăm tuổi, vẫn không hiểu được.”
“Tâm An.” Long Từ Vy lo sợ cô làm căng mọi chuyện, bàn ngăn cản.
Hứa Tâm An vẫn không phục, nói tiếp: “Ông trách mắng Tất Phương, chẳng qua
chỉ muốn che đậy hành vi xấu xa của mình, muốn đánh trống lảng mà thôi.
Tất Phương muốn làm gì đó chuyện của anh ta, anh ta chưa từng tổn hại ai thì anh ta là người tốt, còn tốt hơn gấp trăm lần việc ông yêu thích
Trần Bách Xuyên.”
Câu nói này đánh trúng nội tâm Cao Kiến Nghiêu, ký ức về đoạn đối thoại giữa ông ấy và Trần Bách Xuyên đã bị Hứa Tâm An nhìn thấy, đây không còn là vấn đề riêng tư nữa, hơn nữa ông ta là nhất đại tôn sư, không ngờ lại bị một tiểu bối đối xử như thế, đúng là
chuyện sỉ nhục lớn nhất trong đời.
Cao Kiến Nghiêu không trốn tránh câu hỏi này, đáp: “Đúng.”
“Có phải hắn lừa tôi, dùng pháp thuật ảo cảnh đối phó với tôi không?”
Sắc mặt của Cao Kiến Nghiêu trở nên khó coi hơn, Hứa Tâm An không biết ông
ấy đang giận chuyện cô dùng giọng điệu bức ép để hỏi hay đang giận
chuyện Trần Bách Xuyên dám lừa ông ta làm những việc đó. Nhưng hôm nay
cô đến là để điều tra Trần Bách Xuyên, vì vậy tiếp tục truy hỏi: “Đúng
không?”
“Đúng.” Cuối cùng Cao Kiến Nghiêu cũng đáp.
“Nên Cao lão tiên sinh nghĩ gì về chuyện này?” Hứa Tâm An ngập tràn khí thế, truy hỏi đến cùng.
Long Tử Vy đến cạnh Hứa Tâm An, kéo áo của cô, ý bảo cô nên ôn hòa hơn. Bà
ấy muốn giảng hòa, bèn khách sáo với Cao kiến Nghiêu: “Nó còn nhỏ không
hiểu quy tắc, mong tiền bối đừng trách. Lần này cảm ơn tiền bối đã chỉ
bảo nhiều.”
Ai còn nhỏ chứ! Hứa Tâm An xụ mặt, nhưng thấy Long Tử Vy vẫn đang lườm cô, liền hòa hoãn lại, khẽ nói với bà ấy: “Chỉ bảo gì
cho chúng ta chứ?”
Long Tử Vy tiếp tục lườm Hứa Tâm An, cảnh cáo
cô nên thôi đi: “Tiền bối cố tình để chúng ta vào trong ảo cảnh, sợ con
hoảng loạn gặp phải chuyện không hay.”
Hứa Tâm An khẽ chau mày:
“Sao con có cảm giác ông ta muốn kiểm tra chúng ta. Nếu không tại sao
ngay từ lúc đầu đã để con ở một nơi, bác một nơi chứ, sau dó khi con hỏi bác cách phá giải ảo cảnh, ông ấy lại tách chúng ta ra.”
Hà Nghĩa buộc phải lên tiếng: “Cô Hứa đừng nóng này vậy, chúng ta ngồi xuống có gì từ từ nói.”
Người có gan vạch trần sư phụ ở trước mặt mọi người, không nể nang ông ấy như thế, đúng là rất lâu rất lâu rồi chưa từng xuất hiện.
Long Tử Vy cảnh cáo Hứa Tâm An, kéo cô ngồi xuống, sau đó khách sáo hỏi Cao Kiến
Nghiêu: “Tiền bối, Trần Bách Xuyên đúng là đang có ý định cướp hồn, mưu
sát người vô tội, chúng ta nhất định phải bắt hắn ta. Vẫn mong tiền bối
ra tay giúp đỡ.”
Cao Kiến Nghiêu nhìn Hứa Tâm An không nói gì,
Hứa Tâm An cũng nhìn lại ông ta. Ông ta rất thích Trần Bách Xuyên, điều
đó cô biết rõ. Cô nhìn đã thấy hồi ức của ông ta, ông ấy cũng biết.
Một lúc sau Cao Kiến Nghiêu nói: “Hà Nghĩa, lấy lá thư Trần Bách Xuyên gửi tới cho bọn họ đi.”
Hà Nghĩa vâng dạ rồi đi ra ngoài.
Cao Kiến Nghiêu nói với Long Tử Vy: “Trên lá thư có địa chỉ liên lạc của
Trần Bách Xuyên, thư mời vào đây cũng được gửi đi dựa vào địa chỉ trên
đó, ngoài ra còn số điện thoại của hắn, các người có thể đi tìm theo.”
Long Tử Vy vui mừng hớn hở, nhìn về phía Đổng Khê, Đổng Khê cũng nở nụ cười, gật đầu với bà. Long Tử Vy cảm ơn Cao Kiến Nghiêu.
Cao Kiến Nghiêu không để ý đến lời cảm ơn của Long Tử Vy, ông ta vẫn lườm
Hứa Tâm An, cô cũng thế. Long Tử Vy thấy ngại ngùng, một lớn một nhỏ này sao thích đối chọi với nhau thế nhỉ?
Đột nhiên Hứa Tâm An hỏi: “Câu sau của Trần Bách Xuyên là gì?”
Long Tử Vy và Đổng Khê đều không hiểu, ngạc nhiên nhìn về phía cô.
Cao Kiến Nghiêu không để ý đến Hứa Tâm An, nói với Long Tử Vy: “Chiêu đó
của ta là Tuế Nguyệt Mê Sa, đưa người vào trong ảo cảnh, chỉ dẫn họ đến
nơi họ muốn tìm ra đáp án. Trong đầu của họ vô thức xuất hiện những đoạn hồi ức đã xảy ra, những hồi ức đó là tin tức quan trọng. Có lúc có một
số người không biết bản thân mình đang nghĩ đến điều gì, chỉ thấy bản
thân quay vòng rồi trở về, có một số người lại thấy trong đầu xuất hiện
một tia sáng, nghĩ ra được điều quan trọng. Mê Sa sẽ chỉ dẫn họ một vài
điều.”
Long Tử Vy chợt hiểu ra: “Thì ra là vậy. Sau khi chia tay
với Tâm An trong ảo cảnh, về đến nhà, con chợt nhớ đến ông nội và cha,
nhưng lại không nhớ ra thứ mình nghĩ đến là gì?”
Cao Kiến Nghiêu nói: “Là côn Lập Thiên.”
Long Tử Vy kinh ngạc: “Gì ạ?”
“Côn Lập Thiên, cũng đến lúc cô kế thừa rồi.”
“Đó là pháp bảo gia truyền, chỉ có người thừa kế mới được sử dụng. Ngày trước đã truyền cho em gái con.”
Cao Kiến Nghiêu nói: “Người đã sẵn sàng rồi, sử dụng nó đi, nó rất quan trọng.”
Đột nhiên Long Tử Vy thấy căng thẳng: “Tiền bối, có phải người đã nhìn thấy em gái con không? Nó vẫn còn sống chứ?”
“Không nhìn thấy.”
Hứa Tâm An cố tình hỏi: “Là do trong hồi ức của bác ấy ông không xem trộm tin tức sống chết của mẹ tôi đúng không?”
Cao Kiến Nghiêu nhìn cô lạnh lùng đáp: “Đúng. Ta chỉ thấy bác ngươi lúc còn trẻ đã trộm pháp luật côn Lập Thiên. Đây là chỉ dẫn.”
Long Tử Vy kinh ngạc nói lớn: “Tiền bối.”
Cao Kiến Nghiêu lườm Hứa Tâm An, không quan tâm đến bà.
Hứa Tâm An vội cáo trạng: “Bác ơi, ông ấy nhìn trộm hồi ức của bác kìa.”
Long Tử Vy vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, nghĩ một lát rồi nói: “Nhưng nếu
điều đó chỉ ra rằng con có thể sử dụng côn Lập Thiên, vậy chứng tỏ chủ
nhân của nó đã không còn trên đời đúng không?”
Cao Kiến Nghiêu nhìn bà: “Ta không chắc chắn, không dám quả đoán.”
Hứa Tâm An nói: “Ông cứ chuyển chủ đề suốt. Câu hỏi của tôi ông vẫn chưa trả lời.”
Cao Kiến Nghiêu lạnh lùng: “Có quy định nào bắt ta nhất định phải trả lời sao?”
“Vậy thì ông cũng biết, chuyện mình không thích thì đừng ép người khác nhận. Bản thân ông cũng không muốn người khác nhìn thấy chuyện của mình, nên
ông đã tức giận ngăn cản tôi. Ngược lại, ông cũng nên tôn trọng ý nguyện của người khác chứ.”
Cao Kiến Nghiêu lên tiếng: “Cô gái, đừng
tốn tâm tư vào Tất Phương làm gì, các ngươi còn rất trẻ, thu hút lẫn
nhau, xảy ra tình cảm nam nữ là chuyện khó tránh, nhưng hắn không phải
là con người.”
“Lão tiên sinh, ông cứ yên tâm đi. Tôi lại lo lắng về cuộc đối thoại giữa ông và Trần Bách Xuyên hơn. Hắn ta nói chưa từng thấy Nến Hồn, sau đó thì sao?” Rõ ràng cô nghe rất rõ hai từ “Nhưng”.
Cao Kiến Nghiêu nhìn Hứa Tâm An, những người khác cũng kinh ngạc nhìn cô,
ngay cả Hà Nghĩa vừa cầm lá thư bước vào cũng kinh ngạc dừng lại. Hứa
Tâm An nhìn được hồi ức của sự phụ? Anh ta tưởng rằng cô chỉ đột nhiên
trở về, trùng hợp đứng bên cạnh sa bàn mà thôi.
Hứa Tâm An mặc kệ phản ứng của những người khác, cô nhìn chằm chằm vào Cao Kiến Nghiêu.
Cô biết chắc lão tiên sinh này nhất định đang giấu giếm bí mật gì đó.
Cuối cùng Cao Kiến Nghiêu cũng đáp lại: “Ta chỉ có thể nói là Trần Bách
Xuyên đến gặp ta đúng là người đến đoạt hồn cô. Và kết giới liên hoàn
cũng do chính ta chỉ dẫn hắn.”
“Là dùng để đối phó với Tất Phương sao?” Nếu không thì đâu cần bày bố trận pháp lớn như thế để đối phó với một người chẳng biết gì như cô.
Cao Kiến Nghiêu chưa trả lời thì Đổng Khê giành nói trước: “Lúc đó sư phụ của tôi vẫn chưa biết Trần Bách Xuyên định làm gì.”
Cao Kiến Nghiêu không nói gì, Đổng Khê nhẹ giọng. “Tâm An, cô đừng nóng
vội, có gì từ từ nói.” Cô ta dùng ánh mắt ra hiệu, bảo Hứa Tâm An đừng
chọc giận sư phụ nữa. Long Tử Vy cũng chọc vào eo Hứa Tâm An, cảnh cáo
cô lần nữa.
Lúc này Cao Kiến Nghiêu mới cất lời: “Ta bằng lòng
giúp Trần Bách Xuyên, bởi hắn ta có suy nghĩ riêng. Hắn ta không câu nệ
hình thức, là người làm việc nghiêm túc. Bởi vì cơ duyên trước đây, nên
ta đối với chủ tiệm Tìm Cái Chết luôn có thiện cảm đặc biệt. Dĩ nhiên có một số người thì ngoại lệ: “Vừa nói ông ấy vừa liếc nhìn “người ngoại
lệ” kia, chỉ dựa vào việc mình có cường hồn, không biết thêm gì hết,
không hiểu quy tắc, còm dám cãi lại ông, đúng thật là rất “ngoại lệ”.
Hứa Tâm An mím chặt môi, không phục với câu nói vừa rồi. Long Tử Vy lại ra
hiệu cho cô lần nữa, cô bèn an phận không nói gì thêm.
“Hơn nữa,
trong những đoạn hồi ức ấy ta nhìn thấy bốn chữ “Dẫn hồn nhập nến” là
chi tiết hắn ta nhìn thấy trong ghi chép của các điển tích, đây là lời
chỉ dẫn, có lẽ Trần Bách Xuyên có thể gánh vác trách nhiệm to lớn của
người thừa kế, tìm thấy Nến Hồn, là người tìm ra được pháp khí lợi hại
nhất.”
Long Tử Vy kinh ngạc. Nền Hồn được giấu trong tiệm Tìm Cái Chết, hết đời này đến đời khác được canh giữ, Trần Bách Xuyên đã đóng
cửa tiệm rồi, sao có thể tìm được chứ?
Hứa Tâm An lên tiếng: “Nên hắn muốn giết hết những chủ tiệm Tìm Cái Chết khác, để mình hắn độc tôn nắm giữ cái gọi là pháp khí lợi hại nhất đó sao?”
“Vậy hắn không cần lấy hồn của con.” Long Tử Vy đột nhiên nhớ ra, “Đợi đã, có phải hắn muốn luyện Nến Hồn khác không? Tìm không ra Nến Hồn đời trước truyền
thừa, muốn dùng pháp thuật tà môn, tự mình tạo ra một Nến Hồn mới? Nên
hắn phải thu nhập cường hồn của các chủ tiệm Tìm Cái Chết.”
Cao
Kiến Nghiêu không phát biểu, chỉ vẫy tay, để Hà Nghĩa đưa thư cho Long
Tử Vy. Bà cảm ơn rồi cầm lấy mở ra xem, phía sau quả thật ghi rõ địa
chỉ, còn cả số điện thoại. Nhìn thấy địa chỉ này, Long Tử Vy khẽ dao
động, phòng 501, tòa nhà thứ ba tiểu khu Xuân Thiên, số mười ba đường
Tây Đinh. Tất Phương từng nói đường Tây Đinh là địa điểm thứ hai mà Trần Bách Xuyên dùng kết giới liên hoan dịch chuyển Tâm An đến đó.
“Các ngươi đi tìm hắn đi. Những chuyện cần nói ta đã nói hết. Bản lĩnh hắn
khá cao cường, có dáng vẻ của người thừa kế sứ mạng nên có.” Nói xong
câu này Cao Kiến Nghiêu còn cố ý nhìn về Hứa Tâm An, rõ ràng là đang
khinh thường cô không có dáng vẻ đó, Hứa Tâm An nhịn không đáp lại.
Long Tử Vy cất tiếng hỏi: “Tiền bối, người có biết thông tin của những cừa tiệm khác không?”
Cao Kiến Nghiêu lắc đầu: “Nếu ta biết, nhất định sẽ đến chào hỏi từng nhà
rồi. Đáng tiếc, lúc trước ngoại trừ sư phụ của ta, ta chưa tìm ra được
chủ tiệm Tìm Cái Chết nào khác, đến khi nhận được thư của Trần Bách
Xuyên.”
Long Tử Vy và Hứa Tâm An nhìn nhau, chẳng trách, có thể
tưởng tượng ra được cảnh Cao lão tiên sinh khi nhận lá thư biết được sự
tồn tại của tiệm Tìm Cái Chết khác thì đã vui mừng cỡ nào.
Cao
Kiến Nghiêu lại nói: “Cách nghĩ của hắn ta hơi to gan, nhưng dám nghĩ
dám làm. Khi các người tìm hắn nhất định phải cẩn thận.”
Hứa Tâm
An khẽ lẩm bẩm, phải dùng từ si tâm vọng tưởng, làm chuyện ác không từ
thủ đoạn để hình dung loại người như thế mới đúng.
Long Tử Vy dùng chân đá cô, sau đó khách sáo cảm ơn Cao Kiến Nghiêu, cẩn thận cất lá thư đi.
Cao Kiến Nghiêu vẫy tay, nói với Hà Nghĩa: “Tiễn khác.”
“Đợi đã.” Long Tử Vy có hơi lo lắng hỏi: “Con có chuyện muốn thỉnh giáo.”
“Cứ việc nói.”
“Tiền bối có thấy được tương lai của Tâm An không?”
Sắc mặt của Cao Kiến Nghiêu lập tức khó coi, biểu cảm trên mặt của Hứa Tâm An cũng không khác gì mấy.
“Tuy ta không muốn, song quả thực đã nhìn thấy. Lúc nó tức giận đã phá được ảo cảnh, còn sờ vào sa bàn của ta.”
Sờ sa bàn sao?
Cằm của tất cả mọi người có mặt như sắp sửa rơi, chỉ có Hứa Tâm An không hiểu câu đó có nghĩa gì.
“Đây là chuyện thực, sao gọi là tương lai chứ?”
“Đến điều này mà người cũng không hiểu, nên ta thấy điều đó không thể là
tương lai. Thứ ta nhìn thấy chỉ là quyến rũ. Còn sự thật đằng sau những
chỉ dẫn đó là gì, thì có những kết quả khác nhau.” Cao Kiến Nghiêu khó
chịu, xua tay đuổi bọn họ. “Mau đưa tiểu quỷ này đi đi, ta không muốn
thấy nó nữa.”
Làm như cô cầu xin để gặp ông ta không bằng, Hứa Tâm An trề môi, bất mãn bỏ đi.
Ở ngoài hẻm, Tất Phương đang uống trà ăn điểm tâm. Hứa Tâm An thấy anh ta thì có hơi kích động. Tên này có biết vừa rồi mình bị một ông lão chửi
té tát không. Còn nữa, cô mới đi không bao lâu, anh ta lại lừa người ta
để được ăn điểm tâm sao hả?
Nhớ đến tranh cãi giữa người và Cao
Kiến Nghiêu về Tất Phương, lòng Hứa Tâm An có chút bồi hồi, cô không
thích nghe người khác chê bai anh ta, bọn họ không hiểu Tất Phương,
nhưng cô thì hiểu rất rõ ràng. Hứa Tâm An chạy nhanh sang đó, ôm chặt eo anh ta.
Tất Phương để mặc cô ôm lấy, ngẫm một hồi rồi nói: “Đừng có dùng chiêu này với tôi, buổi tối không thể thiếu mấy mòn cá chép
chiên, chân giò hầm, sườn xào chua ngọt đâu đấy.”
Hứa Tâm An đang dâng trào cảm xúc bỗng nhiên bị tạt một gáo nước lạnh, khó chịu đạp vào chân Tất Phương, “hừ” một tiếng rồi quay đầu bỏ đi.