Edit: Fedfan
Long Tịch Bảo sợ hãi khai ra ‘đồng phạm’: "Chính là… mẹ Vũ nha… là mẹ dẫn em đi vào con đường BL không lối về."
"Phượng Vũ Mặc!" Cặp song sinh đồng thanh quát, tại sao bọn họ lại là con trai của loại phụ nữ này chứ.
Mà ở Hy Lạp xa xôi, Phượng Vũ Mặc gãi gãi lỗ tai, ai đang nhớ mình sao, lỗ tai thật là nhột a, ngẩng đầu nhìn về phía phòng tắm, ừ.. anh ấy vẫn chưa tắm xong, còn có thể xem thêm chút nữa, sau đó cúi đầu tiếp tục đắm chìm trong tình tiết ‘mê người’ của quyển truyện《 Tôi cũng muốn làm công 》. Đang xem đến chỗ kích tình…
"Mặc nhi."
"Đừng quấy rầy, bọn họ sắp làm rồi, chờ em xem xong hãy nói."
"Làm cái gì?"
"Yêu a, vấn đề rõ ràng như vậy còn phải hỏi, anh có thường thức hay không a!"
"Vậy sao?"
••••••••••••
Một lúc sau, Phượng Vũ Mặc cả người giật bắn lên, hốt hoảng đem sách trong tay nhét xuống dưới gối, vẻ mặt chột dạ nhìn Long Phi Tịch mới vừa tắm xong ra ngoài, nửa người dưới chỉ quấn một cái khăn tắm, sợ hãi kêu lên: "Ông…ông xã..."
"Ừ, rất tốt, bọn họ sắp làm tình phải không?" Long Phi Tịch gẩy gẩy mái tóc đen hơi ẩm ướt, cười như không cười nhìn khuôn mặt đau khổ vì bị bắt gặp của vợ yêu, khẽ nói.
"Ách… làm… chuyện thích làm… tỷ như… ăn cơm nè..., đi dạo phố nè..., nói chuyện phiếm nè..., bàn luận cuộc sống cùng tương lai nữa…A… em sai rồi… không dám nữa.." Phượng Vũ Mặc đầu tiên là nguỵ biện cuối cùng cầu xin tha thứ.
"Vậy chúng ta cũng làm chuyện thích làm, tỷ như… ân ái." Long Phi Tịch một phen xé nát cái áo ngủ nhỏ thắt đai bên hông bằng tơ lụa của Phượng Vũ Mặc, thân thể khiêu gợi cường tráng đè lên, tiện tay cởi bỏ khăn tắm phía dưới, nhắm ngay… sau đó…
"A…"
Phượng Vũ Mặc bị giải quyết tại chỗ (Độc giả: sau đó thì sao? Tác giả: sau đó xin mời mọi người phát huy năng lực yy cường đại, ‘sau đó’ nông cạn thế này ta không thèm viết.
——— ta là đường phân cách tuyến nông cạn ———–
Ôi mẹ nó... bọn họ cũng quá tàn nhẫn rồi, cư nhiên dùng thanh sắt đem lỗ khóa phá hỏng rồi… Long Tịch Bảo cầm một thanh sắt trong tay, thất bại ngồi chồm hỗm ở trước cửa lớn của phòng chứa đồ ăn vặt, cô đơn nhìn sợi dây xích to cùng cái ổ khóa bị phá hư, quá tuyệt tình đi rồi…
Chuyện này cũng bị bọn họ lường trước… thật là khủng khiếp a… không biết là bọn họ hiểu cô rất rõ, hay là cô biểu hiện ra quá rõ ràng a… ô.. ô… rất quá đáng nha. Long Tịch Bảo tức giận dùng tay nhỏ bé đấm lên sàn nhà, phát tiết.
"Em làm gì ở đây?" Long Tịch Bác đứng sau lưng Long Tịch Bảo, nhẹ nhàng hỏi. Anh biết cô sẽ không ngoan ngoãn nghe lời, sống cùng nhau 18 năm, nếu việc này cũng không dự đoán được, quả thật chính là vũ nhục sự thông minh của anh, hừ…nhóc con, đấu với anh sao.
Long Tịch Hiên cưng chiều đi tới muốn ôm bé cưng đang ngồi xổm trên mặt đất lên, nhưng là người nào đó chơi xấu ngồi dưới đất, không chịu đứng lên, còn phát ra âm thanh ô..ô, không cần phải nói… cô là muốn khóc.
Long Tịch Bác cùng Long Tịch Hiên liếc mắt nhìn nhau, trao đổi ánh mắt, Long Tịch Bác (cô ấy sắp ra chiêu rồi), Long Tịch Hiên (em thấy được).
Long Tịch Bảo nức nở hai chân duỗi thẳng ngồi xuống đất, còn đạp hai cái chân ngọc thon dài, meo meo kêu: "Em muốn ăn, em muốn ăn, em chính là muốn ăn nha, ô.. ô.. các anh ngược đãi em… không cho em ăn… mẹ Vũ, mẹ ở đâu… con rất nhớ người… ô.. ô.."
Cặp sinh đôi vẻ mặt đầy hắc tuyến nhìn bộ dáng Long Tịch Bảo chơi xấu, đây chính là ‘nhân tài’ bọn họ một tay nuôi nấng a…
Long Tịch Bảo nước mắt lưng tròng liếc bọn họ một cái, thấy bọn họ không chút cử động, lại bắt đầu meo meo kêu lên: "Em rất hối hận a, nếu không phải cha mẹ em vứt bỏ em, em cũng sẽ không gặp phải các anh, nếu không gặp phải các anh, các anh cũng sẽ không nhặt em về nhà, nếu không phải là….."
"Ngừng!" Hai anh em sinh đôi đồng thanh kêu dừng.
Long Tịch Bảo bĩu môi uất ức nhìn bọn họ.
Long Tịch Hiên đưa tay ôm bé cưng đang ngồi dưới đất nước mắt lưng tròng, bé cưng lại không nghe theo tránh thoát tay anh, ôm lấy sợi xích sắt trước cửa kia, đáng thương quay đầu lại nhìn bọn họ… trong ánh mắt thì truyền đến thông điệp... đó chính là ‘Em muốn ăn!’
Cặp sinh đôi buồn cười nhìn động tác ngây thơ lại đanh đá của cô, thật sự thua cô rồi.
"Tịch Nhi ngoan, đứng lên, hai ngày nữa sẽ cho em ăn." Long Tịch Bác dịu dàng hiếm thấy dụ dỗ cô.
"Không muốn, em không muốn, bây giờ em muốn ăn, ngay bây giờ!" Long Tịch Bảo không chấp nhận dụ dỗ meo meo kêu lên.
"Em có đứng lên không, còn không chịu đứng lên, về sau vĩnh viễn cũng đừng nghĩ tới ăn đồ ăn vặt." Sự kiên nhẫn của Long Tịch Bác thật là ít ỏi.
Long Tịch Bảo trên mặt mang nước mắt, mếu máo, vẫn còn bất động.
Long Tịch Hiên khẽ cười muốn ôm cô lên, nhưng tay của cô nắm thật chặt sợi xích sắt, nhất định không buông ra, mà anh lại không dám dùng sức kéo cô, sợ làm cô bị thương.
"Em không đi.. ô.. ô.. đồ ăn vặt… đồ ăn vặt đáng yêu của tôi…đồ ăn vặt đáng yêu lại có thể ăn của tôi… ô.. ô.."
Long Tịch Bảo chết cũng không buông tay, trong miệng còn nghẹn ngào khẽ thét lên.
Long Tịch Bác không chịu được vỗ một cái lên mông của cô, phát ra một tiếng ‘ba’, đau khiến Long Tịch Bảo buông cái tay nhỏ bé ra, che lên cái mông nhỏ của cô, oa oa khóc lớn: "Anh đánh người! Anh không muốn cho em ăn, còn muốn đánh người! Ô.. ô… Không có thiên lý, ô.. ô.. cuộc sống này không có cách nào vượt qua… ô.. ô.. người ta không muốn sống nữa!"