Edit: Huyên
Đông Lĩnh Vương gia là ông ngoại của Vân Trạch, hôm qua Vân Trạch nghe Phùng Dịch Chi nói cậu ruột mình đã đắc tội thuộc hạ của Nhiếp Chính Vương Thượng Quan Anh.
Vương gia cành lá rậm rạp, cậu của Vân Trạch thì có rất nhiều, nhưng chỉ có một người cậu cùng một mẹ với mẹ Vân Trạch, đây cũng là con trai trưởng của Vương gia tên Vương Hàn Tùng. Phùng Dịch Chi đang chỉ Vương Hàn Tùng.
Hiện tại Vương gia và Vân gia không còn qua lại nhiều như trước, năm mẹ Vân Trạch qua đời, Vương gia phái người tới phúng viếng, nghe nói Vân gia chiêu đãi không chu toàn làm hai bên không được vui vẻ.
Nhưng nhà ngoại hiển hách là ưu thế duy nhất của Vân Trạch, nếu Đông Lĩnh Vương gia rơi vào kết cục tồi tệ gì đó, tất sẽ ảnh hưởng đến Vân Trạch.
Vân Trạch không hiểu rõ về Thượng Quan Anh, trên đường trở về, Vân Trạch nhịn không được hỏi Chung Hành: “Quận vương, ngươi biết gì về Thượng Quan Anh không?”
Chung Hành nhìn Vân Trạch: “Từng gặp mấy lần, sao đột nhiên ngươi lại hỏi đến ông ta?”
Vân Trạch rũ mắt cười: “Lúc trước có vinh dự đọc qua bài thơ của Thượng Quan đại nhân, sau khi xem xong rất là ngưỡng mộ, cho nên muốn hiểu rõ tính cách của ông ấy.”
Thượng Quan Anh là quan văn, cũng là văn nhân có chút danh tiếng trong triều.
Chung Hành nói: “Thượng Quan Anh quả thật tài hoa hơn người, chỉ là tính tình quái đản, làm việc có chút qua loa lỗ mãng, đồng liêu quan trường đều chịu không nổi ông ta. Năm nay ông ta năm mươi tám tuổi, Thượng Quan phu nhân là cô của ta.”
Vân Trạch nhíu mày: “Vậy chẳng phải ông ấy là anh rể của Nhiếp chính vương ư?”
Chung Hành gật đầu: “Thế gia đại tộc Liêu Châu đều thông hôn, anh rể em rể của Nhiếp chính cương rất nhiều. Kinh thành cũng như thế, các nhà đều có một ít quan hệ.”
Suy nghĩ của Vân Trạch đột nhiên lệch đường ray, nhịn không được lẩm bẩm: “Lúc trước nghe nói Nhiếp chính vương là trai già* chừng ba mươi tuổi, anh rể của hắn vậy mà đã năm mươi tám tuổi, chênh lệch tuổi tác này...”
(* QT là lão nam nhân, mình chưa tìm được từ hay hơn nên tạm dùng nó, các bạn có thì đề xuất mình với nhe =))))))
Chung Hành ngoài cười trong không cười: “Nhiếp chính vương chỉ mới hai mươi chín tuổi thôi.”
Vân Trạch nghiêm túc phản bác: “Ta nói hắn khoảng ba mươi tuổi, hiện tại hắn hai mươi chín, qua năm không phải là ba mươi à? Chỉ còn hơn 10 ngày nữa là đến giao thừa. Nhưng... Tình huống này ở đây cũng coi như bình thường.”
Dù sao một gia tộc quá lớn, chỉ dựa theo bối phận không theo tuổi tác.
Thụy quận vương và Nhiếp chính vương chỉ cách mấy tuổi mà Thụy quận vương lại phải gọi Nhiếp chính vương là chú.
Cổ đại còn có người mười hai mười ba tuổi đã làm cha, nếu Nhiếp chính vương sinh sớm một hai năm, chắc hẳn có thể làm cha của Vân Trạch được luôn rồi…
Càng nghĩ càng lệch, Vân Trạch vội vàng ngăn lại suy nghĩ của mình.
Theo Chung Hành về nhà, Vân Trạch ngồi xuống, chậm chạp không thấy bánh xốp hoa hồng được đưa lên: “Quận vương, bánh xốp hồng của ta đâu rồi?”
“Bị mèo ăn mất rồi.”
Vân Trạch nói, “Nhưng ngươi vẫn luôn ở cùng một chỗ với ta mà, sao biết nó bị mèo ăn hết?”
Chung Hành lấy ra một cái ống tiêu: “Khi nào thổi thành khúc thì được ăn.”
Vân Trạch u oán thổi cả buổi…
Hứa Kính cầm một đống tấu chương đi vào, giương mắt nhìn thấy Vân Trạch, lão cười nói: “Vân công tử lại đang học nhạc khí đấy à?”
Tiêu còn khó học hơn sáo, nhưng tiêu này không có vấn đề gì, là tiêu người bình thường có thể thổi. Cuối cùng Vân Trạch cũng thổi ra tiếng, tuy rằng không thành giai điệu nhưng ít nhất cũng có tiếng rồi.
Vân Trạch nhìn Chung Hành.
Chung Hành nói, “Biết viết chữ không?”
Vân Trạch đương nhiên biết viết chữ, cố ý luyện tập rất lâu đó.
“Viết một trăm lần 'Ta sai rồi', viết xong đưa cho ta.”
Vân Trạch uất ức: “Ta sai chỗ nào?”
Chung Hành nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Vân Trạch: “Không biết?”
Vân Trạch đương nhiên không biết rồi. Cậu chỉ hỏi một câu Thượng Quan Anh làm người như thế nào, còn lại có làm gì đâu.
Chung Hành nói: “Nhiếp chính vương có quan hệ thân thiết với ta, hắn đương lúc tráng niên, ngươi không nên gọi hắn là trai già.”
Hiện tại Vân Trạch hiểu ra rồi, trước mặt cháu trai ngàn vạn lần không thể chửi bới chú của đối phương, lẩm bẩm cũng không được, lần này là EQ của Vân Trạch thấp.
Vân Trạch nói, “Ta sai rồi, ta chính là em trai. Nhiếp chính vương anh minh thần võ, năm nay chỉ mới hai mươi chín tuổi, cực kỳ trẻ.”
Chung Hành hài lòng: “Nếu bây giờ hắn đứng trước mặt ngươi, ngươi phải xưng hô thế nào?”
Vân Trạch nói, “Điện hạ?”
Chung Hành mỉm cười không nói.
Vân Trạch lại nói: “Vương gia?”
Chung Hành lắc đầu.
Vân Trạch suy nghĩ rõ ràng: “Chú?”
Nếu là chú của Thụy quận vương, Vân Trạch gọi một tiếng chú cũng không quá đáng chứ?
Ý cười của Chung Hành biến mất, tiếp tục lắc đầu.
Vân Trạch cầm bút lông: “Hắn là cha ruột của ta.”
Trên giấy lập tức có thêm ba chữ: “Ta sai rồi“.
Sắc mặt Chung Hành tối sầm lại trong nháy mắt: “Năm trăm lần, viết không xong không cho phép rời khỏi nơi này. Hứa Kính, nhìn cậu ấy viết.”
Chờ Chung Hành rời đi, Hứa Kính sâu kín nói: “Vừa rồi Vân công tử nói mình là em trai, vì sao không gọi Nhiếp chính vương là anh?”
Vân Trạch nói, “Nhiếp chính vương là chú của Thụy quận vương, ta xưng em với hắn, vậy thì đặt quận vương ở đâu?”
Hứa Kính nhìn chữ của Vân Trạch: “Chữ công tử có hơi xấu, thường nói nét chữ như nét người, chữ của công tử tệ hơn bản thân gấp trăm ngàn lần, xin công tử viết nghiêm túc, bằng không điện hạ trở về lại muốn phạt cậu.”
Vân Trạch oan ức trong lòng: Cậu đã nghiêm túc lắm rồi đấy?
Hơn nữa, Vân Trạch viết chữ bằng bút máy rất đẹp, luyện chữ bằng bút lông gần ba năm tuy so ra kém nhà thư pháp chân chính nhưng cũng không coi là xấu.
Vân Trạch không phục: “Từng chữ ngay ngắn, xấu ở đâu?”
Hứa Kính tự cầm bút viết một bài thơ: “Đây là chữ của tôi.”
Thoạt nhìn đơn giản không hoa lệ, nhìn kỹ tung dật xuất trần, nét bút phóng khoáng, người ngoài nghề cũng có thể phẩm ra tinh diệu.
Vân Trạch tò mò nói: “Hứa tiên sinh làm gì vậy?”
Hứa Kính khiêm tốn trả lời: “Tôi chỉ là kiệu phu của điện hạ, trước khi gia cảnh sa sút có học qua mấy chữ.”
Cũng chính là kiệu phu bình thường bày mưu tính kế giết chết hơn mười vạn đại quân của địch quốc.
Vân Trạch nói, “Tiên sinh khẳng định đã viết chữ bốn mươi năm mươi năm, sao ta có thể so sánh với tiên sinh được?”
Hứa Kính chỉ vào một chữ Phúc treo trên tường: “Đây là chữ của điện hạ, bình thường ngài ấy không thích viết chữ.”
Bức tranh người đẹp ban đầu bị lấy đi, không biết từ lúc nào đã treo một chữ Phúc do Chung Hành viết lên, nét chữ sắc sảo cứng cáp, khí phách đập vào mặt, từng chữ mạnh mẽ lạnh lùng, vậy mà còn hơn chữ của Hứa Kính một bậc.
So sánh ra —— chữ của Vân trạch quả thật không có trình.
Sắc trời rất nhanh đã sẩm tối, vài người hầu đi vào thắp đèn, đèn vàng chớp tắt phủ lên dáng người gầy gò cao ngất của Vân Trạch một tầng ánh sáng, dưới ánh đèn nhan sắc càng thêm xinh đẹp, tinh xảo đến khó có thể miêu tả, làm người ta có một cảm giác yếu ớt không chân thật, như hoa quỳnh tuyết trắng thoáng qua nửa đêm.
Hứa Kính biết bề ngoài Vân Trạch không tệ, ngay từ lần đầu tiên gặp Vân Trạch đã giật nảy mình, không ngờ càng nhìn càng cảm thấy kinh diễm.
Nhiếp chính vương quả thực nhẫn tâm, thiếu niên nghe lời như vậy cũng nỡ trừng phạt.
Cuối cùng cũng viết xong.
Viết đến nỗi cả tay tê rần.
Cũng may bánh xốp hoa hồng được đưa tới, Vân Trạch được như nguyện.
Chung Hành lại không ở đây, hắn cực kỳ bận rộn, Hứa Kính nói thuộc hạ đã gọi hắn đi.
Sau khi Vân Trạch ăn no trở về phủ mình, may mà hai nhà cách rất gần, đi vài bước là tới.
Chung Hành thương nghị quân vụ xong trở về thì trời đã tối, Hứa Kính còn đang viết văn thư trong phòng, Chung Hành nhìn chung quanh: “Cậu ấy về rồi?”
Hứa Kính vội vàng đứng dậy: “Hai canh giờ trước Vân công tử đã rời đi, đây là chữ của cậu ấy.”
Chung Hành nhìn lướt qua: “Càng viết càng ẩu, vậy mà ngươi lại thả cậu ấy về. Ngày mai sai người điều tra xem Thượng Quan Anh đã làm gì.”
Hứa Kính gật đầu: “Vâng. Phùng Khôi lại mời điện hạ, điện hạ vẫn từ chối như trước?”
Ánh mắt Chung Hành lạnh như băng: “Lão thất phu thiếu kiên nhẫn, đừng để ý tới. Bên Triệu Nghị thế nào rồi?”
“Triệu Nghị và Lưu phu nhân đã được ta báo tin, hiện tại hết thảy đều dựa theo kế hoạch của điện hạ mà làm.”
Chung Hành gật đầu: “Sắc trời đã tối, tiên sinh đi xuống đi.”
Vân Trạch vào Hầu phủ từ cửa nhỏ, Đương Quy không đi theo Vân Trạch đến phủ Thụy quận vương, nó trực tiếp từ tửu lâu về nhà, hiện giờ đang ở nhà chờ Vân Trạch.
Vân Trạch vừa trở về Đương Quy đã nói: “Công tử, nửa canh giờ trước Thái phu nhân tự mình tới đây.”
Vân Trạch không hiểu: “Bà ấy đến làm gì?”
Quy quy nói: “Buổi sáng tôi nói với công tử mấy tỳ nữ kia là do Thái phu nhân mua, công tử còn nhớ không?”
Vân Trạch gật đầu.
Đương Quy nói: “Chỉ sợ các nàng đều nghe lời Thái phu nhân, lão gia cho công tử ba mươi lượng bạc may quần áo mới, Thái phu nhân đã biết rồi.”
Vân Trạch nói, “Bà ta biết thì có thể làm gì? Chẳng lẽ tìm ta đòi bạc?”
Đương Quy lắc đầu: “Không phải, bà ấy làm việc càng tuyệt tình hơn.”
Trong lòng Vân Trạch bỗng nhiên dâng lên ý niệm không tốt: “Bà ta nói sao?”
Đương Quy học theo giọng điệu của Thái phu nhân thuật lại cho Vân Trạch biết.
Thái phu nhân nói: “Mấy ngày trước ta muốn may quần áo mới cho tiểu công tử, cố ý mời thợ may đến nhà. Sau khi quần áo được may xong, trời đưa đất đẩy thế nào mà lại đưa đến chỗ của đại công tử, ngày mai ta sẽ sai người mang quần áo đến.”
Vân Trạch cười lạnh một tiếng. Mặc dù thợ may đến phủ, nhưng không đo người cho Vân Trạch, vậy quần áo mới ở đâu ra? Chẳng lẽ lấy quần áo cũ của Vân Dương đưa cho mình.
Đương Quy không dám phản bác phu nhân, chỉ nói một câu “Vâng“.
Ai ngờ Thái phu nhân lại nói: “Nghe nói lão gia cho tiểu công tử tiền tiêu vặt hàng tháng sang năm sau, như thế vừa hay, ta đã nói với trướng phòng*, không cần phát tiền tiêu vặt hàng tháng năm sau của tiểu công tử nữa. Hiện tại trong phủ tiêu xài rất nhiều, ta biết các ngươi oán ta không đủ hào phóng, chỉ là —— lo việc nhà quá khó, chỗ nào cũng khó chu toàn, tiểu công tử đừng trách ta.”
(* Phòng thu chi)
Đương Quy có thể nói gì? Đương Quy đương nhiên không thể chống lại Thái phu nhân, Thái phu nhân vốn không thích Đương Quy, nếu Đương Quy nói sai gì đó, Thái phu nhân sẽ bán Đương Quy đi với giá mấy lượng bạc.
Đương Quy đành phải dập đầu: “Phu nhân trạch tâm nhân hậu, tự mình tới giải thích, tiểu công tử cũng không phải là người lòng dạ hẹp hòi, làm sao có thể trách phu nhân chứ?”
Ngày hôm sau quả nhiên có tỳ nữ đưa quần áo tới.
Tỳ nữ cung kính nói: “Phu nhân nói tiểu công tử còn đang phát triển cơ thể, năm này qua năm khác sẽ lớn nhanh hơn, làm nhỏ sợ qua mùa đông sang năm không mặc được, nên cố ý làm quần áo rộng rãi.”
Trong lòng Vân Trạch cảm thấy không thoải mái: “Đặt xuống đi.”
Quả thật là quần áo cũ của Vân Dương, cho dù là quần áo cũ nhưng thoạt nhìn cũng như mới.
Vân Trạch cực kỳ ghét Vân Dương, thậm chí còn ghét Vân Dương nhiều hơn Phùng Dịch Chi, đương nhiên sẽ không mặc quần áo cũ của đối phương.
Tỳ nữ rời đi không lâu lại có một người tiến vào, sau khi Đương Quy mở cửa mới phát hiện là một gã thị vệ bên Thụy quận vương.
Tên thị vệ này nói: “Vân công tử, điện hạ nhà tôi mời ngài qua.”
Vân Trạch khó hiểu, chẳng lẽ lại bắt cậu qua đó tiếp tục viết “Ta sai rồi” cả buổi sáng nữa hả? Thời gian gần đây cũng thảm thương quá rồi đó.
Thị vệ nói: “Chuyện này có liên quan đến Đông Lĩnh Vương gia, mời công tử theo tôi qua đó.”
(Truyện chỉ được đăng tải trên WordPress tieuhuyen1205.wordpress.com và Wattpad @xhyenx. Các nơi khác đều là ăn cắp! Hãy đọc ở trang chính chủ để editor không còn đau cột sống)