Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt

Chương 176: Chương 176: Loại bỏ khúc mắc?!




Long Tịch Bảo hít mũi một cái, ngơ ngác nhìn ông, không nói gì.

"Bảo Bảo, ba hỏi con, nếu như con sớm biết, kết cục của con và cặp sinh đôi là bi kịch, con vẫn sẽ chọn yêu bọn họ chứ?" Nam Cung Viễn nhẹ giọng hỏi.

Long Tịch Bảo suy nghĩ một chút, không biết trả lời như thế nào.

"Không biết trả lời thế nào sao? Vậy cha nói cho con biết, nếu như ban đầu cha sớm biết, cha và mẹ con sẽ có kết thúc bi kịch, cha vẫn sẽ nghĩa vô phản cố yêu mẹ con, có thể yêu một ngày thì một ngày, Bảo Bảo, con người sống trên đời này, ngắn ngủn mấy chục năm, có thể để cho chính mình sống được thanh thản dễ chịu, sống được thỏa mãn, vậy thì tốt hơn bất cứ điều gì. Theo như con thấy, ba chết, mẹ vì ba mà tự tử, là một bi kịch; nhưng trong mắt của ba, đây là một kết cục đẹp đến không thể đẹp hơn, con người ta không quan tâm sống được bao lâu, chỉ là sống có đáng giá hay không. Kiếp trước, có mẹ con dành cả sinh mạng để yêu ba… ba cảm thấy đáng giá, tương tự nếu như người chết trước là mẹ con, ba cũng sẽ theo kịp bước chân của mẹ con, bởi vì ba yêu mẹ, cho nên không cách nào sống một mình, giống như cặp sinh đôi yêu con vậy, con hiểu không? Sống bao lâu cũng không phải điều quan trọng, điều quan trọng là có một loại tình yêu cho dù chết rồi cũng sẽ không dừng lại, tình cảm sâu đậm như vậy làm sao có thể là bi kịch chứ?" Nam Cung Viễn cười khẽ vuốt ve mái tóc dài của con gái, sự yêu thương trong ánh mắt khiến Long Tịch Bảo cảm động đến lệ nóng doanh tròng, đây chính là cha ruột của cô, phụ hoàng của cô, cha của cô, cho dù là kiếp trước hay kiếp này, ông vĩnh viễn đều dịu dàng như vậy, đối với cô… đối với mẹ… bên tai loáng thoáng còn có thể nghe thanh âm của ông gọi cô: ‘Yên nhi ’…

"Nhưng… mọi người đều là bởi vì con…"

"Bảo Bảo, mỗi người đều là cá thể độc lập, mỗi người đều sẽ phải chịu trách nhiệm với hành động của chính mình. Nếu như con cứ cố đem những chuyện bất trắc quy kết lên người mình, như vậy, người mệt mỏi sẽ chỉ là chính con, không phải mọi việc đều có căn nguyên , nếu quả thật muốn truy ngược nguyên do, như vậy con có phải càng nên hận Vu Vân Thương, là hắn hạ độc vào trong canh, truy tiếp nữa, con có phải nên trách ba Tịch của con, bởi vì là ông ấy tiêu diệt Vu Quốc, dẫn đến thù hận của Vu Vân Thương, tiếp tục nữa, con có phải nên trách cha của Vu Vân Thương, là hắn thống trị không thỏa đáng, ngu ngốc vô năng, dẫn đến ba Tịch của con tiêu diệt quốc gia của hắn, tiếp tục nữa, con có phải nên trách ông nội của Vu Vân Thương làm sao lại sinh ra một đứa con trai tồi tệ như vậy, ba còn có thể nói tiếp, con còn muốn nghe không?" Nam Cung Viễn cười khẽ lau đi vệt nước mắt nơi khóe mắt cô, dịu dàng nói.

Long Tịch Bảo lắc đầu một cái, nhào vào trong ngực của ông, ôm chặt cổ của ông…

Nam Cung Viễn vỗ nhẹ lên lưng của cô, nhẹ giọng: "Bảo Bảo, con là đứa bé thông minh, cha tin tưởng con nghe hiểu được ý tứ của cha, cũng tin tưởng con biết con đường sau này nên đi như thế nào, hồi ức chính là hồi ức, mang theo hồi ức kiếp trước của con, cùng với hồi ức kiếp này, tiếp tục sống thật tốt, con chính là đứa bé hạnh phúc nhất, con phải hiểu được thỏa mãn, biết chưa?"

Long Tịch Bảo gật đầu một cái, không nói gì.

"Được rồi, đừng khóc, nhìn xem khóc đến khuôn mặt giống như chú hề thế này." Nam Cung Viễn kéo tay của cô ra, cưng chiều nhéo nhẹ chóp mũi của cô.

"Cám ơn cha." Long Tịch Bảo xấu hổ nhìn ông, lau nước mắt của mình.

"Đứa ngốc, giữa cha và con gái mà nói cám ơn có phải quá khách khí hay không." Nam Cung Viễn cười khẽ mà nói.

Long Tịch Bảo cười cười, dúi đầu vào trong ngực của ông, nũng nịu cọ xát.

"Bây giờ còn rất sớm, đi ngủ bù một giấc đi." Nam Cung Viễn khẽ cười nói.

"Cha đi đi, con muốn đi làm bữa sáng." Long Tịch Bảo từ trong ngực ông chui ra, đứng lên.

Nam Cung Viễn cũng đứng lên, có chút kinh ngạc: "Có thể ăn được không?"

Long Tịch Bảo không vui vỗ vỗ cánh tay của ông, lớn tiếng nói: "Ăn ngon đến mức có đánh vào miệng ba cũng không nhả ra."

"Oh? Thật sao?" Nam Cung Viễn mặt hoài nghi nhìn cô.

Long Tịch Bảo thân mật khoác cánh tay của ông, cười ngọt ngào đi vào trong nhà…

Một cơn gió nhẹ thổi tới, sợi tóc tung bay, hình ảnh cha hiền con hiếu giống như ngừng lại tại giờ phút này, trở thành một hồi ức nho nhỏ giữa cuộc đời này…

----- ta là đường phân cách tuyến hồi ức -----

Trong căn phòng lấy màu hồng làm chủ đạo…

Trên giường lớn, hai người người đàn ông anh tuấn giống nhau như đúc đang trầm trầm ngủ, giống như có tâm điện cảm ứng, đồng thời giật giật ngón tay thon dài, sờ sờ vị trí trống không ở chính giữa, một lúc sau, không hẹn mà cùng mở ra đôi ưng mâu, gắt gao nhìn đối phương, ngồi dậy nhìn chung quanh một lượt, một sự hoang mang khó hiểu dấy lên trong lòng, chỉ thấy hai người nhanh chóng chạy ra khỏi phòng, bắt đầu ở trong căn nhà to lớn, tìm kiếm bóng dáng mảnh khảnh kia.

Trong phòng bếp, Long Tịch Bảo đem món ăn đã làm xong, xếp vào khay bê vào phòng ăn, đang bày bát đũa cùng dao nĩa, thì thấy hai bóng dáng nhanh chóng vọt về phía cô, đây… đây là thế nào vậy… ánh mắt tức giận là xảy ra chuyện gì… Cô không nhớ cô có chọc bọn họ a… không đợi cô chạy loạn, hai bên tai liền bị hai người đồng thời nhéo lấy…"A…"

"Em đang làm gì?" Long Tịch Bác hỏa khí khá lớn quát lên.

"Nấu bữa sáng cho mọi người ăn a." Long Tịch Bảo uất ức nhìn về phía bọn họ.

"Không cần em làm, em thức dậy không biết chào hỏi sao? Em có biết tụi anh rất sốt ruột không?" Long Tịch Bác nhìn thức ăn phong phú trên bàn, vẫn như cũ hết sức khó chịu.

"Em thấy các anh ngủ ngon như vậy nên không nỡ gọi các anh dậy, hơn nữa… chuyện này thì có gì để lo lắng, em có thể đi đâu chứ…" Long Tịch Bảo chép chép đôi môi đỏ mọng, meo meo kêu.

Long Tịch Bác nhìn cô một chút, môi mỏng giật giật, dường như muốn nói gì đó, cuối cùng hừ lạnh một tiếng, không nói gì, xoay người trở về phòng.

"Anh đi đâu? Ăn sáng đã." Long Tịch Bảo xoa xoa lỗ tai vô tội của mình, hướng về phía bóng lưng khiêu gợi của anh thét lên.

Long Tịch Bác không phản ứng lại, tiếp tục đi về phòng.

Long Tịch Bảo chu mỏ, thì thầm: "Lấy đâu ra tính khí nóng nảy lớn như vậy chứ."

Long Tịch Hiên kéo cô vào trong ngực, trầm thấp nói: "Đừng như vậy nữa, đừng không nói một tiếng liền rời đi nữa, anh sợ, rất sợ, em có biết một tháng này tụi anh làm sao qua được không? Lúc tỉnh lại không dám nhắm mắt, sợ lúc em tỉnh lại tụi anh không biết, lúc ngủ dậy lại không dám mở mắt, sợ lúc mở mắt ra em vẫn như cũ lẳng lặng nằm, không có động tĩnh, rất sợ, Bảo Bảo, đừng không nói một tiếng đã rời khỏi anh nữa, một lần nữa, anh thật không chịu nổi đâu."

----- ta là đường phân cách tuyến buồn bực -----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.