Edit: Huyên
Chung Hành nhíu mày: “Còn không qua đây?”
Vân Trạch 囧.
Cậu không biết võ công nên không đi qua bên Chung Hành được. Giữa hai nhà cũng không chỉ cách một bức tường mà là hai bức tường, hiện tại Vân Trạch đang ở trên tường viện nhà mình, giữa tường viện Thụy quận vương phủ và tường viện Vân phủ rộng khoảng ba thước, trên tường còn có tuyết đọng, Vân Trạch sợ mình rơi vào khe hở giữa hai vách tường.
Nếu thật sự rơi vào phải để người khác đến cứu... Vậy thì mất mặt quá rồi.
Vân Trạch có thể xuống dưới, mà phải là xuống từ bên tường nhà mình.
Vân Trạch nói, “Quận vương, ta không biết võ công nên đành từ cửa chính rồi.”
Chung Hành nhìn thấy bóng dáng Vân Trạch biến mất, một lát sau tôi tớ trong phủ đến báo, nói có người xưng Vân công tử cầu kiến mình.
Vân Trạch được tôi tớ dẫn vào, Chung Hành dáng người như ngọc, tuy rằng bên ngoài băng tuyết ngập trời nhưng trên người hắn chỉ mặc một bộ y bào màu đen đơn bạc.
Hắn nhìn Vân Trạch.
Bởi vì vừa mới trèo tường, y bào trên người Vân Trạch bị tuyết làm ướt một ít, áo choàng xanh bạc trên người cũng lệch, dường như áo choàng có hơi không vừa, so với vóc người Vân Trạch thì ngắn hơn rất nhiều.
Quần áo mộc mạc nhưng không thể che được khuôn mặt xinh đẹp của Vân Trạch.
Vân Trạch chắp tay cười nói: “Vừa rồi nghe thấy tiếng sáo nên muốn xem là ai thổi ra nhạc khúc tuyệt vời như vậy, trèo lên đầu tường mới biết là Thụy quận vương, vô tình quấy nhiễu quận vương, xin thứ tội.”
Chung Hành nói, “Bên ngoài quá lạnh, chúng ta vào phòng nói chuyện đi.”
Vân Trạch nhìn Chung Hành ăn mặc đơn bạc vẻ mặt như thường, có lẽ không sợ lạnh. Lại nghe nói Thụy quận vương lớn lên ở Liêu Châu, Liêu Châu một năm có nửa năm đều là trời băng đất tuyết, nếu có võ công nội lực trong người đương nhiên sẽ không sợ lạnh. Có lẽ đối phương bận tâm đến mình bị lạnh.
Vân Trạch theo Chung Hành vào nhà, nha hoàn hầu hạ Vân Trạch cởi áo choàng, trong phòng ấm áp như mùa xuân, trên tường treo một bức hoạ mỹ nhân bên hoa, màu sắc bố trí xung quanh diễm lệ, tươi sáng nhưng không tầm thường, không biết trong lư hương đang đốt loại hương gì, ngửi mùi tươi mát thoát tục, tựa hồ ẩn ẩn có hương thơm của quả lê.
Sớm nghe nói Thụy quận vương là một người phong lưu, nhìn bố trí trong nhà cũng có thể nhìn ra một hai.
Lúc này Chung Hành cũng phản ứng lại, tất cả bố trí trong phòng này đúng là xuất phát từ sở thích của Chung Thiệu, Chung Hành không thích loại phong cách tươi sắc này.
Bức họa trên tường này quả thực chướng mắt, ngày hôm qua vừa mới chuyển vào, Chung Hành hoàn toàn không chú ý tới phòng khách lại treo loại tranh này, lá gan của cái thứ không biết xấu hổ Chung Thiệu quả thật không nhỏ.
Trên bàn có trái cây, Chung Hành tiện tay cầm một quả quýt: “Vân công tử cũng thích thổi sáo?”
Vân Trạch cũng không biết thổi sáo thổi tiêu linh tinh, cậu chỉ biết đánh đàn, hơn nữa đánh rất bình thường, dù sao cũng chỉ mới học được mấy tháng.
“Quận vương gọi tên ta là được, không cần dùng từ công tử, “ Vân Trạch nói, “Ta chỉ biết nghe thôi, không biết thổi.”
Lúc trước Vân Trạch thử thổi sáo... Sau đó cậu liền phát hiện, cậu thổi không lên tiếng, thổi ra không thành giai điệu mà chỉ có tiếng vù vù.
“Có lẽ còn chưa có tên chữ, có nhũ danh không?”
Khi còn bé Vân Trạch trông cũng phấn điêu ngọc mài, đôi mắt to mơ màng cực kỳ được người yêu thích, người trong nhà gọi cậu là “Bé ngoan”, còn gọi cho đến khi Vân Trạch mười lăm tuổi, cách gọi này xem như nhũ danh của Vân Trạch. Nhưng Vân Trạch tuyệt đối sẽ không nói cho bất kỳ người nào.
Cậu đường đường là nam tử hán đại trượng phu, sao có thể để người ta biết mình từng được gọi là “Bé ngoan” được.
Vân Trạch cười lắc đầu: “Không có.”
Chung Hành cầm quả quýt được lột sạch sẽ từng sợi tơ, sau đó đưa quýt cho Vân Trạch: “Cho này.”
Vân Trạch không ngờ quả quýt này được lột cho mình.
Bên ngoài mẹ Vân Trạch là người phụ nữ mạnh mẽ không thích nói cười, trên thực tế lại đặc biệt thích trẻ con, bà hơn bốn mươi tuổi sinh con không dễ dàng, cho nên rất cưng chiều Vân Trạch, Vân Trạch bảy tám tuổi còn được mẹ đút cơm cho ăn, nếu ba Vân Trạch mà phê bình Vân Trạch yếu ớt thì thường sẽ bị mẹ mắng một trận.
Nhìn thấy quả quýt này, Vân Trạch đột nhiên nhớ tới mẹ mình.
Sau khi tới nơi này, không còn ai quan tâm Vân Trạch nữa.
Chung Hành nhìn Vân Trạch thất thần: “Vân Trạch?”
Vân Trạch nhận quả quýt: “Đa tạ quận vương.”
Lúc này, hai tôi tớ mang bánh ngọt và trà nước đến.
Chung Hành nói, “Đầu bếp trong phủ được mời tới từ Giang Nam, điểm tâm nàng làm không tệ, Vân Trạch, ngươi nếm thử xem.”
Vân Trạch cầm một miếng điểm tâm hình hoa mai lên, miếng điểm tâm này bề ngoài trắng như ngọc, hẳn là làm từ bột gạo nếp, cắn nhẹ một miếng, bên trong lại có nhân màu vàng tươi, nhân không phải lòng đỏ trứng, vị trong miệng trong veo, là nhân làm từ quýt, không biết đầu bếp làm như thế nào, sau khi thịt quả được hâm nóng không có một chút cảm giác đắng chát, ngược lại trong miệng cứ thơm mãi.
Ăn một miếng điểm tâm, Vân Trạch uống một hớp trà, miếng điểm tâm thứ hai là nhân hoa quế ngâm rượu trái cây, làm thành hình thỏ, lại là một hương vị khác.
Sau khi Vân Trạch đến Khế Triều, thường cho rằng đồ ăn của Khế Triều không ngon bằng đồ ăn ở hiện đại. Nhưng bánh ngọt ăn được ở Thụy quận vương phủ lại là bánh ngọt ngon nhất mà Vân Trạch từng ăn, ở nhà hàng Michelin cậu cũng không ăn được món tráng miệng ngon như vậy.
Vân Trạch nói, “Tay nghề của trù nương trong quận vương phủ tốt thật.”
Chung Hành mỉm cười: “Vậy sao? Nếu tiểu công tử đã khen ngợi, vậy thì nên thưởng, Hứa Kính, thưởng trù nương năm trăm lượng bạc.”
Vân Trạch: “...”
Năm trăm lượng bạc tương đương tiền tiêu vặt năm trăm tháng của Vân Trạch, bốn bỏ lên năm chính là bốn mươi hai năm tiền tiêu vặt, đổi thành nhân dân tệ đại khái là hơn một trăm vạn.
Vị quận vương gia này thật sự là tiền nhiều như nước.
Hứa Kính lại cảm thấy bình thường. Tám năm trước Liêu Châu phát hiện ra mỏ vàng, dựa theo luật lệnh Khế Triều thì mỏ vàng hẳn là của triều đình, nhưng mỏ vàng là do Chung Hành dẫn binh phát hiện, triều đình đánh không lại Liêu Châu, mỏ vàng kia chính là của Chung Hành.
Lúc trước công phá năm châu Bắc Địch, lãnh thổ Liêu Châu được mở rộng, vô số kỳ trân dị bảo của Bắc Địch đều rơi vào trong tay Chung Hành mang binh đánh giặc, cuối cùng Bắc Địch chuộc lại Bắc Địch vương cũng tốn vô số vàng.
Liêu Châu của nhiều đất rộng, chỉ là nhân khẩu ít đi một chút, mấy đời Liêu vương chăm lo việc nước, Chung Hành mưu lược hơn người đi trước nhiều, Liêu Châu dưới sự thống trị của hắn binh hùng tướng mạnh dân chúng giàu có, hơn nữa dân chúng chỉ nhận Chung Hành là vương, không nghe luật lệnh của triều đình.
Tuy rằng Chung Hành nghiêm khắc với thủ hạ, nhưng cũng hào phóng khó gặp, cấp dưới lúc trước đi theo Chung Hành chinh chiến toàn bộ thăng quan phát tài, Hứa Kính ở kinh thành có thể thu được rất nhiều tin tức, mấy vạn lượng bạc tiêu ra tất cả đều là Chung Hành đưa cho.
Hiện tại đầu bếp được năm trăm lượng bạc, các đầu bếp khác biết, nhất định sẽ hao hết tâm tư làm đồ ăn ngon hơn.
Vân Trạch ăn no uống đủ, nghe Chung Hành thổi một khúc nhạc.
Cây sáo Chung Hành dùng đặc biệt tinh xảo, Vân Trạch chưa từng thấy cây sáo nào xinh đẹp như vậy.
Chung Hành đưa sáo cho cậu chơi.
Là một cây sáo ngọc, toàn bộ được làm từ bạch ngọc, cầm trong tay ấm nhuận vô cùng. Vân Trạch nói: “Ta nghe nói âm sắc sáo ngọc rất khó điều chỉnh, không thích hợp để thổi tấu, cây sáo này thực sự là một vật quý.”
Chung Hành cười như không cười: “Ngươi có muốn thổi một chút không?”
Vân Trạch nói, “Ta không thổi ra tiếng được.”
Chung Hành đi ra phía sau cậu: “Ta sẽ dạy cho ngươi.”
Vân Trạch cảm động quá trời.
Vị Thụy quận vương này cũng tốt quá rồi đó? Không chỉ mời mình ăn đồ ngon mà còn dạy mình thổi sáo.
Chung Hành điều chỉnh tư thế ngồi của Vân Trạch, chỉ dẫn cậu cách cầm sáo: “Tay trái đặt ở chỗ này, tay phải đặt ở chỗ này.”
Tay Vân Trạch bị đối phương cầm lấy thay đổi vị trí, cánh môi áp sát lỗ sáo.
Chung Hành dạy kỹ xảo thổi tấu, Vân Trạch thấy hắn dốc lòng dạy dỗ, bản thân cũng có lòng tin.
“Thổi đi.” Chung Hành nói.
Vân Trạch nhắm ngay lỗ sáo thổi vài cái, nhưng sáo lại phát ra tiếng “vù vù“.
Hứa Kính ở một bên không thể chịu nổi nữa.
Chung Hành nói, “Không có học sinh nào mà ta dạy không được, Vân Trạch, hôm nay ngươi nhất định phải học thành.”
Vân Trạch học nửa canh giờ, cuối cùng vẫn không thổi ra giai điệu. Thụy quận vương là một người cực kỳ nghiêm túc, Vân Trạch phát hiện, nếu mình học không được, đối phương nhất định sẽ tiếp tục dạy mãi.
Lúc này, một gã hạ nhân đột nhiên tới thông báo là việc.
Chung Hành nói với Vân Trạch: “Ngươi thổi tiếp đi, sau khi ta xử lý sự tình xong sẽ quay lại.”
Vân Trạch gật đầu.
Chung Hành mang theo Hứa Kính đi ra ngoài.
Hứa Kính cười nói: “Vì sao điện hạ chọc cậu ấy? Nếu đổi sang cây sáo trúc bình thường, Vân công tử đã sớm thổi thành tiếng rồi.”
Sau khi Chung Hành đến hậu viện, một lão nhân tóc mai tái nhợt quỳ xuống nói: “Nửa tháng trước Cửu công tử nửa đêm xuất binh định chiếm Liêu Châu, Đỗ tướng quân dựa theo kế sách của điện hạ bắt hắn ta lại. Điện hạ, nên xử trí Cửu công tử như thế nào đây?”
Vị Cửu công tử này tên là Chung Chu, là đường huynh của Chung Hành, xưa nay có quan hệ thân thiết với Chung Hành. Mọi người vẫn cho rằng Chung Chu trung thành và tận tâm với Chung Hành, trước khi Chung Hành rời khỏi Liêu Châu lại không giao chuyện quan trọng cho Chung Chu xử lý, mọi người vốn có chút tò mò, không nghĩ tới Chung Chu lòng lang dạ thú muốn cướp lấy Liêu Châu.
Chung Hành nói: “Năm ngày trước thư đã đến nơi, Chung Chu đại nghịch bất đạo, cô đã truyền tin hạ lệnh xử tử gã. Cao Đại Thông, sao ngươi lại xuất hiện ở kinh thành?”
Cao Đại Thông là tôi tớ bên nhà mẹ đẻ của Chung Hành, mẹ đẻ Chung Hành còn đang ở Liêu Châu, ông ta không nên xuất hiện ở đây.
Cao Đại Thông thở dài nói: “Cửu công tử là đường huynh điện hạ, Mạnh phu nhân sợ ngài giết hắn ta, cố ý phái ta đến cầu tình, thuộc hạ ngày đêm đi gấp nhưng vẫn chậm một bước.”
Chung Hành lạnh lùng nói: “Nếu là đường huynh của cô, vì sao thừa dịp cô không có mặt mà làm loạn? Nếu cô còn ở Liêu Châu, nhất định sẽ tự mình giết gã.”
Cao Đại Thông nói: “Thuộc hạ thuật lời của phu nhân lại cho điện hạ, mong điện hạ thứ cho ta vô tội.”
“Nói đi.”
“Chung Chu và Liêu vương cốt nhục chí thân, nếu sát hại chí thân, người trong thiên hạ đều sẽ chửi bới Liêu vương.”
Chung Hành cười lạnh một tiếng: “Ngươi trở về đi, dặn dò phu nhân chăm sóc tốt thân thể mình.”
Cá và chân gấu không thể đi cùng được, danh tiếng và quyền lực sao có thể có được cả hai? Lúc Chung Hành mang binh xuống phía nam đã đoán được cục diện hôm nay.
Cao Đại Thông: “Phu nhân lại nói, kinh thành hẳn có không ít giai nhân hiền thục, điện hạ lớn tuổi rồi, cũng nên ngẫm lại hôn sự của mình.”
Chung Hành phất tay để cho Cao Đại Thông lui ra.
Vân Trạch thổi sáo thổi đến mỏi miệng, cậu thấy Chung Hành rời đi liền buông sáo xuống, bản thân nhàn nhã uống trà.
Ai biết bên ngoài có một vị tướng quân khôi ngô đeo đao kiếm đi vào.
Vị tướng quân này cả người sát khí, trên mặt còn có vết sẹo, giọng nói còn lớn hón cồng chiêng: “Ngươi là ai? Bổn tướng quân chưa từng gặp ngươi, sao ngươi lại ở chỗ của điện hạ nhà ta?”
Bàn tay to của hắn ta rút bội đao bên hông, đao trong nháy mắt ra vỏ, phát ra tiếng vang lớn
Sắc mặt Vân Trạch trắng bệch.
Đây là lần đầu đầu tiên cậu nhìn thấy một vị tướng cổ đại.
Người này đại khái hai mươi bảy mười tám tuổi, dáng vẻ giống như một con gấu đen, quần áo trên người còn dính vết máu khô, chiều cao ít nhất cũng có một mét chín năm, đội trời đạp đất có thể phá rách căn nhà, tuy rằng Vân Trạch chưa từng gặp Nhiếp chính vương, nhưng cũng nghe người bên ngoài miêu tả Nhiếp chính vương, chắc hẳn Nhiếp chính vương cực kỳ hung ác trong truyền thuyết cũng có dung mạo như vậy.
Vân Trạch cầm cây sáo ngọc duy nhất có thể giữ vững, miễn cưỡng cười nói: “Ta là Vân Trạch, con trai của An Nhạc hầu, được mời đến phủ làm khách, các hạ là?”
“Con trai của Vân Thường Viễn?” Giọng nói của vị tướng quân này thiếu chút nữa làm bay cả nóc nhà, “Ta là Triệu Nghị. ”
Vân Trạch chắp tay nói: “Thì ra là Triệu Nghị tướng quân, nghe đại danh lâu ngày, hôm nay gặp được thật may mắn.”
Triệu Nghị là một mãnh tướng dưới trướng Nhiếp chính vương Chung Hành, cũng là ái tướng tâm phúc của Chung Hành, từng đi theo Chung Hành nam chinh bắc chiến, cả Khế Triều đều biết tên của hắn.
Triệu Nghị đã đáng sợ như vậy, có lẽ Nhiếp chính vương càng đáng sợ hơn.
Chung Hành đi vào liền nhìn thấy Vân Trạch sắc mặt tái nhợt cố giả vờ trấn định nói chuyện với Triệu Nghị.
Tướng mạo Triệu Nghị quả thật hung ác, hơn nữa cả người toàn là sát khí, bất kể đứng ở nơi nào cũng làm người ta có cảm giác áp bách.
Bởi vì chiến công của Chung Hành hiển hách hơn Triệu Nghị, cho nên những người chưa từng gặp Chung Hành đều cho rằng Chung Hành còn hung ác hơn cả Triệu Nghị, một truyền mười mươi truyền trăm, mỗi người trong kinh thành đều cho rằng Nhiếp chính vương có gương mặt dữ tợn.
Tin đồn về Chung Hành nhiều lắm, thủ hạ của Chung Hành cũng không tiện tự mình ra mặt bác bỏ “Điện hạ chúng ta là một mỹ nam tử hiếm thấy“.
Triệu Nghị quay đầu nhìn thấy Chung Hành: “Điện hạ...”
“Hứa Kính, ngươi đi hậu viện chiêu đãi Triệu tướng quân đi.”
Triệu Nghị được thương mà sợ, hôm nay sao điện hạ lại khách khí như vậy? Thế mà còn chiêu đãi mình, gọi mình là Triệu tướng quân, quá khách khí, ngại ngùng làm sao.
Hứa Kính nháy mắt với hắn ta: “Triệu tướng quân, tới đây đi.”
Triệu Nghị thật sự kinh hãi, rốt cuộc làm sao vậy, bình thường Hứa Kính toàn trực tiếp gọi tên của mình, vì sao cũng gọi là tướng quân luôn rồi.
Dù Triệu Nghị không muốn giết người nhưng trên người lúc nào cũng mang theo sát khí, chờ hắn ta vừa đi, toàn bộ sát khí trong phòng biến mất trong nháy mắt.
Vân Trạch thở phào nhẹ nhõm.
Chung Hành chú ý tới động tác của Vân Trạch, trong mắt hắn có ý cười: “Tiểu công tử sợ hắn ta?”
So sánh với Triệu Nghị, Chung Hành cao lãnh nhưng vẫn có vẻ dịu dàng, Vân Trạch vỗ vỗ ngực: “Đừng gọi ta là tiểu công tử, ta đã trưởng thành rồi, gọi ta Vân Trạch là được. Triệu tướng quân là danh tướng dưới tay Nhiếp chính vương, giết địch chỉ sợ đã đến hàng trăm ngàn, người bình thường đều phải e ngại, chân và eo ta bị dọa mềm nhũn rồi đây.”
Chung Hành rót một chén trà: “Uống một miếng nước cho đỡ sợ nào.”
Vân Trạch uống một ngụm trà: “Triệu Nghị đã đáng sợ như vậy, Nhiếp chính vương nhất định càng...”
Đột nhiên nhớ tới Nhiếp chính vương là chú của Thụy quận vương, nói xấu chú người ta là không tốt, Vân Trạch vội vàng câm miệng.
Vẻ mặt Chung Hành nhất thời nghiêm túc lại: “Mới vừa rồi kêu ngươi thổi sáo, sao không thổi tiếp? Chẳng lẽ Vân Trạch đã học được?”
Vân Trạch: “...”
Vân Trạch thật sự không muốn thổi nữa, cậu hoài nghi cây sáo này là bị hỏng rồi.
Vân Trạch nói, “Quận vương, có lẽ cây sáo này đã bị hư, ta không thổi ra tiếng được.”
Chung Hành cầm lấy, đặt sáo ngang bên môi, tiếng sáo trong trẻo quanh quẩn trong phòng.
“Không có học sinh nào mà ta không dạy thành,“ Chung Hành nói, “Vân Trạch, cây sáo này tặng ngươi, ngày mai tiếp tục đến phủ ta học tập, ta nhất định phải dạy cho ngươi.”
À, chuyện này... Thời gian của Vân Trạch cũng rất quý được chứ? Cậu muốn học tập tứ thư ngũ kinh, nếu An Nhạc hầu không an bài công việc cho cậu, cậu còn muốn đọc sách tham gia khoa cử, làm sao có thể không làm việc đàng hoàng mỗi ngày tới nơi này học thổi sáo?
Chung Hành nói, “Trù nương biết làm mấy chục loại điểm tâm, ngươi thích ăn gì cứ việc phân phó xuống, ở trong phủ ta không cần khách khí.”
Vân Trạch nghĩ lại, học thêm môn kỹ nghệ cũng không tệ lắm, thổi sáo rất tốt, đây là chuyện phong nhã, nếu Thụy quận vương chịu dạy, vậy cậu nhất định phải học. Chuyện khoa cử đọc sách... Để buổi tối vậy.
Chờ Vân Trạch rời đi, Chung Hành sai người lấy ra một cây ngọc tiêu và một cây đàn cổ từ trong thư phòng, lại sai người lấy tiếp mấy quyển kinh thư tối nghĩa khó hiểu với người đọc sách bình thường.