Hikaru bắt đầu mong chờ ngày Chủ Nhật. Và cả 2 tuần sau đó, "Bi" đều
xuất hiện, chính xác như một cái đồng hồ. Và anh cũng chỉ dùng đúng có 2 cái máy giặt và sấy duy nhất, là 2 cái gần cửa ra vào và xa quầy nhất.
Anh cứ đền, giặt đồ, sấy khô đồ, rồi lại bỏ đi. Và anh cũng chẳng nói
với Hikaru một lời nào. Anh lúc nào cũng có kiểu thái độ... chẳng có
thái độ gì cả, có vẻ như vậy. Hikaru cũng có đôi lần nghĩ đến chuyện
tiến lại gần bắt chuyện với anh, nhưng rồi lại thôi. Chẳng biết phải nói gì cả.
Byul cũng đã trở thành một khách quen. Tuần nào cô cũng tới 2 lần, thi thoảng lại đòi "dịch vụ miễn phí". Cô có thói quen ngồi trên quầy cùng với Hikaru, thỉnh thoảng ngó qua vai xem Hikaru đang đọc hoặc viết gì. Mới đầu Hikaru cũng hơi khó chịu, nhưng rồi cô cũng quen với
thói quen khác thường đó của Byul.
"Chị đang làm gì thế?" Byul chợt hỏi. Một buổi chiều Chủ nhật.
"Xem xét mấy cái giấy tờ thôi", Hikaru lẩm bẩm. Thực ra là cô đang khá
căng thẳng. Ba tháng thuê nhà miễn phí vèo một cái đã sắp hết. Từ tuần
sau là Hikaru bắt đầu phải tự thanh toán. Nhưng tất cả số tiền cô để
dành được trong 3 năm qua đã tiêu hết vào tiền vốn cửa hàng và tiền sinh hoạt. Tiền cô kiếm được thì chẳng đáng là bao, không đủ để trả cho hợp
đồng một năm. Chắc là cô phải trả theo tháng thôi. Mà khéo trả theo
tháng cũng chưa chắc đã đủ tiền.
"Mm, chán chết." Byul lúng búng nói vì đang ngậm một cây kẹo mút.
"Này. Chị tưởng quần áo em giặt xong rồi chứ hả?" Cái thái độ dửng dưng của Byul chợt khiến Hikaru hơi gắt giọng.
"Hình như thế. Có sao không?"
Định gắt thêm một câu "Thì em lướt đi cho chị nhờ" nhưng lại thấy hình
như mình hơi quá nên Hikaru dịu giọng. "Chẳng sao cả." Gần đây hai chị
em ngày càng thân thiết. Chính bản thân Hikaru còn phải ngạc nhiên khi
nhận ra có thêm Byul bên cạnh cũng khá dễ chịu, giống như có thêm một cô em gái nhỏ, dù tính khí Byul... không được bình thường cho lắm.
Đúng lúc Byul đang thè cái lưỡi xanh lè vì ngậm kẹo của mình ra để trêu
chọc Hikaru thì có tiếng mở cửa. Và vừa nhìn ra cửa thì nụ cười của
Hikaru đã tắt trên môi và mặt cô đang lại. Thái độ bất thường của Hikaru khiến Byul cũng ngưng cười và tò mò nhìn theo ra phía cửa.
Là " Bi".
"Oohh... là anh chàng đó." Byul vừa nói vừa gật gù ra vẻ.
"Suỵt!" Hikaru véo cô một cái. "Bé cái mồm thôi. Mà em nói anh chàng đó là ý gì đây hả?"
"Làm ơn đi, làm bộ làm tịch hoài. Lần nào chàng này đến mà chị không như người mất hồn."
"Chị không có."
"Được rồi." Byul tụt khỏi quầy và đi gom mớ quần áo sạch của mình. "Để
đấy em giúp chị vậy." Cô bé nháy mắt tinh nhịch. Rồi lại thản nhiên trút đống quần áo vào cái giỏ của mình và đi ra cửa. Ngay khi cô chuẩn bị
bước chân ra khỏi cửa hàng, cô chợt đứng lại và quay về phía "anh chàng
đó".
"Này, anh chàng đẹp trai!" Cô gọi.
Hikaru trợn tròn mắt. Byul, em đang làm cái quái gì vậy hả?
"Bi", đang lúi húi nhét mớ quần áo vào cái mấy quen thuộc, quay lại.
"Nếu tôi là anh, tôi sẽ không dùng cái máy đó đâu." Byul nói. "Thật đấy, cái hiệu máy đó nổi tiếng dở ẹc mà. Nhất là máy sấy."
Không khí trong cửa hàng ngưng đọng. Hikaru thì quá ngạc nhiên không thốt nên lời.
"Dù sao thì, nếu anh muốn quần áo của anh không tơi tả ra thành từng
mảnh, dùng mấy cái máy đằng kia kìa, tốt hơn đó." Byul chỉ tay vào mấy
cái máy ở đầu đằng kia căn phòng, ngay sát quầy nơi Hikaru ngồi. "Chúc
may mắn. Gặp lại sau!" Câu nói của Byul không biết là nhắm vào ai trong
số hai nhân vật còn lại. Cô không quên vẫy chào và quay về phía Hikaru
nhe răng ra cười trước khi biến mất.
"Bi" tần ngần một lúc. Rồi anh lắc đầu và lôi quần áo của mình ra khỏi cái máy quen. Rồi đứng lên, đi
về phía mấy cái máy Byul đã chỉ và lại nhét quần áo vào.
Còn Hikaru thì nín thở đến sắp hụt hơi. Byul nói đúng, đúng là cô đang choáng
váng. Cô cố gắng kiềm chề những cảm xúc của mình và quay lại vơi mớ giấy tờ. Nhưng chẳng có chữ nào vào đầu. Cô giả vờ múa cái bút chì loanh
quanh trên tờ giấy cho có vẻ đang viết lách, nhưng tai thì ngỏng lên để
nghe tiếng bước chân của anh đi lại trong cửa hàng, dù tiếng rât nhò vì
bị tiếng ồn ào của những cái máy giặt át hết.
Vài phút sau, cô
không nghe thấy tiếng buớc chân của anh nữa. Cô len lén đưa mắt nhìn
sang bên trái, chỗ mấy cái máy anh dùng và không thấy anh đứng đấy nữa.
Chắc là anh ra ngoài kiếm đồ ăn rồi. Cô thở ra một hơi nhè nhẹ. Trái tim cô đập chậm lại dần... Anh ở gần quá...
Thả bút, Hikaru ngả lưng ra và ngẩng đầu lên. Và cô giật bắn mình, tí nửa là ngã ngửa về đằng sau.
"Bi" đang đứng trước mặt cô, nhìn cô trân trối.
Không lẽ... không lẽ anh đã nhớ ra cô ?
"Ừm... T...tôi có thể giúp gì?"
"...Trông bạn rất là quen." Anh trả lời, nheo nheo mắt.
Hikaru nuốt nuớc bọt đánh ực một cái. "Tức là sao?"
"Yea. Lúc đầu thì nhớ mãi không ra, nhưng bây giờ thì tôi biết bạn là
ai rồi!" Anh nở một nụ cười thật tươi và búng ngón tay, gương mặt như
hơi toả sáng. Khiến Hikaru nín thở.
"Biết... rồi hả?"
"Đương nhiên."
"Chúa ơi," Hikaru thốt lên và trút ra hơi thở phào nhẹ nhõm.
Ngay lúc này, một niềm hân hoan trào lên trong cô, len lỏi trong từng
mạch máu chạy đi khắp cơ thể. Và niềm vui đó chạy đến đâu thì cô lại cảm thấy mình yếu đuối đến đó. Cô đã gồng mình chờ đợi sự giải thoát này
quá lâu. Bây giờ chính là lúc cô có thể cho phép mình khuỵ xuống. Đôi
mắt cô lấp lánh. Đôi môi run rẩy. Cô không biết phải nói gì nữa. "Em cứ
tưởng là anh..."
" Bạn chính là cái cô gái trong cái clip ca nhạc đó phải không! Cái clip mà có bong bóng đó, phải không?"
"Cái... cái gì cơ?"
"Đúng rồi, bạn ngồi trên một cái ghế giữa một căn phòng có rất nhiều người đang nhảy, và..."
"Bong...bong bóng?"
"Và những người kia cứ chầm chậm nhảy xung quanh bạn...".
"Bong bóng?"
"Ừ. Bong bóng. Giống như trong một cái clip của Micheal Jackson ý... tên là gì nhỉ-"
"Aaaaaahhhhhhhh!" Hikaru hét ầm lên và đập mạnh hai tay xuống mặt quầy. Cô không thể chịu được nữa. Cô đứng bật dậy và tung hê cả đống giấy tờ
vào chàng trai, với một cơn giận dữ không kiềm chế nổi.
"Này! Sao
thế hả?" Chàng trai phải giơ hai cánh tay lên chặn truớc mặt để tự bảo
vệ. Trước khi anh kịp mở miệng ra nói thêm bất cứ một câu nào, Hikaru bỏ chạy vào phòng và đóng sập cửa lại.
***
Cũng đã vài ngày trôi qua kẻ từ lần cuối cùng tôi gặp "Bi"...
Giờ thì, tôi đang ở đây, giữa một nơi hoàn toàn xa lạ, bươn chải trong một
thành phố mà tôi hoàn toàn không có lấy một người thân quen. Và để làm
gì ? Để tìm kiếm một chàng trai đã rời bỏ tôi mà không một lời báo
trước, không một lời giải thích, mà cũng chẳng nói câu giã từ. Và chính
vào lúc tôi nghĩ là tôi đã tìm được anh, anh lại không nhớ một chút gì
về tôi! Chúa ơi, thần kinh con có vấn đề chăng?! Có lẽ con đang rất
không tỉnh táo!
Chuông điện thoại reo đánh thức tôi dậy. Chờ mãi không thấy người gọi bỏ cuộc, tôi đành rời khỏi cái chăn ấm áp của mình.
"...Alôoooo?" Tôi trả lời với cái giọng ngái ngủ.
"Chúc buổi sáng tôt lành cô Utada!". Đầu dây bên kia đáp lại. Vừa nhận
ra giọng nói đó là cơn buồn ngủ của tôi bay đâu hết sạch. Là ông chủ cho thuê nhà!
"Oh! Cũng xin chúc bác một ngày tốt lành!" Tôi nói, cố gắng làm cho giọng mình nghe thật tỉnh táo.
"Tôi chỉ gọi để nhắc nhở cô rằng thứ hai tuần tới là cô bắt đầu phải
trả tiền nhà rồi nhé. Thường thì khách thuê nhà của tôi trả tiền nhà
bằng cách thả vào hòm thư báo của tôi, nhưng vì cô đã quá hạn hai
tuần.."
"Ôi cháu xin lỗi. Đúng là làm quen với việc kinh doanh
không dễ chút nào, mất nhiều thời gian hơn cháu tưởng. Nhưng cháu nghĩ
là cháu sẽ lo được bác ạ."
"Thế thì tốt." Ông chủ nhà dừng lại một
chút. "Nhưng như tôi đã nói, vì cô đã quá hạn tiền nhà nên tôi sẽ đến
tận nơi để nhận tiền. Khoảng trưa thứ hai nhé. Và sẽ không dền dứ thêm
đâu đấy.
"Buổi trưa? Cũng được ạ."
"Tốt tốt. Vậy gặp lại cô thứ hai. Chúc cô một ngày tốt lành, cô Utada."
"Vâng, cảm ơn bác. Cũng chúc bác..." Nhưng ông chủ nhà dập máy trước cả khi tôi kịp kết thúc câu.
Tôi dập máy và đi vào nhà tắm. Làm vài động tác vuơn vai, tôi nhìn vào gương.
Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trong gương... Tôi không thích nó tí
nào. Cái khuôn mặt tôi đang nhìn thấy trông thật lạ lẫm. Trông cô mệt
mỏi và ưu tư, như đã già đi vài tuổi. Trông như thể cô đã không ngủ từ
nhiều tuần nay... trong khi tôi biết là đêm nào tôi cũng đi ngủ rất sớm, đâu có như hồi còn đi học, đêm nào cũng trốn ngủ đi chơi...
Đi
học. Tôi chợt nhớ ra mình đang sống troong một thành phố của những
trường học. Một nơi mà những đứa nhóc tuổi tôi giờ hẳn là đang cày sâu
cuốc bẫm cho năm học cuối cùng trong đời sinh viên của mình, trong khi
biết tôi lại đang... làm cái gì thế này nữa. Hồi trước tôi cũng chăm học lắm. Mặc dù lúc nào cũng ngoạc mồm ra kêu ca nhưng thực sự là tôi rất
thích học hành. Nhất là những lúc học chung với bạn. Hồi trước tôi toàn
học nhóm với Fany...
Fany...
Chúa ơi, tôi hoàn toàn quên béng
mất anh. Tôi tự hứa là sẽ gọi ngay cho anh khi đặt chân đến Seoul, và
tôi đã hoàn toàn quên béng mất. Chẳng phải là tôi đang làm một việc y
như Bi đã làm với tôi với Fany sao? Không, tôi không thể chấp nhận được
điều đó. Tôi phải gọi cho anh.
Tôi nhấc máy lên và bấm phím. Mất
một lúc khá lâu tôi mới nghe tháy vài tiếng tút vang lên tứ đầu dây bên
kia. Làm ơn đi... đừng có đi vắng nhé...
"Alô?" một giọng nói trả lời. Là Fany.
"Fany...?" Tôi có cảm giác như từ nhiều năm nay tôi đã không được nghe
giọng nói của anh. Và từ lúc nào không biết trên môi tôi nở một nụ cười.
"...Ôi má ơi! Có phải tôi đang được nghe tiếng người mà tôi nghĩ
là tôi đang được nghe không đây?" Anh nói như hét vào ống nghe.
"YEAH!" Và cả hai chúng tôi bật cười như nắc nẻ.
"Cái cô này, em biến đi đâu mất vậy? Em làm cho mọi nguời lo sốt vó cả
lên. Khoan đã. Em có ổn không? Không phải bị bắt cóc hay làm sao đó
chứ?".
"Haha, tất nhiên là không. Em rất ổn. Tin em đi."
"*PHEW* Nhẹ cả người... Thế dạo này em thế nào? Em đã làm cái quái gì trong suốt ba tháng vừa rồi thế hả?"
"Em dạo này khá hơn... Em nghĩ là em sẽ ổn thôi. Dạo này làm việc vất vả quá. Còn anh?"
"Em biết anh quá rõ mà, sao còn phải hói! Chỉ cần nghe giọng anh là
biết phải không. Anh dạo này tốt lắm. Nào, thêq em đang ở đâu thế hả,
Hikki? Nói cho anh biết đi để anh còn chạy đến ngay với em đây này."
"Xin lỗi, nhưng Cái gì cơ?"
"Fany, em đang ở Seoul. Em đã đến đây từ 3 tháng trước, để đi tìm Bi."
"Hikki, em điên hả?"
Có lẽ tôi điên thật.
Phần còn lại của cuộc nói chuyện là Fany gào thét ầm ĩ, chủ yếu là về
cuộc sống thiếu trách nhiệm của tôi. Và rồi anh hỏi, " Giáng sinh của em thế nào?" Tôi im lặng. Tôi quá vận rộn với Cubic U và cả việc đi tìm Bi nữa... Tôi đã ăn Giáng sinh một mình, mà thậm chí tôi còn không nhận ra điều đó. Tước khi gác máy tôi còn bắt Fany không được nói với bố mẹ tôi là tôi đang ở đâu. Tôi nghĩ tôi chưa sẵn sàng để đối mặt với sự thất
vọng của bố mẹ dành cho tôi.
Nằm trên giường, tôi lại miên man suy
nghĩ về cuộc sống của mình. Cuối cùng, tại sao tôi lại ở đây? Tại sao
tôi làm tất cả những việc này? Tôi lôi cuốn nhật ký giấu dưới nệm ra. Đã một tháng tôi bỏ quên nó, d0úng từ ngày "Bi" xuất hiện. Trang cuối cùng tôi viết là về những loại bột giặt tốt nhất nên dùng. Trời, tôi mới tẻ
nhạt làm sao!
Tôi ngôi lật lại từng trang giấy, tìm kiếm lại mình
của mỗi ngày trước. Và rồi tôi bắt gặp trang cuối cùng tôi viết trước
khi dời nhà sang Seoul.
Tất cả những gì tôi biết là đâu đó trong
trái tim tôi mách bảo rằng anh đang ở Seoul, và tôi sẵn sàng làm tất cả
những gì có thể để chắc chắn rằng anh vẫn khoẻ mạnh và hạnh phúc. Và tôi mặc kệ anh có cần đến tôi trong cuộc sống của anh nữa hay không...
...
Tôi nhớ ra rồi. Tôi đến đây để tìm Bi. Để chắc chắn rằng anh có mạnh
khoẻ và hạnh phúc. Không phải để chắc chắn rằng anh vẫn còn yêu tôi.
Đúng, tôi vẫn yếu anh tha thiết, nhưng tôi nghĩ rằng khi tình yêu thương một nguời một cách chân thành, chuyện tình yêu cũng sẽ chỉ đứng hàng
thứ hai.
Tôi đã đi đến đây, tôi sẽ đi tiếp. Nếu người con trai tôi
gặp, "Bi", chính là Bi, tôi đã đi được một nửa con đường. Tất cả những
gì tôi cần làm bây giờ là đào sâu hơn một chút vào cuộc sống của anh.
Cuộc sống gần đây của anh có tốt không? Anh có khoẻ mạnh không? Anh có
hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình không?
Tôi sẽ làm điều đó.
Tôi sẽ luôn ở đó, vì Bi, dù anh có cần đến tôi hay không đi chăng nữa.
Tôi bất chấp tất cả.