Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt

Chương 117: Chương 117: Tụi anh đều yêu em! Em có hiểu không?




Long Tịch Bảo nức nở nghẹn ngào nhìn anh, không nói lời nào.

"Tụi anh nói em là người của tụi anh, là bởi vì yêu em, cũng bởi vì loại yêu này, loại quan tâm này, tạo thành một loại tâm tình gọi là tham muốn chiếm giữ, em có hiểu không? Đổi lại góc độ mà nói, anh và Bác cũng là người của em, em không cần phải động đao động thương, thậm chí không cần bỏ ra một chút hơi sức nào, chỉ cần mấy câu nói thì có thể làm cho tụi anh dấn thân vào địa ngục, em có hiểu không?"

Đôi Ưng Mâu của Long Tịch Hiên không hề chớp mà nhìn cô, nhẹ nhàng nói.

Các anh cũng là người của mình? Long Tịch Bảo có chút ngây người… một lúc sau, đáng thương tội nghiệp nhìn anh.

"Vậy em cũng có thể đánh các anh, chửi mắng các anh sao?"

"Chỉ cần tụi anh làm sai, em đều có thể." Long Tịch Hiên không chút do dự nói.

"Vậy sự kiện lần trước kia…", người nào đó cắn chết không tha…

"Em đã ‘phạt’ rồi, quên rồi sao?" Long Tịch Hiên nhíu mày kiếm.

Long Tịch Bảo cắn cắn cánh môi đỏ mọng, có chút không cam tâm nhìn anh.

Long Tịch Hiên ôm cô vào trong ngực, "Bảo Bảo, mặc kệ có gì bất mãn, em cứ việc nói ra, nhưng đừng tính toán, đùa giỡn với bọn anh nữa, không thấy em, bọn anh cũng sắp muốn điên rồi."

Long Tịch Bảo cứng đờ, meo meo nói: "Xin lỗi anh… coi như em sai rồi… ai biết trong lòng các anh nghĩ thế nào a, em nghĩ đám các anh chỉ muốn khống chế được tụi em, không cho tụi em nhân quyền, không cho tụi em tự do, coi tụi em như sủng vật, tùy tâm tình tốt xấu của các anh mà định đoạt."

Long Tịch Hiên thở dài, "Ở đâu có ‘sủng vật’ vừa không nghe lời vừa bốc đồng như em a, không ngừng thích gây họa, còn muốn bày sắc mặt cho ‘chủ nhân’ nhìn, gây họa xong còn bướng bỉnh như vậy, một bộ dáng đúng lý hợp tình, thật là bị em làm tức chết."

Long Tịch Bảo chép miệng, không nói lời nào, chỉ ngoan ngoãn vùi vào trong lồng ngực anh.

"Nghe đây, lần sau còn rời nhà trốn đi nữa, sẽ không khách khí như lần này, biết không?" Long Tịch Hiên nói nghiêm túc.

Long Tịch Bảo ngẩng phắt đầu lên, tức giận nhìn anh, gằn từng chữ nói:

"Anh! Đã! Vô! Cùng! Không! Khách! Khí! Rồi !"

Long Tịch Hiên sững sờ, hồi tưởng lại… hình như là có chút không ‘khách khí’…

Lúng túng ho nhẹ một tiếng, "Lần sau càng thêm không ‘khách khí’, nghe rõ chưa?!"

Long Tịch Bảo khinh bỉ lườm anh, không nói lời nào…

Long Tịch Hiên nhíu mày kiếm, bàn tay gian xảo bao trùm lên bầu ngực trắng nõn của cô, uy hiếp nhìn cô…

Long Tịch Bảo ngẩn người… thất bại gật đầu một cái.

"Ngoan, lúc này mới ngoan a." Long Tịch Hiên hài lòng xoa đầu cô, hôn nhẹ lên trán của cô.

Long Tịch Bảo đột nhiên nhìn anh, bắt đầu rơi nước mắt.

"Sao vậy? Tại sao lại khóc?" Long Tịch Hiên ôm chặt cô, giúp cô lau nước mắt.

Long Tịch Bảo đưa tay ôm cổ anh, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, meo meo nói: "Thật ra thì mấy ngày nay em rất nhớ các anh, vừa muốn các anh nhanh chóng tìm được tụi em, vừa không muốn các anh tìm được tụi em, em cũng thật là mâu thuẫn… thật là khổ sở a…"

Long Tịch Hiên khẽ cười nhéo cái mũi nhỏ của cô, "Quỷ tinh linh, ‘kế hoạch’ của em chu toàn như vậy, làm cho tụi anh gấp đến độ xoay vòng vòng, cũng không biết là nên tự hào, hay là nên hối hận nữa, em còn khóc, tụi anh mới muốn khóc đấy."

Long Tịch Bảo cười rộ lên, nũng nịu cọ cọ lồng ngực của anh, nũng nịu gọi: "Anh Hiên…"

Long Tịch Hiên thương yêu khẽ vuốt ve mái tóc dài của cô, cười…

"Lát nữa anh Bác của em nhất định sẽ tới tìm em tính sổ, nhớ, ngoan ngoãn nhận lỗi, nếu như anh ấy muốn đánh em... em biết phải làm như thế nào rồi đấy, cứ dùng cái chiêu em vẫn thường dùng kia, nhất thiết không được mạnh miệng, có biết không, mấy ngày nay em không ở nhà, Long gia đều sắp bị anh ấy lật tung lên rồi…"

Long Tịch Bảo nghe vậy, khẩn trương nhìn anh: "Không thể nào… em không muốn nữa… anh Bác hung ác như thế, hu..hu…, có lẽ em không thấy được mặt trời ngày mai rồi…"

Long Tịch Hiên gõ nhẹ đầu cô một cái, thấp giọng khiển trách: "Đừng nói lung tung, chỉ cần em ngoan ngoãn, anh bảo đảm, anh ấy sẽ không quá ‘hung tàn’ đâu."

"Anh bảo đảm? Vậy anh sẽ ở bên cạnh giúp em chứ?" Long Tịch Bảo đáng thương xoa đầu.

"Không, tự em giải quyết đi." Long Tịch Hiên lắc đầu một cái, anh phải công bằng một chút, Bác đã cho anh với cô có không gian riêng tư, anh cũng phải anh ấy và Bảo Bảo thời gian riêng tư ở bên nhau, bởi vì… Bảo Bảo chỉ có một, mà bọn họ… là hai người…, vì yêu cô… chỉ có thể chia sẻ… Bảo Bảo, sự khổ sở và giãy giụa của tụi anh, em có hiểu không?

"Đùa gì thế… em không muốn a..., trên thế giới nào có chuyện uất ức như vậy, anh phạt còn chưa đủ, anh Bác còn phải phạt nữa… các anh là cố ý muốn khi dễ em đúng không? !" Long Tịch Bảo không thuận theo kêu to.

Long Tịch Hiên bắt được cánh tay nhỏ bé vung loạn của cô, trầm thấp nói: "Bảo Bảo, bởi vì em yêu chính là hai người, cho dù hình dáng giống nhau đi nữa, anh và Bác là hai người, em hiểu không?"

Long Tịch Bảo sững sờ nhìn tròng mắt đen sâu không thấy đáy của Long Tịch Hiên, anh Hiên…

Long Tịch Hiên ôm cô vào trong ngực, không tiếp tục để cô nhìn vào mắt của anh, nhắm mắt lại nhẹ nhàng nói: "Bảo Bảo, tụi anh đều yêu em, em có hiểu không?"

"Em hiểu, em cũng yêu hai anh, chỉ yêu hai anh thôi." Long Tịch Bảo dịu dàng nói nhỏ.

Anh Hiên, thật ra thì trong lòng của anh rất khổ sở đi… bởi vì yêu… cho nên phải chia sẻ…

Không thể không chia sẻ… anh Hiên… em cũng yêu các anh!

----- ta là đường phân cách tuyến hoa hoa lệ lệ -----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.