Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt

Chương 90: Chương 90: Viên Cổn Cổn mau trở về!




“Vâng” Viên Cổn Cổn ủy khuất gật đầu một cái.

“Cổn Cổn muốn ở nhà chúng ta, buổi tối em ấy sẽ cùng em ngủ chung, hai người không được phép mật báo cho Triệt biết…nếu không…” Long Tịch Bảo vừa ăn kem vừa nheo mắt lại uy hiếp cặp sinh đôi.

“Bảo Bảo, Cổn Cổn ở đây không phải là không được, nhưng chúng ta cũng nên nói với Triệt một tiếng, nếu không hắn sẽ gấp đến điên mất” Long Tịch Hiên không đồng ý nói.

“Đúng vậy, hắn một ngày mà không nhìn thấy lão bà của hắn, hắn sẽ phát điên lên!” Long Tịch Bác lên tiếng ủng hộ.

“Có mới lạ…hắn hiện giờ có mỹ nhân bên cạnh rồi…sẽ không nghĩ đến em đâu” Viên Cổn Cổn nghĩ đi nghĩ lại lại muốn rơi lệ.

“Em mặc kệ! Em không cho phép hai người nói cho hắn biết! Các người mà nói cho hắn biết em liền không để ý đến hai người” Long Tịch Bảo vội vàng múc một miếng bánh ngọt nhét vào miệng của Viên Cổn Cổn không cho cô có cơ hội khóc, sau đó quay đầu lại nhìn cặp sinh đôi, ánh mắt chính là…hai người dám làm em ấy khóc, em liền náo chết hai người…

Cặp sinh đôi liếc mắt nhìn nhau, không biết nên nói cái gì cho phải…cô ấy là lão bà, tâm can bảo bối của người ta…bọn họ làm như vậy không được tốt lắm…theo như tính tình của tên Triệt kia, nếu như bị chính hắn tìm thấy, cô ấy sẽ còn thảm hơn…

Viên Cổn Cổn hít mũi một cái, làm theo đút lại cho Long Tịch Bảo miếng bánh ngọt.

“Cổn Cổn ngoan, không khóc nha, chúng ta không thèm để ý đến những tên đàn ông xấu này nữa, chúng ta trở về phòng thôi” Long Tịch Bảo từ trên đùi Long Tịch Bác nhảy xuống, dắt Viên Cổn Cổn đáng thương về phòng. Đang đi đột nhiên cô lộn trở lại cầm hai phần điểm tâm còn đang ăn dở trên bàn, mặt không đỏ hơi thở không gấp hừ lạnh một tiếng, sau đó ưu nhã xoay người, bỏ lại hai tên ‘đàn ông xâu’ buồn bực nhìn bóng lưng của cô…

Lần này lại phiền toái đây…

“Bác, cơm nắm nhà ta không thấy đâu, cô ấy có chạy đến nhà hai người hay không?” Một âm thanh tức giận từ trong điện thoại truyền đến… rất rõ ràng…là Hắc Viêm Triệt…

“Ách…ta không biết nên nói như thế nào…” Long Tịch Bác ấp úng.

“Được, tôi hiểu rồi, tôi hiện tại liền đến nhà cậu” Hắc Viêm Triệt chửi thề một tiếng, đáng chết, thật lớn gan, con bé ú xem anh làm thế nào thu thập em…

“Có cái này…ừm, bảo bối của cậu nói cậu có người khác sao?” Long Tịch Bác tò mò hỏi.

“Cậu nói có khả năng sao? Là Minh…còn có lão bà của nó Tô Ánh Lạc” Hắc Viêm Triệt lạnh giọng nói.

“Minh? Nó không phải ở Las Vegas sao? Trử về lúc nào?”.

“Vừa tới hôm nay…chết tiệt” Hắc Viêm Triệt nóng nảy nói đến.

Long Tịch Bác khẽ cười một cái, rôt cuộc hiểu rõ lời nói của Viên Cổn Cổn là chuyện gì.

“Tớ cúp máy đây, giúp tớ trông coi ngôi sao tai họa đó, tớ lập tức tới ngay” Hắc Viêm Triệt hận hận nói.

“Này, đừng quá hunh tàn…” Long Tịch Bác nhỏ giọng nhắc.

“Cậu yên tâm, mình tuyệt đối sẽ không ‘quá hung tàn’ “ Thanh âm Hắc Viêm Triệt ôn nhu vọng ra từ điện thoại khiến Long Tịch Bác không khỏi run lên một cái liền cúp máy.

Chậc chậc…Viên Cổn Cổn đáng thương…Thượng đế phù hộ em…

9 giờ tối, Long Tịch Bảo đang cùng ‘đồng mình’ của mình nằm tâm sự.

“Cổn Cổn, em xem, tất cả đều là hình mỹ nam”.

“Thật rất đẹp trai” Viên Cổn Cổn mắt sáng như tuyết nhìn mấy cuốn mâng trong tay Long Tịch Bảo.

“Cuốn này nam sinh tóc ngắn là công, nam sinh tóc dài là thụ, thật xứng đôi” Long Tịch Bảo thỏa mãn gật gật đầu.

“Công? Thụ?” Viên Cổn Cổn không hiểu nhìn Long Tịch Bảo.

“Giống như em cùng Hắc ác ma yêu yêu nhau. Hắn là công, em là thụ, hắn là công nên có thể tùy tiện khi dễ em, nhưng mà em cũng không dám phản kháng…” Long Tịch Bảo kiên nhẫn ‘chỉ dạy’ Viên Cổn Cổn…

Viên Cổn Cổn trưng ra bộ mặt mơ hồ, cái hiểu cái không gật đầu một cái.

“Không hiểu cũng không sao, nhìn lâu một chút sẽ biết rõ, những thứ này đều là ta cất giấu, em cứ từ từ mà xem, xem xong chúng ta có thể cùng nhau thảo luận” Long Tịch Bảo hưng phấn nói…thật tốt, Vũ mẹ không có ở đây nên không có người cùng cô chia sẻ…hiện tại thì tốt rồi, nhặt được một ‘đồng minh’ đáng yêu như thế này…thật là quá tốt…

Viên Cổn Cổn nhìn đống tập sách, ngôn tình cùng manga cầm lên bắt đầu ‘nghiên cứu’…

Cửa phòng ‘phanh’ một tiếng mở ra…dọa cho sợ hai người đang ngồi trong phòng, khẩn trương nhìn người ở cửa.

Hắc Viêm Triệt tức giận nhìn đến trên giường, dọa cho Viên Cổn Cổn vội vàng núp phía sai Long Tịch Bảo không dám lộ mặt. Long Tịch Bảo nhìn thấy người tới là Hắc Viêm Triệt mỹ mâu liền lập tức bắn về phía anh tia nhìn chán ghét, ý tứ rất rõ ràng các người bán đứng ta, ta liền không để ý đến các người.

Cặp sinh đôi ‘rất vô tội’ lắc đầu, ý nói bọn họ không có bán đứng cô.

“Viên Cổn Cổn, mau đến đây cho anh!” Hắc Viêm Triệt quát lớn.

Bị kêu đến tên, Viên Cổn Cổn run lên, trong lòng đã có chuẩn bị…hôm nay là Triệt ‘nóng nảy’…cũng tốt hơn so với Triệt lãnh khốc…nghĩ đến hắn ôm một nữ nhân khác, nhất thời dũng khí từ đâu đến, cô liền nhỏ giọng nói “Em…em không qua…tôi muốn cùng anh ly hôn…”

Hắc Viêm Triệt ngẩn người, sau đó liền hỏi lại “Em nói cùng ta cái gì? Lặp lại lần nữa…”.

“Cùng…cùng…cùng anh…ly hôn” Người nào đó nhỏ giọng lặp lại một lần nữa.

Cặp sinh đôi không khỏi vì Viên Cổn Cổn mà đổ mồ hôi lạnh…đây không phải là muốn chết sao…

“Viên Cổn Cổn! Lặp lại một lần nữa” Hắc Viêm Triệt dữ tợn rống to đứng lên…

Viên Cổn Cổn bị dọa sợ đến nước mắt chảy loạn ra, trong lòng vừa sợ lại vừa ủy khuất…nhưng là không dám lặp lại lần nữa…

“Em khóc cái gì…mau tới đây!” Hắc Viêm Triệt rống lên một tiếng.

“Hu hu…Bảo Bảo…” Viên Cổn Cổn sợ hãi nắm lấy góc áo Long Tịch Bảo, meo meo gọi vào.

“Đừng sợ Cổn Cổn!” Long Tịch Bảo nhẹ giọng an ủi.

“Long Tịch Bảo!” Hắc Viêm Triệt lạnh giọng kêu.

“Ngươi đó…có người khác ở ngoài đã là không đúng…ngươi còn hung dữ như vậy ở đây…như vậy càng quá đáng…trước kia ngươi đi nhà trẻ, cô giáo không dạy ngươi sao? Làm sai thì nên dũng cảm thừa nhận sai lầm…nếu không…” Long Tịch Bảo nhìn ánh mắt sắc bén của Hắc Viêm Triệt, đầu tiên là lớn tiếng, sau đó từ từ nhỏ lại, cuối cùng dần dần giảm âm thanh…

————ta là tuyến phân các giảm âm thanh ————

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.