Cục Cưng Càn Rỡ Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi

Chương 150: Chương 150: Chương 140




Năm ngày sau đó, Liên Hoa ở bên trong phòng của con trai trong nhà, bất đắc dĩ liên tục cùng Tiểu Bạch giằng co với nhau.

“Mẹ, hôm nay con buồn ngủ, không đi ra ngoài!” Tiểu Bạch dùng tấm chăn mỏng quấn quanh mình thật kín, dùng sức đem mặt mình chôn vào trong cái gối, lắc lắc thân thể nhỏ nhắn của mình không chịu xuống giường, âm thanh mềm mại êm ái của bé rầu rĩ nói, “A, con buồn ngủ quá a, vừa động đậy đều không muốn động . . . . .”

“Tiểu Bạch!” Liên Hoa dùng sức xốc chăn lên, lộ ra thân mình nhỏ nhắn tròn vo như cục thịt của Tiểu Bạch, khe khẽ vỗ mông nhỏ của con trai, Liên Hoa cười nói, “Tiểu Bạch. mùa hè nóng vậy, con muốn mình chôn ở trong chăn ngột ngạt đến ngã bệnh có phải không? Mau đứng lên, đã gần mười một giờ rồi, con ngủ gì nữa!”

“Buổi sáng con học cho nên mệt mỏi, bây giờ một chút sức lực cũng không có, con cần phải ngủ. . . . . .” tiểu pp của Tiểu Bạch vểnh lên tiếp tục nằm lỳ trên giường, hạ quyết tâm tuyệt đối sẽ không xuống giường, ăn vạ phất phất tay, bé nói thẳng, “Mẹ đi làm đi, con sẽ ngoan ngoãn ở nhà, con đang ngủ, tạm biệt mẹ. . . . . .”

“Không cho phép chơi xấu như vậy! Ai nói mình là nam tử hán đại trượng phu , ai nói mình là người đàn ông duy nhất trong nhà, bây giờ sao lại dám làm không dám nhận, làm sao để mẹ dựa vào con đây!” Liên Hoa dở khóc dở cười đối với con trai, chỉ có thể không ngừng thuyết phục, “Đừng giả bộ ngủ , mẹ biết con chính là không chịu đi ra ngoài gặp cái người mà con sợ hãi kia! Tiểu Bạch, lúc ban đầu con làm cũng không biết sợ hãi, sao bây giờ lại biết sợ hãi rồi hả? Là con trai mẹ nên thoải mái đi cùng mẹ, đi nhận lỗi của con và thành thật xin lỗi, sau đó đem đầu đuôi gốc ngọn sự việc nói ra, bằng không mẹ sẽ tức giận ! Mẹ tuyệt đối không có con trai không dám đối mặt với sai lầm của mình như vậy!”

“Mẹ!” Tiểu Bạch đột nhiên ngẩng đầu lên, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì thời gian dài chôn đầu vào gối nên mặt đỏ lên đổ mồ hôi, giống như chiếc bánh bao nhỏ đỏ ửng rất đáng yêu, bé bĩu môi, căm giận vung quả đấm nhỏ, hét lên, “Mẹ, con không phải không dám đi gặp chú ấy đâu! Con khi nào không dám đi nhận sai, không dám đi xin lỗi, con tuyệt đối là người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, tại sao mẹ có thể nói con như vậy, con là con trai bảo bối của mẹ mà!”

Liên Hoa buông tay hỏi: “Được, con trai bảo bối, con nói, vì sao con không chịu rời giường, không chịu cùng mẹ đi ra ngoài, không chịu đi gặp Chú Mục ?”

Tiểu Bạch lập tức cúi mặt xuống: “Là con không muốn đi gặp chú ấy thôi, tên đại phôi đản đáng ghét như vậy, ở Mỹ tung ra nhiều tin tức rách nát như vậy, còn không biết xấu hổ quấn lấy mẹ. . . . . . sao da mặt chú ấy lại dày như vậy, cũng dạng như vậy , còn dám tiếp tục ý đồ bất chính với mẹ. . . . . .”

Thời gian trước bé vừa chỉ huy J diệt uy phong của Mục Thần đại phôi đản, ở Mỹ muốn làm danh tiếng thật lớn, hiện tại Mục Thần đại phôi đản trở lại , nhất định là bởi vì bé gần đây muốn J điều tra chuyện của Ôn thị và Đỗ gia , làm cho Mục Thần đại phôi đản có cơ hội nghỉ ngơi, xử lý xong xuôi cục diện rối rắm ở Mỹ. . . . . .

Một ý nghĩ khác trong đầu Tiểu Bạch nhưng sao bé không biết xấu hổ mà nói ra khỏi miệng chứ, thực ra cũng bởi vì mẹ mới nói ra cái nguyên nhân kia nên bé nghĩ không muốn đi gặp Mục Thần. . . . . . Hôm nay mẹ muốn ép bé đi xin lỗi tên trứng thối kia! Ngẫm lại bé thật sự cảm thấy không cam lòng! Liên Tĩnh Bạch bé đối phó với Mục Thần đại phôi đản đang thèm nhỏ dãi mẹ của bé, không được để trứng thối cướp đi mẹ của mình, sai chỗ nào chứ! Để cho bé đi cúi đầu xin lỗi tên trứng thối , bé làm sao cũng không cam tâm!

“Tiểu quỷ bụng dạ hẹp hòi, con lại bắt đầu nói những lời như thế . . . . . .” Liên Hoa vỗ vào đầu con trai một cái, “Con muốn mẹ nói bao nhiêu lần, Mục Thần cùng mẹ chỉ đơn thuần là bạn bè quan hệ hợp tác, chú ấy không có một chút khả năng nào trở thành của ba của con . . . . Không được tùy hứng, đi thay quần áo nhanh lên, buổi trưa chúng ta cùng đi ăn cơm, con nhất định phải đi xin lỗi Mục Thần, một chút cơ hội trả giá cũng không có!”

Tiểu Bạch như muốn ăn vạ: “ Con không đi! Con suốt ngày đều muốn ở trong nhà --”

“Liên Tĩnh Bạch!” Liên Hoa hơi hơi nghiêm mặt, “Thức dậy đi tắm rửa người đầy mồ hôi của con, sau đó thay quần áo mang giày, bây giờ ngay lập tức!”

“Được rồi . . . .” Tiểu Bạch phát cáu, nếu tranh cãi thêm với mẹ, nhất định bé sẽ chọc mẹ tức giận.

Tiểu Bạch yên lặng bò dậy, mang đôi dép lê nhỏ nhắn đi tắm. Bé cũng biết có thu hoạch tốt, hôm nay có thể nghe được những lời này của mẹ, mẹ cam đoan không cho Mục Thần đại phôi đản cơ hội, điều này có còn hơn không~~

Liên Hoa nhìn theo Tiểu Bạch chạy đi, thở dài, cũng xoa xoa thấm mồ hôi trên trán, aizzz, con trai đã lớn, thật sự là không nên mang theo! Mỗi lần cùng bé tranh luận loại sự tình này đều là một phen tra tấn vất vả. . . . .

Nửa tiếng sau, hai mẹ con đã chuẩn bị xong, Liên Hoa còn nghiêm túc kiểm tra lại quần áo của con trai, vừa lòng gật đầu, chợt nhớ tới một chuyện, cô lên tiếng hỏi: “Tiểu Bạch, mẹ cho phép con làm chuyện đó sao, có phải cùng tên hacker J kia liên lạc không? Hôm nay chú Mục chính là muốn hỏi con vấn đề này, J làm sao trả lời con, con nói chi tiết cho chú Mục, cũng không được phép tùy tiện nói bừa nha!”

“Mẹ để cho con làm việc, con lúc nào quên đâu. . . . . .” Tiểu Bạch đắc ý nhếch cằm lên, “Mẹ yên tâm, J hồi âm con đều nhớ rõ, nhất định sẽ hoàn toàn nhắn dùm cho chú ấy!”

“Vậy là tốt rồi.” Liên Hoa nắm lấy bàn tay mềm mại của con trai, tạm biệt thím Ngô, rồi đi ra khỏi nhà.

Lái xe Tiểu phi đã chờ ở trước cửa , Liên Hoa cùng Tiểu Bạch lên xe, Tiểu phi liền nhấn chân ga, vững vàng lái về phía Hướng Nhật.

Thấy hai mẹ con xuống xe đi vào khách sạn, Mục Thần liền cười tiến lên đón tiếp: “Liên Hoa, Tiểu Bạch, hai người tới rồi !”

“Mục thần, để anh đợi lâu.” Liên Hoa nhéo tiểu pp của con trai, nói với Tiểu Bạch, “Tiểu Bạch, chào chú đi!”

“Chào. .Chú. . Mục” Tiểu Bạch không cam lòng kéo dài giọng điệu chào hỏi Mục Thần, chào xong liền tránh núp sau lưng Liên Hoa, mắt cũng không thèm nhìn Mục Thần một cái.

“Chào Tiểu Bạch” Mục Thần không thèm để ý , một đôi mắt màu lam tràn ý cười nhìn hai mẹ con, “Thời gian không còn sớm, chúng ta vào chỗ gọi món ăn đi!”

Ba người đi vào gian phòng tinh xảo thoải mái, gọi vài món ăn, không lâu sau, toàn bộ đồ ăn đều được đưa lên bàn, người phục vụ khom người, đóng cửa lại rồi rời đi.

Liên Hoa thoáng nhìn Tiểu Bạch không coi ai ra gì, đang chuẩn bị cầm đôi đũa nhỏ ăn, ánh mắt sắc bén đảo qua, làm cho Tiểu Bạch nhất thời để đũa xuống, ánh mắt lóe ra tia thấp thỏm không yên.

Liên Hoa lành lạnh nhìn chằm chằm Tiểu Bạch, giọng nói mang theo uy hiếp hỏi con trai: “Tiểu Bạch, không phải là con đã quên, vừa rồi con còn nói con có lời gì muốn nói với chú Mục, con muốn nói cái gì?”

“Hả, Tiểu Bạch muốn nói gì?” Mục thần có chút hăng hái hỏi, “Muốn nói cái gì cũng được nha.” Trên mặt anh là nụ cười dịu dàng hiền lành, Mục Thần đã quyết định muốn làm cho Tiểu Bạch này cảm động một chút, anh sẽ lấy thiện ý làm tan đi sự phản kháng của Tiểu Bạch, tiểu tử kia một ngày nào đó có thể tiếp nhận anh.

“Đúng. . . . . . Thực xin lỗi. . . . . .” Tiểu Bạch cắn răng đấu tranh tâm lý một lúc, rốt cục không cam lòng không muốn nói ra những lời này, “Con không nên đùa dai, không nên lấy chuyện làm ăn của Moon ra đùa giỡn, sự kiện kia ở Mỹ gây ra ảnh hưởng xấu như vậy, đều là lỗi của con. . . . .”

“Ha ha, Tiểu Bạch, việc không liên quan đến con, cũng không phải lỗi của con, không cần áy náy !” Mục thần cười ha ha, yêu thương nhìn Tiểu Bạch, anh an ủi nói, “Nói đến cùng vẫn là chú Mục trước kia làm chuyện sai lầm, cũng là Moon thực sự quản lý và khoa học kỹ thuật chỗ thiếu hụt, đều cùng lúc này bộc phát ra. Bây giờ Tiểu Bạch đói bụng không, chúng ta ăn cơm, chuyện kia đừng nhắc lại nữa!” Nói xong, anh gắp đồ ăn mà Tiểu Bạch thích yêu nhất, ý là lấy lòng nhóc con kia một chút.

Rốt cuộc bữa trưa vẫn diễn ra như bình thường, nhân viên phục vụ đưa lên trái cây và món điểm tâm ngọt, Mục Thần càng tận tâm chiêu đãi Tiểu Bạch, hỏi han ân cần lấy điểm tâm trái cây đầy trên bàn trước mặt cho Tiểu Bạch, chỉ sợ bé không hài lòng đồ ăn hôm nay.

Liên Hoa lau nước trái cây dính trên khóe miệng con trai, đột nhiên nhớ đến một chuyện khác, cô ngẩng đầu hỏi Mục Thần: “Đúng rồi, không phải anh muốn hỏi chuyện của vị Hacker kia sao, tôi mang Tiểu Bạch đến chủ yếu là vì chuyện này, sao hôm nay không thấy anh nhắc đến chuyện này?”

“À, à!” Mục Thần cũng giật mình nhớ tới, hôm nay tâm tư của anh dường như tất cả chỉ muốn lấy lòng Tiểu Bạch và nghiêm túc cùng Liên Hoa nói chuyện với nhau, trái lại quên mất đại sự này của công ty!

Mục Thần nhìn Tiểu Bạch dịu dàng hỏi bé: “Tiểu Bạch, chú Mục muốn hỏi con về chuyện của vị Hacker đó, chính là cái người đã loan truyền tin tức của chú, hacker đã xâm nhập vào dữ liệu Moon, con có thể nói những việc con biết cho chú mục hay không vậy?”

Tiểu Bạch nuốt miếng bánh ngọt cuối cùng trong miệng, dưới ánh mắt bức cung của mẹ, nói ra đầu đuôi gốc ngọn sự việc mà bé biết: “Chú nói cái người hacker tên J, là người con nhận khi đầu tư trên mạng lưới trên Wall Street, con chưa từng gặp J, cũng không biết tướng mạo, tuổi tác, tính cách, gia đình. Con chỉ cùng hắn trao đổi chời đùa náo loạn trên mạng thôi, thỉnh thoảng giúp hắn đầu tư làm ăn một chút, giúp cho hắn kiếm chút tiền mà thôi. Chẳng qua là chúng con là bạn vong niên, hắn rất tin nhiệm rất bộc trực thành khẩn với con, hắn đối phó với Moon xác thực là con chỉ thị hắn, bản thân J không có chút thù hận với Moon. . . Những điều con biết chỉ vậy, những phương diện khác không biết.”

Tiểu Bạch nghiêng cái đầu nhỏ suy nghĩ một hồi, mới nói ra chuyện quan trọng nhất: “À! Con nghe mẹ nói chú muốn chiêu an J, thu nhận hắn vào công ty để hắn phục vụ Moon? Vấn đề này con đã hỏi hắn rồi, hắn hoàn toàn không đồng ý!”

“Tiểu Bạch, con có nói cho hắn biết chú nguyện ý để cho hắn ra giá hay không, chỉ cần hắn nguyện ý làm việc ở Moon, đãi ngộ gì cũng có?” Mục Thần nhíu mày, truy hỏi Tiểu Bạch.

J là người thế nào cũng không quan trọng, nhưng nếu hắn không muốn phục vụ cho Moon, đây là sự đáng tiếc, thậm chí, nếu phục vụ cho công ty đối địch của Moon, hắn để những cơ sở dữ liệu của Moon bị rò rỉ cho đối phương, nhất định công ty sẽ có tai họa ngập đầu!

Tiểu Bạch gật đầu: “Con nói cho hắn biết, hơn nữa hắn còn hiểu rất rõ về Moon, biết đã đi nhất định sẽ có lương cao địa vị cao, chỉ là hắn vẫn cự tuyệt, nói sẽ không bán mạng cho bất cứ công ty nào, rất không tự do. . . . .”

“À. . . “ Mục Thần tiếc nuối một hồi, đây đúng là một tin tức vừa may mắn vừa không may mắn, J không muốn phục vụ cho Moon, nhưng thứ hắn theo đuổi là nhàn vân dã hạc (*) chính mình thoải mái vui vẻ, cũng sẽ không bị người khác mua chuộc, hắn có phải có thể có tư tưởng qua loa phóng túng không?

(*) Nhàn vân dã hạc: không ràng buộc. Như những đám mây trôi nổi.

Liên Hoa hoài nghi hỏi con trai: “Con nói đều là sự thật, có thể cam đoan với mẹ?” Cô lo lắng con trai lòng dạ hẹp hòi muốn lừa gạt Mục Thần, chỉ có cô hỏi, mới có thể hỏi ra đáp án chân thật.

“Dạ, con nói cho hắn biết, con cam đoan hắn thật là một mực phủ quyết!” Tiểu Bạch cũng nghiêm túc gật đầu, trong lòng lại gian trá cười lớn, bé cũng không nói ra J sao phải cự tuyệt, J đưa ra quyết định này thật ra là bé giở trò ma mãnh!

Ha ha, là bé Tiểu Bạch dẫn dắt từng bước khuyên nhủ J, nói với hắn ở Moon lương cao đến đâu có thể kiếm bao nhiêu tiền, liều chết liều sống bất quá chỉ là một mức lương cố định, làm sao bằng được với bé giúp J đầu tư đạt được một khoản lợi nhuận? Huống chi, có một câu thành ngữ tiếng Hoa gọi là gì nhỉ. . . Đúng, là “Hãy cho ta một con cá hơn cho việc đánh bắt cá”, J không phải là tên ngốc tài chính nha, bé có thể dạy J đầu tư dự đoán chứng khoán những hạng mục hấp dẫn để kiếm tiền a! Vậy vì cái gì J để cho bản thân bị vây hãm ở trong các điều mục của công ty không được tự do, làm mệt kiếm được ít, nói thế nào cũng không có lời a!

J bị bé hết sức thuyết phục, đặc biệt là bé đồng ý dạy J kỹ xảo phía sau đầu tư, J nhất quyết gọi bé mở miệng một tiếng lão đại, mở miệng một tiếng sư phụ, nghĩ đến hai người nhất định chênh lệch tuổi rất lớn, làm cho Tiểu Bạch cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Cũng không phải không biết xấu hổ, Tiểu Bạch tuyệt đối không có khái niệm chịu thiệt, đổi lại, J cũng sẽ dốc túi truyền dạy kiến thức kỹ xảo hacker máy tính cho bé. Tiểu Bạch không khỏi lấp lánh mắt một hồi, không đến vài năm, tin rằng Tiểu Bạch bé chính là một thế hệ mới của hacker đẳng cấp internet. . . .

“Aizz, J không có ý quy thuận, chúng ta cũng đành từ bỏ ý niệm này rồi. . . .” Mục Thần lộ ra biểu tình tiếc nuối cùng thương tiếc, khe khẽ thở dài.

Còn Tiểu Bạch lén lút cười như nở hoa, che cái miệng nhỏ nhìn lén vẻ mặt mất mác của Mục Thần, vẫn nhìn rất lâu, mãi cho đến khi bé cảm thấy đã nhìn đủ rồi, Tiểu Bạch mới cất giọng, cố ý bày ra nét mặt treo người mắc câu: “Chỉ là. . . . . . Chỉ là J cũng có lời nhắn để cho con truyền đạt cho tổng giám đốc của Moon. . . . . .

“J nhắn cho chú? Hắn muốn nói với chú cái gì? Là chuyện gì?” Mục thần sững sốt, không nghĩ tới vẫn còn có chuyển biến như vậy, nhưng J lưu lại là lời tốt còn là lời nói xấu, tim của anh vẫn cứ biến động theo. . . . . .

“Hắn nói a -- ừ, hắn nói. . . . . .” Tiểu Bạch lấp lửng một hồi, mới nhẹ nhàng từ trong túi áo của mình lấy ra một cái usb màu xanh đen, đung đưa trước mắt Mục Thần, hả hê nói, “Hắn nói ở đây hắn phát hiện chỗ hổng cùng bug của dữ liệu công ty Moon, bây giờ muốn giao toàn bộ cho tổng giám đốc của Moon, chuyện này xem như là bồi lễ, hi vọng chú không cần trách tội hắn.”

“Đứa nhỏ hư hỏng, chuyện này sao không nói sớm!” Liên hoa vội vàng lấy usb, nhẹ nhàng đưa cho Mục Thần, cô nhẹ nhàng vỗ đầu con trai, “Con chính là muốn nhìn chúng ta sốt ruột có phải hay không, có thứ này tại sao không lấy ra sớm một chút!”

“Hì hì, con quên mất. . . . . .” Tiểu Bạch giả vờ ngây ngốc, bổ nhào vào trong ngực Liên Hoa làm nũng một hồi.

Mục thần cầm usb, có chút mừng rỡ giống như kinh hỉ, thế nhưng J lại nói tất cả chỗ hổng mà hắn nắm chắc cho Moon, trộm cũng có đạo đức, ngược lại J thật sự là một vị hacker có thực lực lại có nhân phẩm! Chỉ đáng tiếc là, không có cách nào thu hắn vào dưới trướng, luôn là có một chút tiếc nuối, nhưng có thể có cái kết quả này, có thể có được phần tư liệu này, cũng đã làm cho anh không cầu gì khác.

“Mục Thần, có phần tư liệu này, rốt cuộc hôm nay anh không có mời khách uổng phí rồi. Tiểu Bạch cũng xem như là làm chút chuyện thực tế cho anh, anh xem như nể mặt tôi, xem như nó tuổi còn nhỏ dại, đừng chấp nhất nó.” Liên hoa nói với Mục Thần: “Bữa trưa của chúng ta cũng ăn gần xong rồi, anh lấy được tư liệu, vẫn là mau trở về xử lý những chỗ hổng đó đi, lần sau chúng ta tán gẫu tiếp, chuyện của Moon quan trọng hơn.”

“Anh không có trách Tiểu Bạch, em cũng không cần trách bé nữa.” Mục thần nắm chặt usb xinh xắn, đứng dậy nói với Liên Hoa và Tiểu Bạch: “ Có được phần tư liệu này thật là niềm vui ngoài ý muốn, anh bây giờ xác thực là nóng lòng muốn trở về, muốn lập tức trở về dựa theo chỗ hổng của tư liệu để hoàn thiện hệ thống, cho nên anh sẽ không nói lời khách sáo gì với em và Tiểu Bạch, để tài xế đưa hai người trở về, chúng ta ngày khác lại tụ họp.”

Liên hoa từ chối: “Tôi mang theo tài xế, cùng Tiểu Bạch trực tiếp về nhà là được rồi, anh đi làm việc đi, không cần phải để ý đến chúng tôi. Bạn tốt bao nhiêu năm, lại khách sáo thì thật kỳ cục rồi!”

Mục thần cười, không nói thêm gì nữa, cùng Liên Hoa và Tiểu Bạch đồng thời rời khỏi phòng, ở trước cửa khách sạn tất cả lên xe, rẽ theo hướng khác nhau chạy đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.