Cục Cưng Bé Nhỏ Ăn No Chưa

Chương 12: Chương 12




Chung Hành chỉ bị thương nặng chứ hầu như không sinh bệnh gì. Đám tướng sĩ dưới tay hắn cũng thế, người nào người nấy còn khỏe hơn trâu.

Cho nên đây là lần đầu tiên Chung Hành nhìn thấy nam tử hứng chút gió lạnh cũng nhiễm phong hàn được.

Vân Trạch muốn về nhà tắm nước nóng ngủ một giấc: “Quận vương, ta về nhà đây.”

Chung Hành nhướng mày: “Đã đọc xong quyển sách trong tay chưa?'

Trong tay Vân Trạch đang cầm một quyển sách tên “Chu Dịch Chú Sơ”, là một vị đại nho tiền triều viết, hai canh giờ trước Chung Hành đưa quyển sách này cho cậu, nói là có liên quan đến khoa cử.

Kết quả cuốn sách này tối nghĩa khó hiểu, Vân Trạch có rất nhiều chỗ cần phải xem kỹ thành ra đọc rất chậm: “Đọc được một nửa rồi, quận vương, có thể cho ta mượn về không? Ngày mốt ta sẽ trả lại.”

Chung Hành nói, “Quần áo của ngươi vẫn còn chưa khô.”

Hiện tại Vân Trạch đang mặc quần áo của Chung Hành, nhưng trông không vừa người, tuy rằng về nhà chỉ có vài bước, nhưng có thể Vân Dương còn đang ở nhà, mặc quần áo của Thụy quận vương đụng phải Vân Dương chỉ sợ không ổn lắm.

Thái phu nhân đưa quần áo cũ của Vân Dương sang cho Vân Trạch, dựa theo tính cách âm u của Vân Dương phỏng chừng đã sớm ở trong phủ chờ mình về. Nghĩ đến điều này, tâm tình Vân Trạch nặng nề trong nháy mắt.

Chung Hành nói, “Đêm nay nghỉ ngơi ở chỗ này trước, sáng sớm ngày mai hẵng về.”

Tâm trạng Vân Trạch tốt lên: “Cám ơn quận vương!”

Nhân phẩm Thụy quận vương thật sự tốt quá đi... Là người bạn tốt nhất mà Vân Trạch từng gặp!

Vân Trạch tình nguyện một đêm không về nhà cũng không muốn bị Vân Dương quấy rối chất vấn.

Lúc này lại có thuộc hạ mời Chung Hành ra ngoài, thì ra là Dương Thống tới. Chung Hành gật đầu: “Ta đi ra ngoài xử lý một ít sự vụ trước, ngươi đọc sách tiếp đi.”

Bữa tối rất phong phú.

Mấy ngày nay đầu bếp trong phủ vắt hết óc lấy lòng Vân Trạch, tất cả mọi người đều biết Vương gia có ý kia với tiểu công tử Vân gia, hôm nay nghe nói tiểu công tử Vân gia muốn ở lại, những đầu bếp này khó tránh khỏi suy nghĩ lệch lạc.

Vì thế đồ ăn buổi tối hầu như đều có công hiệu bổ thận, canh bồ câu trắng gì đó, thịt dê con, cháo khoai, roi trâu hấp...

Chung Hành không động đũa nhiều.

Vân Trạch hoàn toàn không biết chuyện gì cả, cậu ăn gì cũng cảm thấy ngon, vui vẻ ăn thêm một chén cơm nữa.

Sau khi ăn no ngâm mình trong bồn tắm nước nóng, uống canh gừng tỳ nữ đưa tới, Vân Trạch cảm thấy phong hàn của mình không còn nghiêm trọng nữa.

Cậu nhìn Chung Hành: “Quận vương, ta ngủ phòng nào?”

Chung Hành nói, “Ngươi và ta ngủ ở noãn các, ta sai người nâng một cái giường nhỏ đặt ở bên trong.”

Vốn định để Vân Trạch ngủ trong phòng khách, nhưng trong phòng đó dưới đất không đốt lửa than, buổi tối lạnh như băng, Vân Trạch vốn nhiễm phong hàn, Chung Hành không muốn bệnh tình của cậu nặng hơn.

Sau khi tỳ nữ dọn dẹp xong, Vân Trạch ngủ trên chiếc giường nhỏ cực kỳ mềm mại, giữa cậu và Chung Hành chỉ cách một tấm bình phong, trước khi Vân Trạch đi ngủ Chung Hành còn chưa quay lại, cậu nửa ngủ nửa tỉnh nghĩ: Thụy quận vương nhiều tinh lực thật, trễ như vậy còn chưa ngủ...

Chung Hành trời sinh đã không thích ngủ nhiều.

Đương kim thiên tử còn trẻ, có vài phần thông minh nhưng tác phong làm việc lại làm Chung Hành chán ghét.

Thủ đoạn Chung Hành cứng rắn tâm tính tàn bạo, nhưng hắn sẽ vì đạt được mục đích áp chế bản tính.

Ví dụ như Chung Hành trời sinh máu lạnh, nhưng hắn biết vì kẻ cầm quyền cần an dân, muốn địa vị vững chắc thì bá tánh phải ấm no.

Cho nên lúc ở Liêu Châu, hắn cách chức quan viên vô năng tham lam, giảm nhẹ thuế cứu trợ thiên tai, bảo vệ dân chăn nuôi và thông thương mậu dịch bên ngoài, làm Liêu Châu trở thành nơi an ổn giàu có nhất trong Khế Triều.

Thiên tử trẻ tuổi không chỉ không thể áp chế được bản tính máu lạnh của hắn, càng không che giấu được sự ngu xuẩn tự cho là thông minh của mình.

Năm nay có quan viên tấu lên nói phía đông đã có lũ lụt, cần triều đình trợ cấp tiền bạc, tiểu hoàng đế nghe được số tiền cần chi ra quá lớn, trong lúc nhất thờ đau lòng tiền bạc, hắn ta lén lút nói với quan viên này: “Dân số Khế Triều ta đông đảo, mấy vạn dân nghèo chết đi ngược lại là may mắn của giang sơn xã tắc, sao triều đình phải tốn sức cứu trợ?”

Chung Hành dã tâm bừng bừng, đương nhiên sẽ không để Thiên tử đè lên đầu mình như vậy.

Trước mắt Chung Hành thay Thiên tử xử lý tất cả chính vụ, Khế Triều tựa như lầu cao sắp hỏng lung lay chực đổ, Chung Hành muốn trở thành chủ nhân mới của tòa lầu sắp hỏng này, cần phải làm rất nhiều chuyện tu bổ.

Đối với Chung Hành mà nói, xử lý chính sự và mang binh đánh giặc thú vị hơn ngủ nhiều lắm.

Trong phòng quá mức ấm áp, sau khi Vân Trạch uống canh gừng thì bắt đầu đổ mồ hôi, buổi tối lại ăn một ít thức ăn có tính nóng, nửa đêm cậu cảm thấy khát nước, mơ mơ màng màng xuống giường tìm nước uống.

Chung Hành ngẩng đầu: “Ngươi đang tìm gì?”

Vân Trạch buồn ngủ mông lung: “Ta muốn uống nước.”

“Nước trong ấm trà đã sớm lạnh rồi.” Chung Hành nói, “Đến chỗ ta.”

Vân Trạch đi tới trước mặt Chung Hành, Chung Hành rót trà cho cậu: “Uống từ từ.”

Chung Hành cúi đầu phát hiện Vân Trạch lại không mang giày.

Sàn nhà ấm áp trải thảm dày, chân trần cũng không lạnh lắm.

Chân Vân Trạch trắng đến phát sáng, tựa như dương chi bạch ngọc điêu khắc thành, ngón chân có màu hồng nhàn nhạt, dưới ánh đèn càng thêm xinh đẹp.

Mực trên bút lông rơi xuống giấy, trong nháy mắt nhiễm đen đi, giọng nói Chung Hành kiềm chế: “Trở về ngủ.”

Đầu óc Vân Trạch không tỉnh táo, trên làn môi cậu dính giọt nước, mái tóc đen như mực buông xuống càng làm nổi bật khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn, biểu cảm rất ngoan, là một thiếu niên vừa ngoan vừa xinh đẹp: “Quận vương, sao ngươi còn chưa ngủ?”

Ánh mắt Chung Hành dừng trên cánh môi thoạt nhìn rất mềm mại ngọt ngào của Vân Trạch: “Ta không buồn ngủ.”

Vân Trạch rất buồn ngủ, sau khi trở về nhìn thấy một cái giường nhỏ và một cái giường lớn... Người bình thường sẽ chọn ngủ trên giường lớn, cho nên Vân Trạch thoải mái chui vào trong chăn Chung Hành.

Nửa canh giờ sau Chung Hành xử lý xong tất cả mọi chuyện, đọc hơn mười trang binh thư rốt cục mới nhớ tới cần nên nghỉ ngơi.

Khi phát hiện trên giường nhỏ của Vân Trạch không có người, hắn liền cảm thấy không ổn, đi vào bên trong bình phong, quả thật nhìn thấy Vân Trạch đang ngủ say trong ổ chăn của mình.

Thiếu niên như hoa quỳnh bình yên ngủ say trong chăn gấm, Chung Hành không thể không thừa nhận hình ảnh như vậy cực kỳ hấp dẫn.

Ánh mắt Chung Hành đảo qua người Vân Trạch, cuối cùng cúi người ôm Vân Trạch lên thả trở lại chiếc giường nhỏ.

Chưa đến giờ Mão đã có cấp dưới dâng thư được gửi từ Liêu Châu lên. Chung Hành lại sai người thắp hai ngọn đèn, hắn đọc thư dưới ánh đèn, cuối cùng dẫn đèn đốt lá thư thành tro tàn.

Vân Trạch trước thì bị âm thành làm phiền, sau lại bị ánh sáng kích thích, cuối cùng ngửi thấy mùi khét, cậu dụi dụi mắt thò đầu ra từ trong chăn: “Quận vương, hiện tại là lúc nào rồi?”

“Vừa đến giờ Mão.”

Vừa đến giờ Mão... Năm giờ sáng mùa đông trời vẫn chưa sáng, Vân Trạch muốn nhắm mắt ngủ tiếp.

“Bổn vương rời giường luyện võ, ngươi đứng ở bên làm bạn.”

“Ơ...”

Mùa hè rời giường lúc năm giờ còn được, chứ mùa đông… Không bằng giết Vân Trạch làm đồ nhậu ngay lập tức.

Vân Trạch: “Không muốn.”

Chung Hành đã xuống đi tới bên cạnh Vân Trạch.

Vân Trạch vùi mặt vào trong chăn: “Ta buồn ngủ lắm, chỉ ngủ - chung, không luyện võ chung.”

Chung Hành lôi Vân Trạch ra: “À?”

Vân Trạch đáng thương: “Quận vương, van cầu ngươi đó.”

Chung Hành ném Vân Trạch lên giường mình: “Ngủ - chung.”

Vân Trạch: “Quận vương, ngài thật sự là người tốt mà.”

Vân Trạch tuyên bố ở trong lòng, hiện tại người bạn thích nhất của cậu chính là Thụy quận vương.

Vân Trạch cũng không ngại ngủ cùng người khác, chỉ cần cho Vân Trạch một chỗ để ngủ, Vân Trạch đã cảm thấy mỹ mãn rồi.

Chung Hành cảnh giác rất mạnh, bên cạnh có người sẽ không ngủ yên ổn được. Lần này vậy mà ngủ nửa canh giờ, lại bất giác ôm Vân Trạch vào trong ngực.

Mùi hương trên người Vân Trạch rất sạch sẽ, da thịt đều đặn làn da tinh tế, ôm vào trong ngực cảm giác cực kỳ tốt, chỉ ôm thôi đã rất thoải mái.

Hiện tại Vân Trạch đang mặc áo lót của Chung Hành cho nên nhiễm chút long tiên hương, cổ áo lỏng lẻo làm lộ ra xương quai xanh rất sâu, tóc như mực rơi ở phía trên, một vài sợi tóc lọt vào trong áo lót.

Ngón tay thon dài của Chung Hành vén những sợi tóc tán loạn xung quanh cổ Vân Trạch lại.

Cảm nhận được ngứa ngáy, Vân Trạch chậm rãi mở mắt ra.

Quần áo Vân Trạch để trên lồng hun một đêm đã khô, giờ Tỵ vừa đến, tỳ nữ mang quần áo Vân Trạch vào, cũng gọi hai người dậy.

Sau khi Vân Trạch rửa mặt thay quần áo của mình: “Quận vương, ta về nhà trước, đêm qua một đêm không về, có thể cha sẽ gọi ta qua.”

Sau khi trở về lại phát hiện trong phủ không có chuyện gì xảy ra cả.

Đương Quy nhìn thấy Vân Trạch trở về, nó thở phào nhẹ nhõm: “Công tử, đêm qua lão gia không về nhà. Đại công tử đến đây tìm ngài, lại phát hiện ngài không có mặt, hắn ta đẩy ngã vài món đồ rồi rời đi.”

Vân Trạch nói, “Vân Dương còn ở nhà?”

“Sáng sớm đã đi ra ngoài.”

Vân Trạch tạm thời thoải mái, thả lỏng tâm trí.

Đương Quy lại nói: “Đêm qua Nhị gia sai người tới đây, nói muốn mời cậu đi qua đó, không biết là có chuyện gì.”

Vân Trạch châm chước một chút: “Muộn một chút rồi ta qua.”

Vị “Nhị gia” trong miệng này là chú ruột Vân Mục Thanh của Vân Trạch, năm ngoái Vân Mục Thanh được điều đến kinh thành, hiện tại là ngũ phẩm Lang trung.

Sau đó Vân Trạch đi qua phủ của Vân Mục Thanh.

Vừa vặn trên đường gặp được con cả của Vân Mục Thanh Vân Lương.

Vân Mục Thanh tính tình trung hậu, thấy Vân Trạch mất mẹ, tình cảnh xấu hổ nên hay quan tâm chăm sóc.

Quan hệ giữa Vân Lương và Vân Trạch không xa không gần, hắn ta nghe bạn của Phùng Dịch Chi nói Đông Lĩnh Vương gia đắc tội với tâm phúc của Nhiếp chính vương.

Vân Trạch và Vương gia có huyết thống, khẳng định không thoát khỏi liên quan, Vân Lương nhắc nhở đôi chút: “Vân Trạch, nhà ngoại em đắc tội với Nhiếp chính vương, trong khoảng thời gian này em nên cẩn thận chút, chớ có chọc giận thuộc hạ của Nhiếp chính vương, nếu không Vân gia khó có thể bảo vệ em được.”

Vân Trạch đang muốn trả lời, phía sau truyền đến tiếng vó ngựa, cậu và Vân Lương vội vàng nhường đường.

Một người đàn ông cưỡi tuấn mã rời đi, một lát sau lại quay đầu ngựa trở về, nghiêm túc nhìn Vân Trạch: “Ngươi chính là Vân Trạch?”

Vân Trạch kinh ngạc: “Ta là Vân Trạch, các hạ...”

“Ta là Khúc Duẫn Thành.” Nam tử này nói, “Hai ngày nay thường nghe Hứa Kính nhắc tới ngươi, ngươi có chuyện gì thì cứ việc tìm ta.”

Khúc Duẫn Thành và Triệu Nghị nổi tiếng, đều là đại tướng dưới trướng Nhiếp chính vương, dân chúng Khế Triều không ai không biết không ai không hay.

Cũng chính là tướng quân trước tiên chém hai tay Phùng Dịch Chi, sau đó chém đầu Phùng Dịch Chi.

Tháng này Bắc Địch tặng Nhiếp chính vương mười con ngựa tốt, bảo mã xứng anh hùng, Khúc Duẫn Thành trông mà thèm.

Hứa Kính nói hiện tại Nhiếp chính vương có ý với tiểu công tử Vân gia, có quan hệ tốt với tiểu công tử Vân gia nói không chừng Mhiếp chính vương sẽ thưởng cho hắn ta một con.

Khúc Doãn Thành nói, “Nếu như tìm không được bổn tướng quân, cũng có thể sai Triệu Nghị.”

Triệu Nghị cũng muốn một con ngựa tốt Bắc Địch tiến cống.

Không đợi Vân Trạch nói gì, Khúc Duẫn Thành đã giục ngựa giương roi đi.

Vân Lương nhìn Vân Trạch: “Sao em quen được Khúc đại tướng quân vậy? Nghe nói Khúc đại tướng quân bình thường rất cao ngạo, vừa rồi ngược lại rất khách khí với em đó.”

Vân Trạch: “Em...”

Vân Trạch cũng không biết!

Chỉ mới gặp một lần thôi mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.