Quách Tấn nhận thấy những người ra vào ở đây đều là những người bình
thường, không cảm nhận được yêu khí, cũng không phát hiện bóng dáng của
Trần Bách Xuyên đâu cả. Cửa sổ ở phòng 501 được phủ màn rất dày, che
chắn cẩn thận, không nhìn vào được bên trong.
Long Tử Vy và những người còn lại đến sau, mọi người chia nhau hành động. Quách Tấn biết mở khóa, anh ta giả dạng là người đưa thức ăn nhanh đến gõ cửa, Long Tử Vy và Đổng Khê nấp ở hai bên cửa, đợi sau khi cửa mở thì cùng xông vào,
nếu không có người thì sẽ tự mở khóa xông vào.
Phương Thư Lượng
canh trước cửa tòa nhà, Huỳnh Thiên Hạo và Tần Hướng Vũ ở trên nóc tầng
mười chuẩn bị, tuy họ đã phá hết mọi ấn bùa chu sa mà Trần Bách Xuyên vẽ trên đấy, nhưng vẫn phải đề phòng.
Phù Lương ngồi trong xe ở cửa tiểu khu để tiếp ứng, phòng lúc cần thiết.
Mọi người đã chuẩn bị xong xuôi, Quách Tấn gõ cửa nhưng không ai trả lời,
nhìn qua khe cửa có thể thấy ánh đến yếu ớt bên trong. Quách Tấn cất
tiếng gọi lần nữa song trong nhà vẫn im thin thít. Long Tử Vy bèn gật
đầu ra hiệu, Quách Tấn lấy dụng cụ ra nhè nhẹ mở khóa.
Lúc cánh
cửa mở ra, trong nhà yên ắng lạ thường, đèn trong phòng khách vẫn còn
sáng, Long Tử Vy và Đổng Khê nhìn nhau rồi đưa tay ra hiệu với Quách
Tấn, ý bảo anh ta canh giữ ở cửa, hai người họ vào trong.
Họ vừa
bước vào chính giữa phòng khách, đang định đi vè phía phòng ngủ thì đột
nhiên cảnh tượng trong phòng khách liền thay đổi, vách tường hai bên từ
từ nhích lại kẹp họ ở giữa.
Long Tử Vy đưa tay ra lấy, côn Lập Thiên bay ra, bà vừa bấm tay niệm chú vừa hét lên: “Lập!”
Hai đoạn của côn Lập Thiên hợp lại với nhau thành một cây côn thẳng dài,
chỉ tích tắc thần côn trở nên to hơn “Ầm” chắn giữa hai bức tường. Long
Tử Vy bấm tay chú, bùa chú màu tím trên thân côn lóe sáng, thần côn lại
to hơn nữa, hai bức tường dường như bị một sức mạnh cực lớn kéo tới ép
chặt hai người, tuy nhiên đã bị sức mạnh của côn Lập Thiên cản lại.
Đồng Khê trở tay, lòng bàn tay cô ta xuất hiện một chiếc gương nhỏ, sai đó
áp hai bàn tay vào nhau từ đó kéo ra tạo thành một luồng sáng, cô ta lại lật tay phải, tấm gương xoay chuyển linh hoạt, ánh sáng theo cử động
của tấm gương chiếu lên bức tường. Đổng Khê lại xòe tay tráo ra, ánh
sáng càng chiếu xa hơn và dày đặc hơn, soi tỏ cả bức tường. Trên tường
xuất hiện là bùa do Trần Bách Xuyên vẽ, Đổng Khê dùng ngón trái vẽ nhanh bùa chú lên tay phải rồi đưa lên trước mặt gương, ánh sáng từ lá bùa
trên tay phải cô ta đánh thẳng lên lá bùa dán trên tường.
Lá bùa trên tường phát ra tiếng “soạt”, hai bức tường liền biến mất.
Côn Lập Thiên giữa không trung tự động xoay ngược, cắm thẳng xuống đất, trở về hình dạng ban đầu. Long Tử Vy xòe tay ra, côn Lập Thiên bay đến nằm
trong lòng bàn tay bà.
Đổng Khê cẩn thận dùng gương Mê Ảnh chiếu
khắp mọi ngóc ngách để tìm xem còn bùa chú nào trong đó không, sau đó
đưa tay ra hiệu với Long Tử Vy, hai người vào nhà trong xem xét. Bên
trong không khác gì ngoài phòng khách, không có ai xem cả, đồ đạc được
sắp xếp gọn gàng, xem ra Trần Bách Xuyên đã rời khỏi đây từ lâu rồi.
Long Tử Vy gọi điện thông báo với mọi người, Huỳnh Thiên Hạo, Quách Tấn lần
lượt vào nhà, mọi người cùng kiểm tra đồ đạc, có điều dù đã kiểm tra tỉ
mỉ khắp cả nhà cũng không tìm được manh mối nào có ích. Trần Bách Xuyên
thu dọn rất gọn gàng, ngay cả vân tay cũng không để lại.
Đổng Khê chăm chú quan sát là bùa ẩn trên tường, khẳng định rằng ảo cảnh áp chế
do Trần Bách Xuyên tạo ra sẽ đưa họ đến một nơi gần chỗ này, “Chắc chắn
hắn ở không xa đâu, hắn chỉ muốn hù dọa rồi đá chúng ta ra khỏi đây
thôi. Những người bước vào căn nhà này đều phải chịu cảm giác kinh hoàng vì bị kẹp chặt đến chết rồi bị đẩy ra ngoài.”
“Vì thế mà sẽ
không ai biết nơi này chính là hiện trường vụ án, không chứng minh được
việc này có liên quan đến hắn đúng không?” Quách Tuấn lắc đầu, “Chuyện
này giống như là gặp ma vậy, hắn đúng là khá thông minh mà.”
“Nhưng hắn đã thu dọn sạch sẽ nơi này, không để lại bất kì manh mối gì, tại sao còn làm chuyện vô ích đó?” Long Tử Vy hỏi.
Đổng Khê ngẫm nghĩ: “Để tôi lên nóc nhà xem thử.”
Đổng Khê lên nóc nhà, sau đó liền cùng Tần Hướng Vũ đi xuống, vẽ một ấn phù
cho mọi người xem, “Chính là thứ này, hắn sẽ đưa người đó đến một nơi
cũng vẽ ấn phù như vậy. Lúc nãy tôi thấy trên nóc nhà có một cái.”
“Hắn làm vậy để làm gì?” Huỳnh Thiên Hạo và Long Tử Vy đều tỏ vẻ khó hiểu, “Đưa người xông vào đây lên nóc nhà để làm gì?”
“Cũng có lẽ không chỉ ở nóc nhà.” Tần Hướng Vũ đoán, “Còn có chỗ khác nữa.”
“Coi như có mười chỗ khác thì đã sao chứ?”
Đổng Khê nói: “Vậy thì chúng ta sẽ điều tra hết mọi ấn phù có trong thành
phố này, coi đó là manh mối, bàn bạc xem hắn định làm gì.”
Long Tử Vy chau mày: “Ý cô nói là hắn cố tình đùa giỡn với chúng ta sao?”
“Làm phân tán sự chú ý của chúng ta, để che giấu mục đích thật sự của hắn.”
Đổng Khê đưa ra nhận định, “Có lẽ hắn đã rời khỏi thành phố này rồi.”
“Nhưng hắn vẫn chưa lấy được hồn của Tâm An.”
“Cường hồn đâu đâu cũng có, huống hồ lúc trước hắn đã lấy được hồn của hai chủ tiệm Tìm Cái Chết, Tâm An là người thứ ba, nói không chừng hắn cũng
biết được người thứ tư, thứ năm.” Đổng Khê nói tiếp: “Bây giờ Tâm An có
người giúp đỡ, lại tìm đến sư phụ của tôi, có lẽ hắn thấy không thể làm
hại cô ấy được nữa, hoặc là thấy việc này quá phiền phức, quá mức nguy
hiểm, nên dùng kế điệu hổ li sơn, để chúng ta truy tìm hắn khắp mọi ngõ
ngách ở thành phố này, còn hắn lại đến nơi khác làm chuyện hắn muốn làm. Đợi đến lúc chúng ta không điều tra được gì rồi nản chí, hắn sẽ trở lại đánh đòn phủ đầu.”
“Tôi thấy Đổng Khê nói rất có lý.” Long Tử Vy tán thành, những người khác cũng nghĩ như vậy.
Phù Lương ngồi trong xe nhanh chóng lên mạng điều tra, một lúc sau mới báo
cáo: “Tìm thấy rồi, Trần Bách Xuyên đã mua vé máy bay, một tiếng trước
đã cất cánh, nơi đến là thành phố S.”
“Chỗ đó là quê nhà của hắn.” Mọi người nhìn nhau, “Hắn về đó làm gì nhỉ?”
Còn lúc này ở nhà Hứa Tâm An, Chuột béo ăn no nê xong đã chuồn mất, Tất
Phương ăn no lại tiếp tục chơi game. Hứa Tâm An đang ngồi xếp bằng trên
sô-pha suy nghĩ về cú điện thoại của Cầu Tái Ngọc.
“Tâm An, tớ có phát hiện lớn này. Lúc trước chẳng phải cậu nói ở thành phố G có một
ngôi nhà ma, có người nhìn thấy một người đàn ông trung niên và tên Trần Bách Xuyên muốn hại cậu cùng vào đó. Tớ nhờ đồng nghiệp tổ IT điều tra
thì gần ngôi nhà ma đó không có camera theo dõi, nhưng cửa hàng tạp hóa
đầu đường thì có. Đồng nghiệp ở thành phố G rất nhiệt tình đã đến tận
con đường đó dò hỏi, phát hiện quả thật ở đó có camera, nên tới tìm ông
chủ tiệm lấy về rồi. Cậu đoán xem thế nào, camera đã quay được cả người
đàn ông đi cùng Trần Bách Xuyên.”
Cầu Tái Ngọc chụp lại tấm hình
trên camera gửi vào điện thoại cho Hứa Tâm An, cô vừa liếc mắt nhìn,
không ngờ người đi cùng Trần Bách Xuyên lại là Hà Nghĩa.
Hứa Tâm
An thấy hơi hoang mang, vậy là thế nào? Thì ra anh ta là đồng bọn của
Trần Bách Xuyên, nhưng anh ta không hề nhắc đến, còn cú điện thoại khó
hiểu đó nữa. Giọng điệu trong điện thoại có vẻ là muốn nhắc nhở cô, vậy
mà hành động của anh ta thì ngược lại. Đùng rồi, cô có chụp lại ảnh
những bùa chú ở chỗ Cao Kiến Nghiêu, vẫn chưa đưa cho bác điều tra nữa.
Hứa Tâm An sợ ảnh hưởng đến hành động của Long Tử Vy, nên nhẫn nhịn không
gọi điện thoại cho bà, đợi đến khi nhóm người Long Tử Vy trở về, mọi
người trao đổi tin tức hai bên, Hứa Tâm An mới nói về cú điện thoại của
Hà Nghĩa, cũng như việc camera ghi được hình ảnh đồng bọn của Trần Bách
Xuyên là Hà Nghĩa, và bùa chú cô chụp trong điện thoại, vân vân.
Đổng Khê ngạc nhiên: “Không ngờ đại sư huynh lại gọi điện nói với cô những lời đó.”
Long Tử Vy cũng kinh ngạc: “Đổng Khê, sư phụ cô chỉ nói là giúp Trần Bách
Xuyên cách bày bố kết giới liên hoàn, không ngờ còn bảo đệ tử đến hiện
trường giúp hắn luôn?” Nếu hợp tác mật thiết đến mức độ đó rồi, vậy thì
sự việc không còn đơn giản như những gì Cao Kiến Nghiêu nói nữa.
Đổng Khê nói: “Tôi chưa từng nghe sư phụ nhắc đến.” Cô ta quay sang nói với Hứa Tâm An: “Đại sư huynh còn nói gì không?”
Hứa Tâm An lắc đầu: “Hết rồi, chỉ có nhiêu đó thôi. Chỉ nói mấy câu rồi cúp máy.”
Long Tử Vy nhìn những lá bùa mà Hứa Tâm An chụp được, hỏi Đổng Khê: “Đây là bùa gì?”
Đổng Khê cắn chặt môi, “Bùa chú phong ấn, để đảm bảo trong lúc thi triển pháp thuật không bị người khác quấy nhiễu.”
Nghe có vẻ không quan trọng lắm, mọi người đều bỏ qua chi tiết đó, Cao Kiến
Nghiêu có hợp tác với Trần Bách Xuyên hay không đó mới là trọng điểm.
Mọi người đều im lặng nhìn về phía Đổng Khê.
Đổng Khê mặt đỏ
lựng, ngại ngùng nói: “Tôi, tôi thật sự không biết đại sư huynh đến tận
nơi giúp Trần Bách Xuyên. Có lẽ cũng không có ý gì khác, chắc là Trần
Bách Xuyên chưa hiểu hết những lời chỉ dẫn của sư phụ, nên mới cầu cứu
đại sư huynh đến giúp hắn xem thư. Lúc đó có lẽ sư huynh vẫn chưa biết
hắn muốn đối phó với Tâm An.”
“Nhưng Chuột béo rõ ràng nghe thấy
Trần Bách Xuyên gọi điện thoại nói với người nào đó trong căn nhà ma về
tình hình của tôi, lúc đó hắn ta đã biết chắc mục tiêu chính là tôi
rồi.” Hứa Tâm An nói.
Đổng Khê không biết nên nói gì, cả buổi mới nói được một câu: “Thật xin lỗi. Tôi không biết.”
Phương Thư Lượng đứng ra giảng hòa: “Không sao đâu, chúng tôi tin cô.”
Lương Tử Vy cũng gật đầu: “Chuyện này không liên quan đến cô, chúng ta đã
quen biết nhiều năm, cùng nhau chiến đấu, dĩ nhiên là ta tin cô rồi.”
Đồng Khê thở phào nhẹ nhõm, “Tôi thấy có lẽ đây không phải là ý của sư phụ,
nếu không thì ông ấy sẽ chẳng kể chuyện Trần Bách Xuyên đã từng đến tìm
ông, còn bảo tôi nói những chuyện này với mọi người, và đích thân gặp
Tâm An. Hơn nữa, hôm nay sau khi mọi người đi khỏi, đại sư huynh hỏi tôi một câu, “Rốt cuộc em theo bên nào?”
Đổng Khê nhìn mọi người rồi nói tiếp: “Tôi nói với anh ấy “Dĩ nhiên là nghe theo sư phụ rồi”, nghe xong anh ấy đi mất.”
Huỳnh Thiên Hạo nói: “Đại sư huynh của cô kỳ quái thật, hôm nay chị Vy và Tâm An ở chỗ sư phụ cô, anh ta không hề nhắc đến chuyện anh ta đến ngôi nhà ma giúp Trần Bách Xuyên bố trí kết giới, cuối cùng lại bị chúng ta phát hiện ra, nếu chúng ta không phát hiện ra chuyện này, chẳng biết liệu
anh ta có giúp Trần Bách Xuyên làm thêm chuyện gì nữa hay không.”
“Hơn nữa sao anh ta lại nói chuyện thừa kế thừa sa bàn với Tâm An chứ, trong khi anh ta mới là đại đệ tử mà.” Quách Tấn thấy khó hiểu.
Đổng
Khê nghĩ một hồi rồi nói: “Trần Bách Xuyên biết chắc chắn chúng ta sẽ
đến nơi ở của hắn nên cố ý bày kết giới ảo cảnh như thế, mục đích để
chúng ta tiếp tục tìm kiếm hắn trong thành phố. Đại sư huynh còn gọi
điện nói Trần Bách Xuyên sẽ không tha cho cô ấy…”
“Vậy chúng ta
phải tập trung chú ý các manh mối trong thành phố, dựa vào manh mối của
kết giới để tìm kiếm Trần Bách Xuyên, bảo vệ Tâm An.” Long Tử Vy tiếp
lời.
“Nhưng hắn đã rời khỏi đây rồi.” Phù Lương lên tiếng, anh ta đã kiểm tra rồi, Trần Bách Xuyên đã lên máy bay rồi.
“Nói vậy, chắc chắn hắn có mục đích khác, không muốn người khác tra được tung tích gây cản trở hành động của mình.”
Đổng Khê: “Hay là tôi đến thành phố S một chuyến để điều tra tình hình. Hắn
tốn nhiều công sức như thế nhất định đang mưu tính chuyện quan trọng,
chúng ta phải ngăn cản hắn.”
Long Tử Vy lại nói: “Không, cô nên ở lại đây thì hơn. Cô có thể tiếp cận sư phụ và sư huynh, chỉ có cô mới
biết họ đang làm gì. Chuyện sư huynh cô giúp Trần Bách Xuyên bày bố kết
giới chúng ta tạm thời đừng nhắc đến nữa. Anh ta vẫn chưa biết chúng ta
đã phát hiện ra, vậy cô vẫn có thể tiếp tục nghe ngóng tin tức. Có lẽ sư huynh cô biết rốt cuộc Trần Bách Xuyên có kế hoạch gì?”
Đổng Khê nghĩ một hồi gật đầu: “Cũng được. Bên sư huynh cứ giao cho tôi.”
Mọi người sắp xếp lại tin tức và phân công công việc. Thành phố S, Giao
Long, chủ tiệm Tìm Cái Chết, “Dẫn hồn nhập nến”, những việc đó đều có
liên quan đến nhau.
Đột nhiên Tất Phương nói: “Mọi người chắc chắn Trần Bách Xuyên đã rời khỏi đây rồi đúng không?”
“Đúng.” Mọi người gật đầu.
Tất Phương nói: “Vậy tôi đi tìm Giao Long.” Anh ta nhìn Long Tử Vy: “Giao Hứa Tâm An cho bà mấy ngày không vấn đề gì chứ?”
“Dĩ nhiên.” Long Tử Vy gật đầu. Nếu Tất Phương chịu ra tay giúp đỡ thì quá tốt mà.
“Anh cứ yên tâm đi.” Hứa Tâm An cũng nói, “Đi sớm về sớm.”
Tối hôm đó Hứa Tâm An ngủ không yên giấc, dường như có rất nhiều sương mù
đen bao trùm cô, nhưng cũng có rất nhiều ánh nến rực rỡ đang soi đường
giúp cô. Hình như trong mơ đã xảy ra chuyện gì đó, cũng hình như không
có. Cô mang máng nhớ mình tỉnh giấc mấy lần, cảm giác căn nhà này thiếu
gì dó. Khoảng hơn năm giờ sáng thì điện thoại cô bỗng reo lên, Hứa Tâm
An cả đêm ngủ không ngon, bực bội nhìn vào điện thoại, lập tức hét vang
rồi vội vàng bắt máy: “Cha!!!”
“Con gái!!!” Cha Hứa ở đầu dây bên kia gọi cô tha thiết.
“Cha!!!” Nước mắt của Hứa Tâm An chực trào ra.
“Cha đã đọc thư của con rồi. Con gái ngoan, cha không cố ý giấu con đâu.”
Đó là chuyện thân thế của cô, Hứa Tâm An vội vàng nói: “Con biết, con biết.”
“Cha sẽ nhanh chóng trở về, yêu ma quỷ quái gì cũng không cần sợ, có cha ở đây.”
Nói xong hai cha con cùng yên lặng một giây. Thật vậy sao? Yêu ma quỷ quái mà đến đây thì cha giúp được sao?
“Tóm lại là cha sẽ lập tức trở về.”
“Cha chú ý an toàn nhé.”
“Tiền điện thoại đắt lắm, cha cúp máy đây.” Cha Hứa gặp phải chuyện lớn cũng
không quên tiết kiệm, “Tóm lại là cha sẽ đặt vé về, đi xe lửa rồi máy
bay, mấy ngày nữa là về đến nhà rồi.”
“Cha đặt vé xong xuôi báo mã chuyến bay cho con nhé, con ra đón cha.”
“Được rồi, được rồi.” Hai cha con thực hiện chính sách tiết kiệm, cùng cúp máy.
Hứa Tâm An vô cùng vui sướng, chạy ra khỏi phòng hét lớn: “Tất Phương, Tất
Phương, cha tôi sắp trở về rồi, ông ấy không sao, vẫn còn khỏe lắm, hôm
nay ông ấy sẽ đặt vé trở về.”
Ơ, phòng Tất Phương không có người. Anh ta dậy sớm thế sao?
Hứa Tâm An vẫn giữ sự kích động đó chạy khắp phòng khách tiếp tục hét: “Tất Phương, Tất Phương, cha tôi…” Cô vừa chạy đến phòng khách, quả nhiên
thấy anh ta ở đây. Hứa Tâm An vui mừng hớn hở chạy đến ôm chặt anh ta:
“Cha gọi điện bảo là sắp về rồi.”
Nói xong cô mới phát hiện hình như dáng vẻ Tất Phương giống như vừa mới đi đâu đó rồi trở về: “Ủa, anh ra ngoài sao?”
“Ừm.” Tất Phương thuận tay ôm lấy cô, gỡ những sợi tóc rối trên trán, “Cha cô về thì tốt quá, cô có thể yên tâm rồi.”
“Đúng vậy. Mà anh đi đâu về đó?” Hứa Tâm An có chút lo lắng.
“Hỏi thăm bạn bè cũ về chuyện của Giao Long.”
“Có manh mối gì không?”
“Không có. Mọi người không ai có tin tức của anh ta, lần cuối cùng nhìn thấy
anh ta là ở núi Bạch Kim, cách đây ba trăm năm rồi. Tôi định đến xem
thử.”
“Chỗ đó ở đâu?”
“Một nơi khá xa, không thể đưa cô theo.”
“Tôi có nói là muốn đi sao?” Hứa Tâm An đỏ mặt: “Tôi còn phải trông cửa hàng kiếm tiền nữa, nếu không hằng ngày anh ăn nhiều như thế làm sao tôi
nuôi nổi chứ.”
Tất Phương nghe thế chợt bật cười.
Hứa Tâm An xua tay: “Anh muốn đi thì mau đi đi, đi sớm về sớm. Còn về kịp ăn cơm tất niên nữa.”
“Ừ ừ, còn phải về để kịp ăn cơm.” Tất Phương phụ họa theo.
Đột nhiên Hứa Tâm An thấy hơi bối rối: “Không phải tôi mong anh về đâu mà
là cha tôi đó, lúc trước ông ấy nghe tôi nói trong tiệm có yêu quái thì
vô cùng kích động, nói là cả đời ông ấy chưa từng thấy yêu quái thật
sự…”
Tất Phương: “…”
Hứa Tâm An nói nhỏ: “Nên anh phải chú ý cẩn thận, sớm trở về nhé.”
“Tôi là thần.” Tất Phương chỉnh ngay lập tức: “Tên Chuột béo kia mới là yêu quái.”
“Ừm”. Hứa Tâm An thấy chẳng khác là bao, “Vậy anh và Chuột béo đều ở đây, cha tôi vừa được thấy yêu quái vừa được gặp thần, nhất định rất vui.”
Tất Phương: “…” Tại sao anh ta phải đi tranh với tên tiểu yêu mới có ba trăm năm đạo hạnh chứ!
“Được rồi, đừng xị mặt nữa, mau đi đi.”
“Đừng có đuổi tôi.”
“Tôi đâu có đuổi anh, chỉ giục anh mau trở về.”
Thái độ này khiến Tất Phương quả thật không muốn đi, nhưng Giao Long là manh mối quan trọng, cũng là bạn tốt của Tất Phương trong giới các vị thần,
có lẽ bây giờ Giao Long đang gặp chuyện, bất luận thế nào Tất Phương
cũng nên đi tìm.
“Được rồi, lát nữa tôi sẽ đi.” Đúng là nên đi sớm về sớm.
Trước khi đi còn không ít chuyện cần dặn dò.
“Nhớ chuẩn bị những món tôi thích ăn.”
“Được rồi.”
“Cô còn nợ tôi hai chiếc máy chơi game chưa mua, mấy ngày này đi lựa đi,
tìm hai cái nào chơi vui thì mua giúp tôi, lúc tôi về là chơi được luôn
rồi.”
Hứa Tâm An: “…”
“Đúng rồi, cô nói cha cô đi du lịch nước ngoài, lúc trở về có mang theo món ăn ngon gì không?”
Hứa Tâm An: “…”
“Được rồi, đừng có lườm tôi nữa. Tôi đã nói với bác cô rồi, lát nữa bà ấy đến. Bà ấy đến thì tôi đi.”
“Anh nói với bác lúc nào thế?” Tôi qua lúc mọi người còn đang họp rõ ràng anh ta không nói khi nào thì xuất phát mà.
“Mới nãy thôi, trước khi về đây tôi có ghé chỗ bà ấy, gọi bà ấy dậy rồi đi.”
Hứa Tâm An không biết nói sao luôn, phép lịch sự tối thiểu nhất đâu mất rồi hả? Vị thần này! À, cô quên mất phép lịch sự của vị thần này đã chết từ mấy ngàn năm trước rồi, không biết chừng còn sớm hơn nữa.
“Tôi cũng dặn tên Chuột béo đó rồi, lúc tôi không ở đây mà nó để cô bị người khác ức hiếp thì tôi sẽ đánh chết nó.”
Hứa Tâm An thấy bất bình thay Chuột béo, anh ta coi thường người ta là tiểu yêu chỉ có ba trăm năm đạo hạnh nên đẩy trách nhiệm sang đó, “Chuột béo không cắn anh à?”
“Hứ, với lá gan nhỏ bé của nó à? Gật đầu lia lịa như chuột thì có.”
“…” Người ta vốn là chuột mà.
Tất Phương nghĩ rồi nói: “À, bác cô vẫn chưa đến, còn chút thời gian, hay
là tôi viết thực đơn cho cô, tôi về sẽ thông báo trước cho cô, cô chuẩn
bị đồ ăn đợi tôi.”
Còn thực đơn nữa kìa!
“Cũng muộn rồi anh mau đi đi. Giao Long nhìn thấy anh chắc cũng muốn đánh anh một trận đó, còn chần chừ gì nữa.”
“Bác cô có đến đây cũng không cho phép bà ấy ở phòng tôi.”
“Đó là phòng của tôi!” Hứa Tâm An muốn phát điên la lên.
“Tôi ở là của tôi rồi.” Vị thần nào đó quả là mặt dày vô sỉ, “Để tôi nghĩ xem còn gì phải dặn dò không.”
“Anh có thôi đi không!”
Thì thôi.
Chuông cửa reo lên, Long Tử Vy đến, Tất Phương phải đi.
Hứa Tâm An bước ra mở cửa cho bác, sau đó quay người lại phát hiện Tất
Phương đã biến mất từ lúc nào. Tên tham ăn này ở lại chào tạm biệt bác
Vy một tiếng rồi đi không được sao, lúc này thì nói hoài không thôi vậy
mà bây giờ đột nhiên biến mất, không cho cô chuẩn bị tâm lý hết.
Tự nhiên cô có cảm giác như mất đi thứ gì đó.
Long Tử Vy xị mặt bước vào, bất kì ai nửa đêm bị người ta đột ngột xông vào
nhà đánh thức cũng sẽ bực bội thôi. Long Tử Vy nói với Hứa Tâm An: “Cuối cùng bác đã hiểu tại sao con lúc nào cũng muốn đánh anh ta rồi.” Bác
cũng muốn làm thế, nhưng không dám.
Nghe bác nói như vậy Hứa Tâm An càng khó chịu hơn. Đột nhiên giờ cô lại thấy nhớ Tất Phương.
Anh ta sẽ về chứ? Nếu tìm thấy Giao Long, Giao Long lại bảo anh ta cùng đi
nơi khác, liệu anh ta có đồng ý không? Sẽ không đâu, anh ta còn phải về
đây ăn cơm tất niên mà. Tâm tư của thần rất khó đoán, nhưng tâm tư của
tên háu ăn thì rất dễ hiểu.
Tất Phương sẽ trở về. Hứa Tâm An tin chắc như vậy.