Liên Hoa cười vẫy tay với bọn họ, cũng đi ra hậu trường, chuẩn bị đi dùng cơm với Triển Thiếu Khuynh, đồng thời trao đổi hợp tác.
Vẻ mặt Liên Hoa áy náy, nở nụ cười đi đến bên cạnh anh “Triển tổng, đã để anh đợi lâu, chuyện bên trong đã xử lý xong rồi, chúng ta tiếp tục chuyện vừa rồi”
"Nhân viên của em đều tràn đầy nhiệt huyết, bình thường công việc cần phải thả lỏng chơi đùa mới thoải mái chứ?" Triển Thiếu Khuynh có phần hâm mộ nhìn một đám nam thanh nữ tú khỏe mạnh hưng phấn chạy ra hội trường, anh nghe được tất cả những gì Liên Hoa ở phía sau đài nói với nhân viên , môi nhẹ cong lên "Em đều cùng hòa mình với mọi người như vậy sao?”
"Làm thiết kế, cần phải giữ được tâm hồn tươi trẻ, điều này sẽ không ngừng tạo cảm hứng, mọi người chênh lệch tuổi không nhiều, rất dễ xảy ra chuyện." Liên Hoa nhìn theo bóng lưng các nhân viên rời đi mỉm cười:"Có điều mọi người làm việc cũng hết sức chuyên nghiệp tập trung tinh thần, chưa bao giờ đùa giỡn trêu chọc, tôi trả bản thiết kế lại cho họ thì họ lại trưng ra nét mặt đau khổ.”
"Phải không, nhưng tôi thấy hình như bọn họ cũng rất thích được em phê bình, được em sửa lỗi, em có một đội ngũ cấp dưới rất giỏi." Triển Thiếu Khuynh không khỏi nhớ lại vẻ mặt làm việc rất nghiêm túc của cô, anh biết rõ hơn ai khác, lúc đó cô xinh đẹp mê người thế nào, khi cô hết sức tập trung làm cho người ta kinh ngạc rung động.
Liên Hoa hơi nhếch khóe môi, cô đồng quan điểm nói: "Thực sự bọn họ đều rất khá, mặc dù còn chưa đạt tới trình độ đẳng cấp quốc tế, nhưng nếu có sự gọt dũa thì có thể thành viên đá sáng lấp lánh, tôi rất hứng thú tôi luyện bọn họ." Liên Hoa giật mình nhớ tới một chuyện, hỏi Triển Thiếu Khuynh: " Mấy vị trợ lý của Triển tổng đâu rồi, sao lại không thấy?"
"Tôi để cho bọn họ đi về rồi, tôi đã hẹn cùng ăn cơm trưa với Liên tổng, bọn họ ở lại cũng không làm gì, tôi bố trí bọn họ quay về công ty, để chuẩn bị tốt cho thiết kế ngày hôm nay được sớm đưa ra thị trường."
Liên Hoa áy náy nói: "Thì ra là như vậy, là tôi lãng phí thời gian. Chuyện đó không nên chậm trễ, chúng ta mau chóng đi ăn cơm đi. Triển tổng muốn đi đâu, thích hương vị như thế nào, có chổ(nơi) nào đặc biệt không?"
"Tôi không kén ăn, khách tùy chủ tiện *, em quyết định là được rồi." Triển Thiếu Khuynh dịu dàng nhìn Liên Hoa, chậm rãi nói.
*Khách tùy chủ tiện : ý nói khách thuận theo ý chủ thì người chủ sẽ thuận tiện hơn.
Liên Hoa trầm ngâm: "Vậy không nên ở tại khách sạn này, bọn họ nhất định rất ồn ào . . .Ở gần đây. . . A! Tôi nghĩ đến một nơi, chắc anh sẽ thích."
Liên Hoa giúp đẩy Triển Thiếu Khuynh đi ra khách sạn, tài xế Tiểu Phi chở hai người, theo chỉ thị của Liên Hoa đi đến một nhà hàng có tên là "Trà Xanh".
Hai người đi vào bên trong, diện tích nhà ăn cũng không lớn, khắp nơi đều được trang trí trang nhã bằng màu xanh, thật giống như trà xanh tươi mát hợp lòng người. Cách trang trí tuy không lộng lẫy nhưng lại ấm ấp tao nhã, làm cho ngưới ta cảm thấy đáy lòng thoải mái cùng nhẹ nhàng, tâm tình không tốt liền buông lỏng xuống.
Liên Hoa đã đặt một phòng yên tĩnh tao nhã ở Trà Xanh, cây cối xanh biếc được cắt tỉa khéo léo nhà hàng trang trí màu xanh nhạt càng hợp hơn, ánh nắng rực rỡ chiếu qua cửa sổ sát đất, giống như đang ở nhà làm cho người ta cảm thấy ấm áp.
Liên Hoa vừa đẩy Triển Thiếu Khuynh đi đến chỗ ngồi, vừa giải thích với anh: "Triển tổng, không nên xem thường nơi này nha, chỗ này ngoại trừ Hoa Anh Thảo ra, là nhà hàng tôi thích nhất. Ở lại đây anh có thể nếm thử thức ăn nơi này, đặc biệt nổi tiếng nhất là món điểm tâm và nước trà, sẽ không thua Hoa Anh Thảo nhiều lắm."
Triển Thiếu Khuynh ngồi xuống, tò mò nhìn quanh bốn phía: "Nhà hàng này có thể được em khen ngợi như vậy, nhất định là xứng với tên của nó, tôi đây cần phải thưởng thức một lần, so sánh một chút với Hoa Anh Thảo xem có ưu khuyết điểm gì không, Hoa Anh Thảo nếu không cố gắng cải thiện lại thiếu sót, nói không chừng không có cách nào xếp thứ nhất trong lòng em”.
Liên Hoa bật cười: "Bản thân tôi đã quên Hoa Anh Thảo là của công ty Triển thị, tôi lại mang anh tới nơi này, có tính là đến để thám thính quân tình không?'
"Ừ, xem như vậy đi." Triển Thiếu Khuynh chớp mắt nhìn, cười nói.
Liên Hoa mỉm cười nói: "Nơi này cùng Hoa Anh Thảo hương vị khác nhau, không cần nói nghiêm trọng như vậy. Trà xanh giống như món điểm tâm nhẹ buổi trà chiều ấm cúng, có thể làm cho người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái, vị trí hai nhà hàng khác nhau, Triển tổng không cần lo lắng sẽ bị đoạt mối làm ăn." Liên Hoa nhận thực đơn phục vụ đưa đến, rồi đưa cho Triển Thiếu Khuynh, "Gọi món ăn trước đi, đã hơn mười hai giờ, dân dĩ thực vi thiên(*), ăn cơm trước đã rồi nói chuyện sau."
*dân dĩ thực vi thiên : dân lấy ăn làm đầu
Triển Thiếu Khuynh đảo qua thực đơn, lại đưa cho Liên Hoa: "Liên tổng xem ra là khách quen của nơi này, vậy thì em giới thiệu mấy món ăn ngon đi, để cho tôi được ăn sướng miệng đi"
"Tôi đây không khách sáo nha, cho dù tôi chọn món ăn thiếu dinh dưỡng không hợp khẩu vị Triển tổng, cũng đừng trách móc." Liên Hoa nghe lời bắt đầu gọi món.
Phục vụ nhận lấy thực đơn, vào trong chuẩn bị món ăn, Triển Thiếu Khuynh tò mò hỏi Liên Hoa: "Chuyện ngày hôm nay có phải em đã chuẩn bị tốt kế hoạch? Buổi họp báo thay nhau xuất hiện nhiều tình tiết, không phải em nói muốn giấu diếm thân phận của mình sao, nói ra ngoài như vậy có sao không?
"Mỗi người đều là một cá thể, tôi tự nhận là mình không có cách nào điều khiển bọn họ, chuyện ngày hôm nay không phải tôi sắp xếp đạo diễn, Triển tổng lúc nào cũng đánh giá cao tôi. Về phần thân phận kia của tôi . . . ." Liên Hoa thở dài, "Có những chuyện, ở thời điểm thích hợp nhất nói ra, mới có chấn động hiệu quả nhất, tôi nghĩ hôm nay cũng đã là thiên thời địa lợi nhân hoà ."
Hôm nay cô cũng không ép Ôn Ngữ đến phá rối, rõ ràng là Ôn Ngữ lòng dạ xấu xa, chuẩn bị vạch trần cô ở buổi họp báo lại vừa tố giác Thịnh Thế Hoa Liên sao chép, muốn hoàn toàn đánh bại phá hủy cô.
Ôn ngữ đến cửa, cô cũng không thể để Ôn Ngữ tùy tiện chửi bới, đành phải nói ra thân phận, ở trước mặt giới truyền thông và các tổng giám đốc chính thức nói ra sự thật, đây chẳng qua là bất đắc dĩ phản kích thôi. Trước đó cô cũng chỉ chuẩn bị một chút cho bất cứ tình huống nào, hôm nay Ôn Ngữ không đến, không bức cô đến mức độ này, cô cũng sẽ không công khai trước mọi người bằng chứng vở kịch sao chép mà Ôn thị dựng nên
Triển Thiếu Khuynh hiểu rõ gật đầu: "Thì ra là thế." Liên Hoa không thừa nhận chính là thừa nhận, hôm nay mọi thứ đều nằm trong dự liệu của cô ấy, cô ấy vậy mà lại mưu trí sáng suốt đến mức này.
Chỉ một lát sau, toàn bộ thức ăn đầy đủ sắc hương được dọn hết lên bàn, mùi thơm đậm đà cho người ta thèm thuồng , làm cho Triển Thiếu Khuynh không thể không tin tưởng sự đánh giá của Liên Hoa, thức ăn chỗ này xác thực có chỗ độc đáo.
Phục vụ rót trà ngon pha chế đặc biệt cho hai người , sắp xếp xong tất cả thức ăn, liền khom người rời đi, để lại không gian tao nhã cho hai người.
“Bữa trưa hôm nay, cũng là chúc mừng Thịnh thế Hoa Liên cùng Triển thị hợp tác thành công, coi như là tôi mời lại anh mấy ngày hôm trước chiêu đãi. Triển tổng giúp tôi ở Hoa Anh Thảo đóng gói thức ăn, tôi vô cùng cảm ơn" Liên Hoa nhẹ nhàng nâng tách, "Trà xanh nổi tiếng hơn rượu , tửu lượng của tôi không tốt, Triển tổng cũng không tiện uống rượu, tôi ở đây lấy trà thay rượu, xin kính trước"