Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt

Chương 120: Chương 120: Vu Vân Thương chuyển thế!




Sáng sớm hôm sau, Long Tịch Bác chậm rãi tỉnh lại, ngắm cục cưng vẫn đang ngủ say sưa, cưng chiều hôn một cái lên gương mặt của cô, lấy ra thuốc mỡ trong tủ đầu giường, nhẹ nhàng bôi khắp nơi trên người cô, lại lấy ra thuốc mỡ Bạc Hà tiêu sưng xoa lên cái mông tròn vẫn sưng đỏ không chịu nổi của cô, sau đó cất thuốc đi, dịu dàng đắp kín chăn cho cô, vuốt vuốt mái tóc dài có chút xốc xếch của cô, rồi mới đứng dậy rửa mặt, chuẩn bị đi tìm Long Tịch Hiên, nói cho cậu ấy biết chuyện mà anh biết, thuận tiện thảo luận một chút làm thế nào để Tịch Nhi và Nam Cung Viễn nhận thức nhau.

Một tiếng sau… trong thư phòng,

"Chuyện đại khái chính là như vậy." Long Tịch Bác uống một hớp cà phê, nhàn nhạt nói.

Long Tịch Hiên nhìn anh một chút, không biết nên nói gì… những chuyện này… thật là quỷ dị… Kiếp trước kiếp này? Năng lực ‘điều khiển nước’, ‘điều khiển lửa’?

"Cái này là của em." Long Tịch Bác đưa chiếc khuyên tai còn lại cho Long Tịch Hiên. Long Tịch Hiên nhận lấy, nhìn một chút, sau đó không chút nghĩ ngợi xuyên qua vành tai của mình, máu… chảy ra…

Long Tịch Bác nhíu mày, lấy ra khăn giấy thay em trai lau chùi vết máu.

"Em đừng khát máu như vậy có được không, cũng không gọi người xỏ lỗ tai chuyên nghiệp tới giúp em."

"Phiền toái." Long Tịch Hiên khẽ cười khạc ra hai chữ…

Long Tịch Bác nhìn cậu em trai giống mình như đúc, đúng vậy a… bọn họ không chỉ diện mạo, mà ngay cả tính tình cũng cực kỳ giống nhau.

Long Tịch Hiên giơ tay lên, bàn tay hướng về phía tủ sách bằng gỗ lim phía xa, theo cách nói của Long Tịch Bác, trong đầu tưởng tượng ra hành động anh trai vừa làm mẫu cho anh xem, chỉ chốc lát sau, một cột nước màu xanh dương, vẫn là lộ ra ánh bạch quang thánh khiết, từ trong lòng bàn tay thẳng tắp bắn về phía tủ sách, không hề bất ngờ… tủ sách cũng rơi vào kết cục ‘một mẩu vụn cũng không còn’.

"Anh nói Vu Vân Thương cũng sẽ chuyển thế tới nơi này?" Long Tịch Hiên thu hồi lòng bàn tay, nhếch mày kiếm lên…

"Rất có khả năng này." Long Tịch Bác nhẹ giọng nói.

"Như vậy, Doãn Thiên Tứ có khả năng chính là hắn chuyển thế hay không?" Long Tịch Hiên cong ngón tay lên nhẹ nhàng gõ lên tay vịn bên người…

"Ha ha, chúng ta quả nhiên là sinh đôi, anh cũng nghĩ như thế." Long Tịch Bác uống một ngụm cà phê, khẽ cười.

"Nếu như vậy, party của tập đoàn Doãn thị tháng này, chúng ta phải đến tham gia rồi… rất nhanh chúng ta sẽ biết suy đoán của chúng ta, là đúng, hay sai…" Long Tịch Hiên nhàn nhạt nói.

"Anh sẽ nói với cha, nhưng mà… đừng để cho Tịch Nhi biết." Long Tịch Bác nhíu mày một cái.

"Ừm." Long Tịch Hiên nhấp một ngụm cà phê.

"Còn nữa, làm thế nào mới có thể để cho Tịch Nhi cùng Nam Cung Viễn cha con nhận nhau? Nói bóng nói gió? Hay là…"

Long Tịch Bác nhíu mày, nói đến đây liền vô cùng buồn bực, tiểu ác ma lại có một chỗ dựa vững chắc như vậy…

"Trực tiếp nói cho ông ấy biết chân tướng, có lẽ Tịch Nhi khi còn bé mất tích cũng là một chuyện khác thường, anh nghĩ xem, từ Las-Vegas tới đây, cho dù Bảo Bảo là bé gái bị trộm tới, tại sao ăn trộm lại đặt cô bé trong vườn hoa của nhà chúng ta, đây tất cả không phải quá trùng hợp sao, đừng quên, hệ thống an ninh của Long gia, ngoại trừ chúng ta, ai có thể muốn tới thì tới, muốn đi thì đi? Cho nên, chúng ta nói cho ông ấy biết toàn bộ chân tướng, để cho ông ấy tháo gỡ tất cả nghi ngờ trong lòng, sau đó… ông ấy cũng có thể thào gỡ tất cả suy đoán trong lòng chúng ta, như vậy là tốt nhất." Long Tịch Hiên suy nghĩ một chút nhàn nhạt nói.

"Những thứ này anh đều nghĩ tới, nhưng cha nói ngoại trừ hai chúng ta cùng ông ấy ra, ông ấy không muốn những người khác nhớ lại đoạn trí nhớ không vui kia…" Long Tịch Bác ngắt mi tâm.

"Đó cũng là chuyện không còn cách nào khác, người thông minh như Nam Cung Viễn, anh muốn làm cho bọn họ cha con ‘tự nhiên nhận nhau’ mà không hề có sơ hở, phải mất bao nhiêu thời gian để bố trí tình hình? Cho dù cha con họ nhận nhau rồi, lại phải tốn bao nhiêu thời gian để thăm dò tiếp cận mảnh ‘Viêm Thạch’ kia? Ngộ nhỡ Bảo Bảo không khống chế nổi năng lực của cô ấy thì làm thế nào? Không, chúng ta không thể mạo hiểm như vậy, cho nên chỉ có thể nói cho ông ấy biết chân tướng sự việc." Long Tịch Hiên nhẹ nhàng nói, vẫn là giọng nói ôn hòa như ngọc lúc bình thường.

Long Tịch Bác gật đầu tán thành, "Cứ quyết định như vậy đi."

Không khí đột nhiên có chút trầm mặc…

Một lúc sau…"Bác, anh có muốn nhớ lại quá khứ của chúng ta cùng Bảo Bảo không, cũng chính là kiếp trước ấy?" Long Tịch Hiên nhẹ nhàng lên tiếng.

"Không, anh không muốn, anh chỉ muốn quý trọng hiện tại, yêu cô ấy, cưng chiều cô ấy, bảo vệ cô ấy, tuyệt đối không để cho bi kịch tái diễn." Long Tịch Bác không cần suy nghĩ trả lời.

"Kiếp trước cô ấy là bởi vì Vu Vân Thương mà chết, nếu như Doãn Thiên Tứ chính là Vu Vân Thương chuyển thế, như vậy, chúng ta chỉ phải diệt trừ nhân tố không yên ổn này, không để cho bi kịch tái diễn nữa." Mặc dù là giọng nói dịu dàng, nhưng trong mắt của Long Tịch Hiên lại cho thấy sự khát máu cùng sát ý rõ rệt.

"Ừ." Long Tịch Bác trầm thấp đáp lời.

Không khí lần nữa trầm mặc…

"Như vậy, đi thôi, tiểu gia hỏa gần như đã hai ngày không ăn uống gì rồi, sẽ đói chết mất." Ngay sau đó, Long Tịch Bác ưu nhã đứng dậy, cười khẽ nói.

"Anh hôm qua không cho cô ấy ăn gì sao?" Long Tịch Hiên cũng đứng dậy, đi về phía cửa.

"Ách…" Long Tịch Bác có chút hối hận, anh hẳn nên đút cho cô ấy ăn một chút gì trước đã.

"Cô ấy có ngoan không? Có cáu kỉnh không?" Long Tịch Hiên vừa đi vừa hỏi.

"Ngoan, rất biết điều, còn chủ động ‘xin bị đánh’ đấy." Long Tịch Bác nghĩ đến dáng vẻ đáng thương của cô ngày hôm qua thì không khỏi cười ra tiếng.

"Anh đánh Bảo Bảo hả?" Long Tịch Hiên nhẹ giọng hỏi.

"Vốn là nghĩ như vậy, nhưng từ sau khi biết chuyện quá khứ, cơn tức liền tiêu mất, hơn nữa… em cũng đã đánh dữ như vậy rồi, anh làm sao nỡ đánh nữa chứ, cái mông của Tịch Nhi cho đến bây giờ còn vừa đỏ vừa sưng, phía trên tất cả đều là dấu bàn tay của em, em đủ hung dữ đấy." Long Tịch Bác nhìn em trai của mình một chút.

Long Tịch Hiên ảo não cào tóc, "Em cũng không muốn vậy, nhưng anh có biết em ấy ngang ngược cỡ nào không?"

"Anh biết rõ, có thể tưởng tượng được a." Long Tịch Bác khẽ cười lắc đầu một cái.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng thở dài… mà trong giấc mộng Long Tịch Bảo gãi gãi lỗ tai…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.