Cực Ác Tử Kỵ

Chương 3: Chương 3




CHƯƠNG 3

 

Trên tường chính giữa đại sảnh , một bức tranh thật lớn chiếm vị trí chủ yếu.

 

Trong bức tranh , dưới bầu trời mây mù, có một than thể mang áo giáp , tay cầm giáo – một kỵ sĩ không đầu, hắn cưỡi một con ngựa màu đen không đầu, áo choàng màu đen bay lên trong gió, tia chớp phía sau tựa hồ phải cắt qua không trung,càng làm cho không khí bức tranh tăng thêm quỷ dị.

 

Trải qua hơn trăm năm, mặc dù màu sắc có chút mờ nhạt, lại không có chút nào giảm bớt linh khí của người trong bức họa.

 

 

” kỵ sĩ không đầu ” là sứ giả tử thần, hội cưỡi không đầu hắc mã(ngựa đen ko đầu) , đang cầm đầu của mình trên đường trở về quê hương, trong truyền thuyết hắn sẽ tới nhà có người chết gõ cửa, nếu đóng cửa, cũng sẽ bị giội một thùng máu tươi, mà máu bị giội chính là máu của chính người chết.

 

 

Cho nên, kỵ sĩ không đầu được xưng là ma quỷ báo trước tử vong(cái chết).

 

 

Đối với mấy người bình thường mà nói, kỵ sĩ không đầu có thể chỉ là văn hóa dân gian của Anh, nhưng là đã muốn tồn tại ở trên thế giới này mấy trăm năm nay…nhiều năm nay như Lôi Tát, có thể nói là chứng kiến truyền thuyết này , tuy rằng truyền thuyết cũng không nhất định hoàn toàn là thật, đến cuối cùng vẫn là  bị thêm mắm thêm muối.

 

 

Lôi Tát cùng với kỵ sĩ không đầu trong truyền thuyết không có chỗ giống nhau nhiều lắm —— mỗi người một ý. Ít nhất hiện tại hắn sẽ không cưỡi con ngựa không đầu chạy nơi nơi, cũng không thích lấy máu giội người khác —— bất quá, cùng tử thần chặt chẽ điểm này thì giống nhau, mấy thế kỷ nay đều là chưa bao giờ thay đổi.

 

 

Trừ lần đó ra, hắn còn vẫn giữ lại thân là hoàng thất quý tộc đích cao quý, mấy trăm năm qua tóc dài hồng vẫn như cũ mềm mại,  chỉnh tề địa buộc ở sau ót, mặc khéo thuần áo sơmi trắng lam bằng sợi tơ, cùng một cái quần dài vàng nhạt mà ngay cả vết nhăn nhỏ  cũng không có, đôi giày màu nâu nhạt ko có chút bụi, từ đầu đến chân đều hoàn mỹ .

 

 

Cách ăn mặc này cùng tối hôm qua thì khác nhau, nhưng trên thực tế, đây mới là lôi tát thường ngày —— xuất thân quý tộc, chịu quá giáo dục tốt đẹp, ngay cả sinh hoạt thói quen đều khỏe mạnh mà theo quy luật. buổi tối lễ hội halloqueen, hắn bất quá là ngẫu nhiên một lần phóng túng mà thôi.

 

 

Bữa sáng, tất cả mọi người phát hiện tâm tình của Lôi Tát rất tốt.

 

 

Trên bàn cơm thật dài, ngồi ở vị trí chính giữa lôi tát uống một hớp cà phê mới vừa pha xong , khóe miệng nhếch lên, chỉ kém không cười to lên .

 

“Ái đức hoa, tay nghề pha cà phê của ngươi thật sự là càng ngày càng tốt  —— “

 

Tóc xám nam nhân cùng tóc đen nam nhân ngồi ở hai bên trái phải của hắn , lẫn nhau nhìn thoáng qua. Quả nhiên, phát tiết thích hợp đối thể xác và tinh thần của một người có ảnh hưởng thật sự rất lớn.

“Bá tước, tâm tình của ngài giống như không tồi —— “

 

 

Lôi tát cười gật đầu, hắn cũng không nghĩ muốn che dấu sự sung sướng của chính mình.

 

 

Ái đức hoa cố ý nháy mắt mấy cái, “Xem ra lễ vật tối hôm qua cũng không tệ lắm, nhé?” Hắn hỏi chính là húc dương đồng bọn của hắn , đối phương ừ một tiếng, nhưng là khóe miệng cũng là hơi hơi nhếch lên.

 

“Ái đức hoa, húc dương.” Lôi tát buông cà phê, giống như tức giận, “Các ngươi như vậy sẽ làm mọi người cảm thấy được ta là *** cuồng.”

 

 

“Không, ngài là chủ nhân của chúng ta, kỵ sĩ không đầu vĩ đại , tát phi tư đặc biệt bá tước!”

 

 

Được rồi, hai vị quản gia của hắn luôn luôn rất hài hước. Lôi tát khẽ cười một tiếng, cúi đầu nhìn thực vật trên bàn tinh xảo, suy nghĩ lại lại nhớ tới đêm qua.

 

 

Nữ yêu mềm mại đáng yêu, thụ tinh xinh đẹp, xà nữ *** đãng—— muốn nói về giường bạn, thì hắn chưa bao giờ thiếu.

 

Trừ bỏ nữ tính, nam tính cũng không ít, có đôi khi nam nhân diêm dúa lẳng lơ lên tuyệt đối sẽ không so với nữ nhân kém, đêm qua Hà Trị Lãng liền là cái ví dụ tốt nhất.

 

 

thân thể của người kia làm cho hắn vừa lòng, nhưng cũng không phải là thân thể ko, buổi sáng hôm nay, phản ứng của hắn có thể nói làm cho hắn dở khóc dở cười lại khắc sâu ấn tượng.

 

 

Đã muốn thật lâu không có gặp tới người thú vị như vậy.

 

 

Trước đây, hắn là sứ giả của tử thần, hướng mọi người báo trước tử vong, là dấu hiệu điềm xấu.

 

 

Ai nhìn thấy hắn vẻ mặt đều là giống như nhau, bọn họ kêu to chỉ vào hắn gọi hắn là “Ma quỷ” . Kêu hắn cút ngay, hơn nữa là khóc , quỳ xuống hướng hắn cầu xin tha thứ, cái tiếng khóc thê lương tỏ ra tuyệt vọng, xa so với tử vong còn đáng sợ, nhưng không ai nghĩ tới, tử vong là kết quả cuối cùng của cuộc sống, dù là ai đến cuối cùng đều gặp phải, dù sớm hay muộn gì cũng là nhất định.

 

 

Ngón tay có một chút ,một chút gõ lên mặt bàn, động tác tao nhã này là Lôi tát tự hỏi khi có chuyện, mà mỗi khi động tác này xuất hiện, thì cuối cùng hắn luôn quyết định một số chuyện.

 

 

Hai người đi theo hắn mấy trăm năm, tự nhiên biết rõ điểm ấy.

 

 

“Chúng ta ở trong này ở bao lâu ?” Lôi tát đột nhiên hỏi một câu.

 

 

Một bên đích Húc Dương suy tư một chút, ” gần một trăm năm.”

 

 

Một trăm năm, với hắn mà nói là không lâu cũng không ngắn, cơ hồ không có cái gì đặc biệt nhớ lại.

 

 

“hiện tại, có phải hay không đã có biến hóa rất lớn?” Lôi tát lại hỏi.

 

 

Lần này Ái đức hoa cùng Húc Dương liếc mắt nhìn nhau, người sau mới gật đầu một cái, “vâng, biến hóa rất lớn.”

 

 

Một trăm năm, cơ hồ là thời gian có thể thay đổi một cái triều đại.

 

 

“Khó trách ——” Lôi Tát giơ lên khóe miệng, ” người ở hiện tạ, lá gan đều lớn cả đi?”

 

 

Đương hai vị quản gia không hiểu rõ lời của hắn mà cảm thấy kỳ lạ, Lôi Tát tâm tình tốt lắm cầm đồ ăn màu bạc, bắt đầu nhàn nhã ăn bữa sáng.

 

 

Món ăn ngon có thể làm cho tâm tình người ta cảm thấy sung sướng, một người đẹp cũng là như thế. Lôi tát đột nhiên hoài niệm nghĩ cái kia giường bạn thoạt nhìn thực cường tráng, sau đó lại nở nụ cười sung sướng.

 

 

Trong trường đại học, chuông hết giờ học vang lên, đệ tử tốp năm tốp ba cầm sách trong phòng học đi ra, rất nhanh cũng chỉ còn Hà Trị Lãng một người.

 

 

Hắn chậm rãi theo trong túi áo lấy ra một cái bình nhỏ, từ bên trong đổ ra mấy viên thuốc bỏ vào trong miệng, sau đó cầm lấy nước uống trên bàn uống.

 

 

Tiểu viên thuốc tỏa ra vị đắng kỳ thật không phải là thuốc gì đặc biệt, chỉ là có  tác dụng trấn định an thần.

 

 

 

Tuy rằng Hà Trị Lãng không hoàn toàn theo chủ nghĩa vô thần, nhưng là tận mắt nhìn đến yêu quái cùng với nghe nói hoàn toàn là hai việc khác nhau, hắn từng một lần cảm thấy được chính mình hoa mắt, hoặc là nằm mộng, nhưng là trí nhớ cùng mông đau đớn cũng làm cho hắn không thể tiếp tục lừa gạt mình.

 

 

Lúc sau lại hắn từng làm bộ vô tình hỏi qua cùng học, trên ngọn núi kia có phải hay không có truyền thuyết quỷ quái  linh tinh, nhưng đáp án luôn là phủ định.

 

 

Như  vậy hắn gặp được là cái gì?

 

 

Theo ngọn núi sau khi trở về, hắn bốn, năm lần kinh hoảng, trong núi gặp “Quỷ”, riêng việc này xui cũng không biết được mấy vị phù thủy mới có thể rửa sạch, huống chi trừ bỏ việc này, ngay cả mông của hắn lần đầu tiên cũng bị mất… Tuy rằng hắn chưa bao giờ nghĩ tới cái mông của mình cũng sẽ có lần đầu tiên, nhưng là hiện tại, hiển nhiên quý trọng cũng đã muộn, hơn nữa còn hơn thứ này , hắn càng lo lắng là vận mệnh tiếp theo của mình.

 

 

Vô số người cổ xưa  lưu lại ghi đều viết: ở trong núi đụng tới yêu ma quỷ quái, mập hợp lúc sau thường thường sẽ bị hút đi tinh khí, một số người chết tại chỗ, ngắn thì vài ngày, lâu là mấy tháng, hẳn phải chết là  không thể nghi ngờ.

 

 

May mắn là cho tới bây giờ đã qua vài ngày, hắn cũng chỉ có xương sống thắt lưng chân nhuyễn mông đau, cũng không có bệnh trạng gì khác, hơn nữa qua một thời gian, những cảm giác này cũng dần dần không thấy, hắn nghĩ muốn hắn hẳn là tránh thoát một kiếp.

 

 

Đau xót trên thân thể đang chậm rãi khép lại, tin tưởng tâm lý bị thương cũng có thể theo thời gian mà một chút bình phục, dù sao gặp nạn lớn không chết, sẽ có hạnh phúc cuối đời, Hà Trị Lãng đang  ở trong lòng an ủi chính mình.

 

 

Nhưng là cũng không lâu lắm, hắn liền bi thống hiểu được này tất cả đều là thúi lắm!

 

 

Hơn một cái cuối tuần sáng sớm sau, vắng họp mấy ngày huấn luyện, Hà Trị Lãng rốt cục trở lại đội bóng rỗ báo danh.

 

 

“Trị lãng, ngươi thân thể khá hơn chút nào không? Không có vấn đề gì chứ?”

 

 

Cùng đồng đội chào hỏi thời điểm, mọi người đều hỏi tình huống thân thể của  hắn.

 

 

Hà Trị Lãng cười sang sảng gật đầu, “Tốt hơn nhiều, yên tâm, tham gia luyện tập tuyệt đối không thành vấn đề!”

 

 

Ở trong đoàn người, đột nhiên một người trong đó tiến lên ôm lấy cổ của hắn, như tên trộm trừng mắt nhìn.”có phải  thân thể của cậu ko khỏe không, bị kiệt sức sao? !”

 

“A?”

 

 

“Đúng vậy!” Có người phụ họa, “Mấy ngày hôm trước, xem sắc mặt của ngươi, mệt mỏi giống như là bị hồ ly tinh hút tinh khí! Thật hâm mộ nha! Ha ha ha ~ “

 

 

Hà Trị Lãng trên lưng nhất thời có một tầng mồ hôi, chỉ có thể đưa ra vẻ mặt giả bộ chính trực nói không có, lại cùng đồng đội cãi nhau ầm ĩ một phen, thật vất vả mới đem một đoạn này trôi qua.

 

Cùng giáo luyện nói chuyện qua lúc sau, hắn liền bắt đầu luyện tập sáng sớm.

 

 

Cơ hồ tất cả vận động xã đoàn cũng sẽ ở buổi sáng trước khi đi học tiến hành một thời gian ngắn để luyện tập, thời gian vận động không lớn, không sai biệt lắm là tập thể dục mà thôi. Nhưng mặc dù khôi phục tốt lắm lắm , nhưng huấn luyện của hắn cũng không dám cho hắn làm động tác quá mạnh, đơn giản chính là chạy ở sân thể dục hai vòng, vài lần ném rổ, để tìm lại cảm giác.

 

Sau khi chấm dứt, hắn vội vàng ăn bữa sáng, mượn sách đi vào phòng học lên khóa, nhìn như hết thảy đều khôi phục nguyên dạng, trừ bỏ mỗi đêm hắn ở trong chăn thương tiếc một chút cho chính mình bị thất thân.

 

Bởi vì thời tiết ấm dần, cho nên giờ học buổi sáng cơ hồ đều là ở trạng thái buồn ngủ trải qua, kết thúc tiết thứ hai của lớp Nghiên cứu Tự do, Hà Trị Lãng ,mí mắt đã bắt đầu đánh nhau, mà tiết cuối cùng là tiếng Anh, là chương trình học càng làm cho người ta buồn ngủ.

 

Bình thường Hà Trị Lãng đi học coi như còn thật sự học, chính là mấy buổi tối nay thật sự ngủ không ngon, ác mộng cùng mộng xuân không ngừng đến, khiến cho hắn không có tinh thần gì vào ban ngày, chỉ có thể thừa dịp tan học gục xuống bàn nghỉ ngơi một hồi, nhưng là rất nhanh chuông vào học liền vang lên.

 

Phía trước truyền đến thanh âm của lão sư, là thường ngày Anh ngữ lão sư.

 

“Các vị cùng học —— “

 

Thanh âm này, hẳn là của cái kia đầu hói giáo vụ xử. Hà Trị Lãng càng thêm không có động lực để học.

 

“Bởi vì Lưu lão sư dạy tiếng Anh tạm thời có việc, không thể tiếp tục dạy mọi người , cho nên hôm nay có một vị lão sư mới dạy Anh văn —— “

 

Dưới lớp lập tức vang lên nho nhỏ tiếng nghị luận, nhưng Hà Trị Lãng lại không có hứng thú gì, ai là lão sư với hắn mà nói đều không có gì khác biệt.

 

“Kế tiếp giới thiệu cho mọi người một chút lão sư dạy Anh văn mới tới —— “

 

Im lặng một chút lúc sau, bốn phía nháy mắt tuôn ra nữ sinh nhảy nhót tiếng hoan hô, trong đó còn kèm theo ghen tị cùng không cam lòng của nam sinh.

 

“Các vị cùng học hảo.”

 

Một giọng nam trầm thấp mà gợi cảm mang theo ý cười, Hà Trị Lãng nghe thanh âm kia lúc sau, như là bị đánh một mạnh một cái, lập tức ngẩng đầu nhìn hướng bục giảng , nhìn đến mặt của đối phương lúc sau, ngay lập tức bị sét đánh giống nhau.

 

Nam nhân đứng ở trên bục giảng một thân tây trang màu xám bạc, phụ trợ cho thân hình của hắn  càng thêm anh tuấn, cử chỉ nước ngoài cùng màu nâu tóc xoăn ngắn, dễ dàng khiến cho người  lưu lại ấn tượng sâu sắc, cũng bởi vì hắn từ đầu đến chân đều ăn mặc rất thời trang, nên đầu tiên đều là tiêu điểm của mọi người.

 

“Tên của ta có hơi dài, cho nên mọi người có thể bảo ta Lôi Tát.” Giơ lên một cái mỉm cười mang đầy hương vị đàn ông, lôi tát ánh mắt ôn hòa, bình tỉnh nhìn toàn bộ học sinh trong lớp, ” thời gian tới , ta sẽ là lão sư dạy Anh văn của  mọi người.”

 

“Lão sư thật đẹp trai!” Có người nữ sinh can đảm đã bắt đầu lớn tiếng khen.

 

“Lão sư ngươi còn độc thân sao?”

 

“Ngươi có phải là con lai—— “

 

Các loại câu hỏi luôn bên tai không dứt, nhanh chóng bắt đầu ồn áo, cuối cùng tại lão sư đích lớn tiếng quát xuông, mới khiến cho lớp yên tĩnh trở lại.

 

“Các loại vấn đề riêng, để ngoài giờ chúng ta lại tiếp tục.” Lôi tát giơ giơ lên sổ điểm danh trong tay, ” trước tiên chúng ta điểm danh, đến ai xin giơ tay lên, làm cho ta biết ngươi là ai.”

 

Người thứ nhất bị đọc tên hô to một tiếng “Có” lúc sau, Hà Trị Lãng mới lấy lại tinh thần.

 

Nói thật, hắn hiện tại không dám khẳng định người trước mắt đến cùng có phải hay không là người nam nhân trên núi , nhưng là trừ bỏ chiều dài của tóc cùng màu  sắc, hai người từ đầu đến chân đều là giống nhau như đúc, ngay cả tên cũng giống

 

Nhưng là vì cái gì yêu tinh xuống núi ?

 

Miệng há hốc, lòng hắn tràn đầy khiếp sợ, nghi hoặc cùng bất an, ở Lôi Tát đọc tên của hắn, thật vất vả nửa ngày mới đọc lên “có”.

 

Lôi Tát dường như cố tình nói: “Thỉnh Hà Trị Lãng cùng học giơ tay, cho ta xem xem ngươi ở chỗ nào.”

 

Trong khi Hà Trị Lãng ở toàn bộ đồng học soi mói giơ tay lên một cách cứng ngắc, trong mắt đối phương hiện lên tia mỉm cười làm cho hắn lập tức khẳng định, người nam nhân này cùng trên núi cái kia tuyệt đối là cùng một người!

 

Đây là tình huống gì? Rốt cuộc là sai lầm gì đã xảy ra?

 

Kế tiếp môn tiêng anh, lôi tát ở trên bục chậm rãi nói, phát âm chuẩn dễ nghe thuần khiết làm cho một phiếu nữ sinh như mê như say, nhưng Hà Trị Lãng lại giống đang nghe thiên thư(văn chữ khó hiểu), hơn bốn mươi phút của tiết học, hắn cơ hồ không có phút nào ngẩng đầu. Ngẫu nhiên bởi vì hoài nghi mà nhìn về phía bục giảng, lại luôn cùng lôi tát tầm mắt nhìn thẳng nhau.

 

Đối phương miệng, thâm ý trong ánh mắt, trong thời điểm đó cơ hồ muốn cho Hà Trị Lãng thấy được người nam nhân này là tới đây để chê cười hắn .

 

Tuy rằng hắn không cảm giác mình có bao nhiêu buồn cười.

 

Cha mẹ Hà Trị Lãng nhiều năm tại nước ngoài công tác, một năm số lần gia đình đoàn tụ bên nhau đếm trên đầu ngón tay, cho nên hắn theo thời điểm năm, sáu tuổi bắt đầu liền chính mình nấu cơm ăn —— tuy rằng chỉ là một tô mì tôm, nhưng cũng là bắt đầu tốt.

 

Từ nhỏ hắn liền thành lập cá tính độc lập tự chủ, hơn nữa an phận thủ thường, chưa từng làm qua việc gì đáng xáu hổ cới xã hội và  quốc gia.

 

Vì cái gì đã đã là một cái thanh niên tốt, thế nhưng gặp phải loại sự tình này? !

 

Cho dù báo nguy, cảnh sát có tin hay không lời của hắn đều là một vấn đề… Khoan đã! Là không phải không có bị hút sạch tinh khí của mình, cho nên đối phương muốn tới cửa “Đòi nợ” sao? !

 

Cứ như vậy, suốt tiết học hắn đều miên man suy nghĩ về thâm ý trong ánh mắt của Lôi Tát chịu đủ dằn vặt , thẳng đến đối phương đột nhiên hỏi một câu, “Hà Trị Lãng cùng học, ngươi có phải hay không ,không thoải mái?”

 

Ngây ra một lúc, Hà Trị Lãng ngẩng đầu, phát hiện không biết khi nào đối phương đã  đứng ở bên cạnh bàn của hắn, chính nhìn thẳng hắn.

 

“Ta…” Hắn ách giọng nói: “Đích thật là không quá thoải mái.”

 

“Muốn hay không đi phòng y tế nghỉ ngơi một chút?”

………………………………………………………

Lôi tát tỏ ra để là một lão sư biết quan tâm đến học trò là phải có tình cảm thân thiết ôm ấp, vươn một bàn tay khoát lên trên vai Hà Trị Lãng. Chỉ thấy người sau cả người đều cứng nhắc, liền đứng mạnh lên tại chỗ.

“Tốt, tốt! Cảm ơn  lão sư!” Nghiến răng nghiến lợi nói xong hai chữ cuối cùng, Hà Trị Lãng dùng tốc độ hay chơi bóng rỗ lao ra phòng học.

Nhìn thấy bóng lưng của hắn cơ hồ là chạy trối chết, Lôi Tát thầm cười ở trong lòng.

Ra phòng học, Hà Trị Lãng thật sự  hướng đến phòng y tế. Bình thường trong lúc luyện tập bóng rỗ thường thường sẽ có một chút vết thương nhỏ , cho nên phòng y tế là nơi mà bọn hắn thường đi, nơi đó thực im lặng cũng sẽ không bị quấy rầy, có thể yên tĩnh nằm trong chốc lát , là hiện tại hắn cần nhất.

Đẩy cửa ra, mùi thuốc khử trùng liền nhẹ nhàng bay ra, Hà Trị Lãng vuốt ve cái trán cúi đầu đi đến bên trong, kêu một tiếng, “Lão sư —— “

Hiệu Y là cái trung niên nam nhân, bề ngoài trung hậu thành thật, rất hòa khí, Hà Trị Lãng cùng hắn ở chung rất tốt. Nhưng hôm nay tựa hồ có chút không giống như lúc trước, tại cửa sổ gần bàn làm việc, thân ảnh đưa lưng về phía của hắn vô luận nhìn ra sao cũng đều ko giống với lão sư.

“Hello! Ta là Hiệu Y , vừa mới tới.” Nam nhân ngồi ở trên ghế tiêu sái xoay vòng tròn , như trước là màu xám tóc, hơn nữa là một thân áo trắng cùng  áo sơmi hoa, cực kỳ giống kịch truyền hình vai lưu manh Hiệu Y, hơn nữa rõ ràng là người ngoại quốc, lại cùng Lôi Tát giống nhau nói lưu loát tiếng Trung.

Hà Trị Lãng ngây dại, nhìn trước mắt nam nhân ăn mặc giống con vẹt, vừa xa lạ lại  vừa quen thuộc.

“Hà Trị Lãng cùng học, chúng ta lại gặp mặt !” Ái đức Hoa nhìn hắn với một cái nhìn ko có tình cảm.

Nhất thời, Hà Trị Lãng cảm thấy được thế giới này là hắc ám.

“Không nghĩ tới chúng ta nhanh như vậy lại thấy mặt.” Nhìn thấy biểu tình của hắn thất thần, nam nhân vẻ mặt cười xấu xa, “Bảo ta Ái đức hoa là được .”

“Ngươi là —— lần trước cái kia bắt cóc ta?” Hà Trị Lãng không có quên, người nam nhân trước mắt này , có thể nói là nguyên nhân của hết thảy các sự cố .

Tựa hồ không quá đồng ý hai từ “Bắt cóc” này, Ái đức hoa lắc lắc đầu, vô tội nói: “Ta chỉ là dựa theo yêu cầu của ngươi mang ngươi quay về biệt thự thôi!”

Quay về biệt thự là đúng vậy, cũng ko nên trở lại nơi đó!

“Ngươi, ngươi này ——” ở trong lòng tự nói với mình là phải bình tĩnh, phải có khí chất, Hà Trị Lãng đè nén lửa giận trong lòng, miễn cưỡng tìm một cái từ ko  thô tục , chỉ người trước mắt rống to, “Ngươi là đầu sỏ gây nên!” Hắn nghĩ người này thoạt nhìn là trăm phần trăm người ngoại quốc hẳn là có thể hiểu được.

Nhún nhún vai, Ái đức hoa vươn một ngón tay ở trước mặt hắn lắc lắc, “NoNoNo~ đêm hôm đó là tự ngươi đưa tới cửa, muốn nói ta là chỉ là biết thời biết thế, mượn gió bẻ măng mà thôi.”

Thao —— còn cùng hắn nói thành ngữ!”Các ngươi tới nơi này rốt cuộc muốn làm gì?”

Cười hai tiếng,Ái đức hoa sửa sang cổ áo, nâng một chân, vươn tay quan sát ngón tay của mình, “Trên thực tế , ta không thể trả lời chính xác cho ngươi, bởi vì chúng ta là theo bá tước tới, muốn làm cái gì toàn bộ đều từ bá tước làm chủ, chúng ta là của hắn người hầu, đi theo chủ nhân bên người là chức trách của chúng ta, không hơn.”

Chúng ta? Hà Trị Lãng bắt nghĩ đến một cái từ quan trọng, “Còn có những người khác?” Hỏi xong, trong đầu lập tức hiện lên một cái nam nhân có màu đen tóc dài, đêm hôm đó người kia giống như là dẫn hắn đi tắm rửa, đem hắn cùng  rác rưởi giống nhau ném vào bồn tắm lớn , sau đó khiến cho hắn “Tự sinh tự diệt” .

Rõ ràng trí nhớ cũng sắp quên đi, lúc này lại bị một chút một chút nhớ lại, nhưng Hà Trị Lãng hoàn toàn không cảm thấy may mắn, bởi vì không có một chút gì gọi là là tốt đẹp.

“Cho nên, ngươi tốt nhất bảo trì im lặng.” Giơ lên ngón trỏ đưa tới bên môi, Ái đức hoa hảo tâm nhắc nhở, “để Bá tước chơi xong, chúng ta tự nhiên sẽ trở về, trong thời gian này, hy vọng chúng ta có thể hảo hảo ở chung.”

Hắn trong lời nói thản nhiên có uy hiếp Hà Trị Lãng tự nhiên nghe hiểu được, khả cũng chỉ có thể ở trong lòng phẫn nộ cùng nguyền rủa . Nếu quả thật theo như hắn nói, là người nam nhân kia bất quá hứng thú  trong lúc nhất thời, vậy hắn có thể cắn răng nhẫn nại, nhưng theo vừa rồi đi học Lôi Tát giống như dung ánh mắt trêu cợt sủng vật nhìn xem hắn, nói cùng hắn một chút ko quan hệ là tuyệt đối gạt người.

Vì cái gì hắn phải gặp phải chuyện này? Rõ ràng bị thương tổn chính là hắn ——

“Nói, Hà cùng học, đêm hôm đó bá tước có phải hay không cho ngươi yêu thích?” Ái đức hoa đột nhiên hỏi.

Nghe vậy, Hà Trị Lãng đang tức giận nháy mắt mặt đỏ lên.

“Ngươi, ngươi nói cái gì? !”

“Bá tước công phu trên giường thực rất cao, tuyệt đối có thể làm cho nhân… Nói như thế nhĩ ? Đúng rồi! Dục tiên dục tử!”

Những chuyện ngày đó Hà Trị Lãng có lẽ còn có thể miễn cưỡng nhớ lại một chút, nhưng là quá trình thất thân đầy đủ cũng đã không nhớ rõ, hoặc là nói, là hắn căn bản không muốn đi nhớ lại.

Kỳ thật theo lương tâm mà nói, không phải một chút ấn tượng cũng không có, cho dù hắn không nhớ rõ, mấy ngày hôm trước nằm mơ cũng mơ thấy một ít, nhưng hắn thà rằng một chút cũng không nhớ nổi. Nghĩ đến  ở trong mộng chính mình gian rộng chân ra ở dưới thân nam nhân tóc màu đỏ rên rỉ vặn vẹo bộ dáng *** đãng, hắn liền xấu hổ vô cùng, hận không thể cho chính mình một cái tát!

Cho nên, hắn cự tuyệt tin tưởng người kia là chính mình, ít nhất không phải hắn trong trạng thái bình thường.

Tuy rằng hắn biết cuối cùng mình có cao triều, nhưng là với hắn mà nói không có nghĩa là gì, nửa người dưới của nam nhân luôn dùng dục vọng nói chuyện, này không có nghĩa là hắn vì người kia mà có cảm giác!

Bên cạnh Ái đức hoa nhìn hắn vẻ mặt biểu tình “Khổ đại thù sâu”, nhịn cười ra tới xúc động, đứng lên đi đến bên cạnh hắn vỗ vỗ vai hắn.

“Yên tâm đi Hà cùng học.” Hắn đối “Hà cùng học” này xưng hô tựa hồ chuyện có chú ý, “Bá tước mặc dù là người có điểm cường thế, nhưng là ở trên giường cũng coi là người ôn nhu.”

Hà Trị Lãng tức giận đến một phen đẩy  tay hắn, “Hắn ôn hay nhu cũng liên quan gì ta! Ta tuyệt đối sẽ không lại cùng hắn phát sinh cái gì quan hệ!” Bọn họ trước sau cũng chỉ gặp qua hai lần, làm gì giống như bọn họ rất quen thuộc? ! mặc dù có nhiều điểm sự thật là đúng ——

Không để ý tới kháng nghị của hắn, Ái đức hoa xoay người đi đến trước tủ thuốc, ở một đống bình bình lọ lọ nhìn qua nhìn lại, cuối cùng lấy ra một cái hòm, “Tóm lại việc  này thói quen là tốt rồi, này ngươi cầm, tùy thời mang ở trên người, thời điểm cần thì dùng, đối thân thể của ngươi mới có lợi.”

Hà Trị Lãng không hiểu lắm hắn làm sao biết chính mình cần dùng dược gì, ngây ngốc nhận lấy, trên hòm viết “Trơn tề” ba chữ to…

Buổi sáng liên tiếp gặp kích thích hai lần, Hà Trị Lãng giống như là bị vắt kiệt tinh thần , nhưng  buổi chiều buổi luyện tập của đội bóng rỗ vẫn là đi được.

Khi hắn đổi xong quần áo ở trong sân vận động tập thể dục, giáo luyện mang theo một người nam nhân đi tới.

Vừa thấy người đứng phía sau giáo luyện, đang ở lạp gân Hà Tri Lãng  thiếu chút nữa vọt đến eo.

“Mọi người lại đây tập hợp!” Giáo luyện thổi còi, chờ mọi người xếp thành hàng, giới thiệu nâng bên cạnh một cái cao lớn uy nghiêm nam nhân, “Vị này chính là mới tới thể dục lão sư, Húc Dương lão sư.”

Giờ phút này Húc Dương đã không còn một đầu đen thùi tóc dài, dù là màu đen tóc ngắn hắn vẫn đang trầm ổn đến nổi sắp biến thành không khí trầm lặng.

Hà Trị Lãn lúc này đã không có cảm giác kinh ngạc, liên tiếp kích thích, nói chung có thời điểm chết lặng.

“Về sau Húc Dương lão sư có rảnh sẽ gặp tham gia đội bóng rỗ luyện tập, hắn từng là tuyển thủ của đội bóng rổ có danh, mọi người có vấn đề gì có thể hỏi hắn.”

Hà Trị Lãng nhịn không được ở trong lòng oán thầm. Này lời nói dối cũng quá khoa trương , mấy ngày hôm trước còn ở trong núi đương quản gia, hiện tại liền thành nổi danh tuyển thủ bóng rổ? !

Húc dương hơi hơi một vuốt cằm, “Mọi người xin chỉ giáo.”

Kế tiếp là thời gian luyện tập, rất nhiều người đều vây quanh bên người húc dương hỏi các loại vấn đề, trên mặt hắn tuy rằng không có gì biểu tình, nhưng là thời điểm giải thích cũng rất kiên nhẫn, đặc biệt ở thời điểm tự mình làm mẫu các động tác, tư thế tiêu chuẩn lại xinh đẹp, làm cho người ta bội phục sát đất.

Nhưng Hà Trị Lãng chính là ở trong góc một người đánh cầu, ngẫu nhiên liếc bên một cái, hoàn toàn không nghĩ tham gia.

Lúc này một cái đồng đội cùng hắn quan hệ không tệ lắm lại đây cùng hắn nói chuyện, hai người hàn huyên vài câu lúc sau lại bắt đầu  duỗi thân, hắn ngồi vào trên mặt đất, hai chân hướng hai bên tách ra, đồng đội đứng ở phía sau hắn, chậm rãi đem lưng của hắn ấn đi xuống.

Nhiều năm tập luyện làm cho thắt lưng của Hà Trị Lãng thực mềm mại, trên thân cùng chân cơ hồ là theo một đường thẳng.

Hai người một bên duỗi thân một bên nói chuyện phiếm, lúc kết thúc, Hà Trị Lãng tập xong, vừa muốn đứng lên, liền phát hiện cách đó không xa húc dương đang xem hắn, tựa hồ suy nghĩ cái gì.

Hắn ngây ra một lúc, cái thứ nhất nghĩ đến là đối phương có phải hay không muốn hướng Lôi Tát đâm thọc, kết quả ý niệm này trong đầu vừa ra, liền đem mình hoảng sợ.

Bất quá rất nhanh, thời gian luyện tập càng nhiều liền làm cho hắn không rảnh bận tâm chuyện khác, còn thật sự làm xong luyện tập sau, sắc trời đã có điểm tối . Ở hắn và ba đồng đội cùng nhau ở lại lâu sân, lại phát hiện trừ bọn họ ra, húc dương cũng không có đi, không hề nghi ngờ là đang đợi hắn.

Đợi cho sân vận động chỉ còn hai người bọn họ, húc dương mới đi đến Hà Trị Lãng trước mặt, nhưng mở miệng trước chính là Hà Trị Lãng.

“Các ngươi rốt cuộc là ai?” Vấn đề này hắn suy nghĩ cả ngày đều không có biết, mà trước mắt người này so với phòng y tế cái kia thoạt nhìn đứng đắn hơn, không giống là người hay nói giỡn, “Tới nơi này muốn làm gì?”

Húc dương mặt không chút thay đổi nhìn hắn trong chốc lát mới nói: “Ngươi không cần sợ hãi.”

Hà Trị Lãng kỳ thật đã muốn thực sợ hãi, sân vận động trống rỗng, chỉ có hai người bọn họ, nói chuyện lớn tiếng sẽ có hồi âm, mà trước mắt người này tuy rằng cả người đều mặc quần áo thể thao, nhưng mà sự lãnh khốc của hắn có thể so với sát thủ ko hề thua kén. Nếu hắn nhớ là đúng , trước mắt người này chính là “Bộ xương khô”, tuyệt đối sẽ không so với vừa rồi “Con cú mèo” đáng yêu.

“Bá tước chính là thật lâu không có đến thế giới loài người, cho nên, sẽ không đối với ngươi như vậy —— “

Nghe là không sai, nhưng là —— “Ngươi xác định?”

“…”

Hắn chỉ biết! Tuyệt đối không thể cứ như vậy ngồi chờ chết! Nhịn xuống mắng chửi người, Hà Trị Lãng nổi giận đùng đùng xoay người mà đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.