Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt

Chương 188: Chương 188: Sau khi tuyên bố kết hôn!




Tin tức kết hôn đã thông báo ra ngoài, như trong dự liệu dẫn tới sóng to gió lớn ngoài xã hội, hôn lễ hai nam một nữ, kinh thế hãi tục, cổ phiếu Long Vũ bắt đầu giảm giá, qua báo chí, trên tạp chí, trên ti vi, đề tài chính mỗi ngày là thảo luận cái hôn lễ ‘bất luân’ này, tất cả tầng lớp nhân sĩ ngoài xã hội cũng phát biểu ý kiến của mình, trên internet càng có thêm những lời phê phán cùng nhục mạ không chút kiêng kỵ, từ khó nghe nào cũng có, đối với tất cả mọi chuyện, Long Tịch Bảo xem vào trong mắt, cũng không nghe không hỏi, chỉ vui vẻ chọn áo cưới của mình cùng những thứ cần thiết cho đám cưới.

Cặp sinh đôi hết sức không vui, bắt đầu yêu cầu đám người tinh anh của Phượng Minh điều tra chủ nhân của mấy lời bình luận trên internet, định chặt toàn bộ đem đi cho chó ăn, nhưng bị Long Tịch Bảo ngăn cản, "Mỗi người đều có quyền tự do ngôn luận, miệng là của bọn họ, bọn họ muốn nói thế nào là chuyện của họ, ngược lại, chúng ta muốn làm thế nào là chuyện của chúng ta, các anh có thời gian đi làm những việc này, không bằng suy nghĩ thật kỹ, làm sao tặng cho em một hôn lễ hoàn mỹ, không phải tốt hơn sao?" Vì vậy, cặp sinh đôi bắt đầu tiến hành chuẩn bị cho hôn lễ của bọn họ, nhưng Long Tịch Bảo biết, bọn họ vẫn vô cùng không vui.

Dĩ nhiên, bọn họ vẫn có ‘đám bạn thân’, khi các tạp chí lớn phỏng vấn Hắc Viêm Triệt, đôi mắt màu tím của anh lạnh lẽo, nhàn nhạt nói một câu: "Cút ra ngoài, ăn no không có việc gì làm." Vì vậy, các ký giả mặt mày xám xịt rời đi. Khi bọn họ phỏng vấn đến Doãn Thiên, anh ta lộ ra một nụ cười tà mị, chậm rãi nói: "Làm phóng viên chuyến này, phải thật cẩn thận mới được, nếu không một ngày kia bị người ta ám sát, còn không biết là vì sao, đắc tội với quá nhiều người, bị chết không rõ ràng, rất thê lương a, các người nói có đúng không?" Các phóng viên đang đắm chìm trong nụ cười mê người của anh, chỉ có thể si mê nhìn anh ta, cuối cùng vẫn là bị an ninh đuổi ra ngoài. Khi phóng viên phỏng vấn đến Long Phi Tịch, Long Phi Tịch uống một ngụm trà, bình tĩnh nói: "Con cháu tự có phúc của con cháu, Hiên cùng Bác từ nhỏ đã có chủ kiến của mình, cũng chưa từng làm cho tôi thất vọng, quyết định của hai đứa nó tôi không ôm bất kỳ hoài nghi nào, càng sẽ không có ý kiến phản đối, mời các người về đi." Khi bọn họ phỏng vấn đến Nam Cung Viễn, Nam Cung Viễn nhìn bọn họ một chút, từng chữ từng câu mà nói: "Tôi rất hài lòng với con rể của mình, tôi tin tưởng có bọn họ, con gái của tôi sẽ là cô gái hạnh phúc nhất, những thứ khác không đáng nói." Nói xong cũng tự nhiên đi khỏi. Vì vậy… các phóng viên bắt đầu bớt phóng túng, mấy người này, tất cả đều là nhân vật đỉnh cao có tiền có thế có quyền, không cần thiết vì thu thập tin tức mà đánh cuộc tính mạng của mình, đến lúc đó rơi vào kết cục phơi thây đầu đường. Nhưng vẫn có một bộ phận ôm nhiệt tình cao cả đối với nghề nghiệp của chính mình, kiên trì muốn phê phán phần ‘hắc ám’ này của xã hội.

Biệt thự nhà họ Long…

Long Tịch Bảo vùi trong ngực Long Tịch Hiên, ăn cháo huyết yến mà Long Tịch Bác đút tới, bộ dạng lười biếng cực kỳ giống một con mèo nũng nịu. Ăn xong một miếng cuối cùng, lắc đầu một cái, bày tỏ cô no rồi. Nhìn quầng thâm nhàn nhạt ở mắt bọn họ, nhẹ nói: "Em muốn gặp đám phóng viên, các anh sắp xếp một buổi họp báo cho em đi, bọn họ không phải rất muốn gặp em sao? Em liền để cho bọn họ gặp."

"Không được" Cặp sinh đôi đồng thanh cự tuyệt.

"Không được em liền không lấy chồng." Long Tịch Bảo nhìn bọn họ, nhàn nhạt nói.

"Em đừng ầm ĩ, bây giờ đã đủ loạn rồi, ngoan ngoãn được không?" Long Tịch Hiên hít một hơi, dịu dàng an ủi cô.

"Em không ầm ĩ, em nghiêm túc." Long Tịch Bảo lấy tay nhẹ nhàng sờ sờ hốc mắt của anh, trong lòng thoáng qua một tia đau lòng, cô biết, biết bọn họ vì chuyện này mà ngủ không ngon, biết bọn họ có thể chấp nhận sự nhục mạ của người khác đối với bọn họ, nhưng không cách nào tiếp nhận người khác phê phán cô dù chỉ một chút, huống chi là những thứ ô ngôn uế ngữ kia, nếu là như vậy, thì để cho cô tới vì bọn họ tháo bỏ khúc mắc này đi.

"Không cần nói, anh sẽ không đồng ý." Long Tịch Bác buông bát xuống, trong giọng nói trầm ổn có sự kiên định không cho phép nghi ngờ.

"Yên tâm, em bảo đảm, em tuyệt đối sẽ không bị những câu hỏi của giới truyền thông công kích, em bây giờ đã là bách độc bất xâm rồi, lời nói ác độc hơn nữa, em cũng xem như là có người thả rắm thúi, hun không chết người, đây là hôn lễ của em, chẳng lẽ em còn không thể nói mấy lời trong lòng sao?" Long Tịch Bảo ôm lấy cánh tay của anh, van xin nhìn anh.

Long Tịch Bác nhức đầu day mi tâm, trầm giọng nói : "Em muốn nói gì với bọn họ?"

"Không biết, đến lúc đó nghĩ cái gì nói cái đó, không đem bọn họ nổ đến ngoài khét trong sống, em liền uổng phí công sức các anh nhiều năm đào tạo khổ cực như vậy." Long Tịch Bảo sờ lỗ mũi, lộ ra một nụ cười tà ác.

"Lời này nghe qua một chút cũng không làm cho người ta cảm thấy kiêu ngạo." Long Tịch Bác nhàn nhạt nói.

"Vậy em yêu anh thì sao?" Long Tịch Bảo ôm cổ anh, nhỏ giọng meo meo .

Long Tịch Bác làm bộ suy tư, cuối cùng gật đầu một cái : "Còn có thể, về sau phải thường xuyên nói mới thể hiện rõ thành ý, có biết không?"

Long Tịch Bảo khinh bỉ nhìn anh, "Em ngày ngày nói, mỗi ngày nói, ngán chết các anh."

"Em cứ thử xem có ngán chết hay không." Long Tịch Bác nở nụ cười, nhéo chóp mũi của cô.

Long Tịch Bảo cắn ngón tay của anh, cười. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.