Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt

Chương 109: Chương 109: Âm thanh lanh lảnh của cái tát?!




Las Vegas vào buổi tối được bao phủ bởi vô số những ngọn đèn rực rỡ, khắp nơi đều là cảnh tượng xa hoa truỵ lạc, khắp nơi có thể nhìn thấy những ‘giao dịch tà ác’, bất luận là trên thân thể, hay là trên súng ống, thuốc cấm. Thứ càng đẹp thì độc tính càng mạnh, đây chính là sự hình dung đúng nhất về Las Vegas.

Trong sòng bạc…

Long Tịch Bảo dắt Viên Cổn Cổn tới chơi ‘trò yêu thích một lần cuối cùng’, cô rất rõ ràng ngày mai sắp phải đối mặt với chuyện gì…

Nếu không thả lỏng thoải mái một chút, vậy thì rất có lỗi với chính mình rồi.

"Bảo Bảo, tại sao lại tới nơi này?" Viên Cổn Cổn nhỏ giọng hỏi, cô không thích nơi này, mặc dù rất náo nhiệt, nhưng không khí ở đây lại làm cho cô rất không thoải mái.

"Tới chơi ‘canh bạc cuối cùng’ của chúng ta, cậu cho rằng sau này cậu sẽ còn có cơ hội tới nơi này sao?"

Long Tịch Bảo cũng không quay đầu lại nói.

"Tớ không thích nơi này chút nào." Viên Cổn Cổn thầm nói.

"Vậy cậu có muốn đi lên lầu tìm chú Viễn hay không?" Long Tịch Bảo nhẹ giọng hỏi.

"Không được, tớ thích đi theo cậu." Viên Cổn Cổn meo meo làm nũng.

"Được được, chơi thêm một chút nữa rồi chúng ta trở về." Long Tịch Bảo xoa đầu của cô, an ủi.

"Ừ." Người nào đó nhu thuận gật đầu.

Long Tịch Bảo quay đầu tiếp tục chơi, hoàn toàn không phát hiện…trong đám người lộn xộn, một cánh tay đàn ông tráng kiện chậm rãi giơ lên, trong tay cầm một vật thể hình ống màu đen lạnh lẽo, nhắm chính xác mục tiêu chính là tiểu công chúa của Long gia đang chơi hăng say…

‘Pằng’ một tiếng… đám người nhất thời rơi vào hỗn loạn, người la hét, người bỏ chạy, còn có người vừa hét vừa chạy, dù sao cũng chính là cảnh gà bay chó sủa, hỗn loạn không chịu nổi…

Long Tịch Bảo nhanh nhẹn che chở cho tiểu cơm nắm nào đó còn chưa phản ứng kịp, ngồi xổm xuống, nhanh chóng từ trong váy dài của mình lấy ra một khẩu súng lục, đề phòng nhìn bốn phía… mụ nội nó… nơi này không hợp với bát tự của cô sao? Tại sao mỗi lần tới đều có tình huống xảy ra. Nhìn nhìn cơ thể người đàn ông ngã xuống, oa, kỹ thuật bắn súng thật chuẩn xác, một phát chết ngay, ah… Trên tay của hắn cũng cầm súng a, nói như vậy… hắn cũng muốn nổ súng sao? Nhưng còn chưa kịp nổ súng đã bị người làm ‘bể đầu’ rồi hả?

Đợi chút… cái tên nước ngoài này sao lại quen như vậy a? Hắn không phải…

Không đợi Long Tịch Bảo suy nghĩ nhiều, trước mắt đột nhiên xuất hiện một loạt giày da… sáng bóng… làm cho cô không khỏi ngẩng đầu nhìn lên… nhưng bởi vì trở ngại tầm nhìn, cô chỉ có thể nhìn đến ‘vị trí chính giữa’ người bọn họ, mà không thấy được thân trên của bọn họ, càng không thấy được khuôn mặt của bọn họ, tuyệt đối không phải là cô háo sắc nha… cô không phải cố ý nhìn chằm chằm ‘cái bộ vị đó’ của người ta đâu, chỉ vì trùng hợp thôi… chỉ là… chân của bọn họ cũng không tệ đâu, không biết… khuôn mặt như thế nào… là công hay là thụ… đáng ghét… thật mong đợi a…

( Tác giả: Cô đã bắt đầu YY rồi, như thế mà còn không gọi là sắc?

Long Tịch Bảo: Dài dòng! Tôi đây là phản ứng tự nhiên!

Tác giả: ….)

Đột nhiên, một thanh âm quen thuộc cắt đứt ‘mơ mộng viển vông’ của cô.

"Ra đây."

Long Tịch Bảo sửng sốt… cái âm thanh này là… không thể nào… sao lại xui xẻo như vậy chứ…

Long Tịch Bảo thử dò xét nhô đầu ra khỏi bàn đánh bạc, chỉ nhìn thoáng qua, vội vàng rụt đầu về, nhắm mắt lại nói thầm: "Đây là ảo giác, đây là ảo giác."

Viên Cổn Cổn còn ở trong trạng thái mơ hồ, ngây ngốc hỏi: "Bảo Bảo, ảo giác gì a?"

Long Tịch Bảo hận không thể đụng vào bàn đánh bạc mà chết đi, lại nhỏ giọng lẩm nhẩm nói: "Quan Thế Âm Bồ Tát Đại Từ Đại Bi, Cứu Khổ Cứu Nạn, Như Lai phật chủ, chúa Jesus gia gia tấm lòng lương thiện, phù hộ cho con, phù hộ cho con."

"Bảo Bảo, cậu làm sao vậy?" Viên Cổn Cổn vẫn còn mang vẻ mặt ngây ngô…

"Suỵt… tớ nhìn thấy quỷ a." Long Tịch Bảo vẻ mặt ‘chưa tỉnh hồn’ nhìn Cổn Cổn.

"Quỷ?! Ở đâu?" Viên Cổn Cổn sợ hãi ôm cô, khẩn trương muốn chết.

"Viên Cổn Cổn, ra đây." Âm thanh lạnh lùng xuất ra từ miệng của Hắc Viêm Triệt…

Cô bé nào đó sững sờ, vui vẻ ‘oạch’ một cái chui ra khỏi bàn đánh bạc, Long Tịch Bảo muốn kéo cũng không kéo được…

Viên Cổn Cổn hưng phấn nhìn Hắc Viêm Triệt, vui vẻ muốn nhào vào trong ngực của anh, hoàn toàn ‘tự động bỏ rơi’ vẻ ‘lạnh lẽo’ trên mặt anh.

Hắc Viêm Triệt không hề nghĩ ngợi giơ tay lên cho Cổn Cổn một cái tát, ‘chát’ một tiếng, quá thanh thúy… còn mang theo tiếng vang…

Long Tịch Bảo nghe tiếng, vội vàng từ dưới gầm bàn chui ra, đỡ lấy cơ thể của Viên Cổn Cổn, quên cả sợ hãi, không biết trời cao đất rộng mà bạo rống với Hắc Viêm Triệt: "Này! Anh đánh cậu ấy làm gì, cậu ấy ngoan ngoãn, mỗi ngày trong lòng trong miệng, trừ ăn ra, chỉ nhắc tới anh, anh có lương tâm hay không a, vừa thấy mặt đã động thủ, thật là quá đáng."

Hắc Viêm Triệt nhìn cũng không nhìn Long Tịch Bảo, trực tiếp kéo Viên Cổn Cổn từ trong tay Long Tịch Bảo vào trong ngực mình, ôm cô thật chặt, gần như muốn ghì chết cô, âm thanh trầm thấp mang theo chút run rẩy: "Em có biết mới vừa rồi nguy hiểm cỡ nào hay không, em thiếu chút nữa đã mất mạng rồi."

Cô vĩnh viễn sẽ không biết, khi anh nhìn thấy cô bị người khác dùng súng chĩa vào, anh có cảm giác gì, anh thiếu chút nữa áp chế không nổi huyết dịch sôi trào của chính mình, ‘biến thân’ ngay tại chỗ rồi, anh không thể mất đi cô… cô tại sao có thể không hiểu chuyện như vậy chứ…

Một lần lại một lần để cho chính mình rơi vào nguy hiểm, còn cười đến khuôn mặt rạng rỡ giống như mình không hề làm gì sai cả…

Viên Cổn Cổn nức nở nghẹn ngào khóc, còn không biết mình phạm phải sai lầm gì, anh lại muốn quăng cho cô một cái bạt tai như vậy… từ trước đến nay anh cũng chưa từng tát cô…

Long Tịch Bảo nghi hoặc nhìn Hắc Viêm Triệt đang kích động, ý của anh ta là… họ mới vừa gặp nguy hiểm sao? A! Cô nhớ ra rồi, người đàn ông kia… chính là kẻ muốn trộm đồ của cô, kết quả lại bị cô bẻ gãy tay đây mà… Muốn chết, ta chỉ là bẻ gãy tay mi, mi liền muốn bắn vỡ đầu của ta a… quá ác độc rồi. Khinh bỉ nhìn cái xác chết trên mặt đất, đáng đời, ai bảo mi không tự trọng.

Lơ đãng ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai khuôn mặt tuấn tú giống nhau như đúc… xong rồi… lần này thật xong rồi… huhu

--------- ta là đường phân cách tuyến bể đầu --------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.