Editor: Trà sữa trà xanh
Ánh mắt của hai người giao nhau, ánh mắt của Liên Hoa căn cứ vào đạo lý mà bảo hộ quyền lợi của mình tuyệt không lùi bước, ánh mắt của Triển Thiếu Khuynh thì nghiền ngẫm cao thâm tràn đầy hứng thú, hai đôi mắt đen như mực kịch liệt đối chiến, trong mắt người phụ nữ không thấy mềm mại đáng yêu đều là kiên quyết, trong mắt của đàn ông một mảnh trầm tư hoàn toàn thâm thúy.
“Được, tôi đồng ý, cô cứ việc vẽ.” Rốt cuộc Triển Thiếu Khuynh nháy mắt mấy cái, không tiếp tục nhìn thẳng vào mắt Liên Hoa, anh gật đầu một cái đồng ý yêu cầu của cô, ném khăn lông đi, tiếp tục khôi phục chức năng.
Anh nắm chặt ngón tay, xoay người đưa lưng về phía Liên Hoa, không dám nhìn cô nữa.
Đối diện nhìn thẳng vào mắt của Liên Hoa, sẽ nhìn thấy ánh mắt quật cường bất khuất cứng rắn nghiêm túc của cô ấy, anh sợ mình không thể kiềm được nhào tới cô, chẳng lẽ Liên Hoa không biết, ánh mắt khiêu khích tuyên chiến của cô ấy, sẽ khơi lên tất cả dục vọng chinh phục của đàn ông. . . . .
Khóe môi Triển Thiếu Khuynh nở nụ cười rực rỡ, anh cố đè xuống ý nghĩ muốn tiếp tục nói chuyện với cô, cưỡng chế mình phải đặt tâm trí vào khôi phục thể lực. Anh không được phân tâm chú ý Liên Hoa, không thể để cho cô nhạy cảm phát hiện anh mất hồn không chuyên tâm, càng không thể để cho cô biết, là anh đang tỏa ra sức quyến rũ dẫn dụ cô đến vẽ anh, rồi cố tình để cho cô mở miệng nhờ vả, mới gật đầu đồng ý. . . . . .
Anh biết chỗ tử huyệt của cô, cô dễ dàng bị anh làm chấn động làm cho mê hoặc, anh đang vùi đầu nghiêm túc khôi phục chức năng, khiến trong lòng cô kích động nảy ra linh cảm kịch liệt, chính cô cũng không biết, khiến anh khéo léo lợi dụng.
Đây là hình tượng ngày thứ nhất, Triển Thiếu Khuynh quyết định sẽ dùng hình ảnh mình mồ hôi đầm đìa cố gắng khôi phục chức năng khiến cô rung động và trầm mê, quả nhiên, trên người Liên Hoa có bệnh chung của mọi thiết kế sư nghệ thuật gia, không hề có năng lực chống cự cái đẹp, lập tức vùi đầu vào quan sát công việc của anh, quyết không buông tha vẽ xuống tư thái của anh.
Thật ra thì nói, anh và Liên Hoa đều cùng một dạng người, lúc làm việc nghiêm túc cố gắng, trong lĩnh vực mình chuyên nghiệp phát huy hết khả năng thiên phú và kiên quyết, bọn họ sẽ thưởng thức người chuyên nghiệp, lúc làm việc rất không thích người chọc cười người khác đục nước béo cò hay không tập trung, anh càng cố gắng nghiêm túc trong công việc, lại càng có khả năng hấp dẫn đến chú ý của Liên Hoa.
Mà bây giờ, chính là giờ làm việc Liên Hoa và anh, anh cần dựa theo trình tự khôi phục chức năng, sau đó đi phê chuẩn công văn quản lý sự vụ, đó là những thời khắc anh chăm chỉ làm việc có thể phát ra sức quyến rũ, anh giống như tên nhóc luống cuống tay chân ở trước mặt người mình yêu, chẳng giống như Liên Hoa ở trước mặt đang cố gắng làm việc, như vậy mới có thể khiến cô hài lòng tán thưởng, khiến cô hiểu rõ một khía cạnh của anh.
Cô sẽ yêu thương anh như vậy, tuyệt đối!
Cho tới trưa, quả nhiên Triển Thiếu Khuynh làm việc như sắp xếp trước của mình, lúc mười giờ kết thúc khôi phục chức năng, bắt đầu xử lý chuyện của công ty.
Liên Hoa đi theo anh vào phòng làm việc, nhìn bộ dáng anh làm việc, cô liền lẳng lặng ngồi ở một góc phòng làm việc, cố gắng vẽ linh cảm mới vừa ra. Liên Hoa thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về phía Triển Thiếu Khuynh, nghiêm túc tỉ mỉ theo dõi động tác mà mình coi trọng hồi lâu, nhìn thần thái cùng suy nghĩ của anh trong lúc này, nhìn lúc anh đang làm việc tản ra khí thế và cơ trí, khiến cô nảy sinh ra ý tưởng mới, vội vàng ghi nhớ mới nội dung lại trên laptop, cũng khiến cô bắt đầu lần nữa hoàn thiện bản vẽ của mình, lần nữa bố cục bút pháp cùng đường cong.
Liên Hoa nhìn cảnh tượng này liền nảy sinh ý tưởng, khi cô hoàn thành bức họa Triển Thiếu Khuynh nồng đậm khí chất của anh, khi cô hoàn toàn vừa lòng với với tinh thần của bức vẽ, như vậy, thiết kế mới của Triển thị sẽ có linh hồn, cô có thể dựa theo tinh túy này, thiết kế các sản phẩm hạng mục!
Một buổi sáng nhanh chóng trôi qua, mười hai giờ, Triển Thiếu Khuynh khép laptop lại, vừa ngẩng đầu, liền thấy Liên Hoa đang nghiêm túc viết chữ vẽ tranh, ở bên cạnh cô, để tách trà và điểm tâm cô yêu cầu, nhìn cô còn đang trầm mê trong vẽ tranh thiết kế, anh phải thật lòng chiêu đãi cô mới được.
Triển Thiếu Khuynh gọi điện thoại cho trợ lý: “Đưa thức ăn lên đây đi, nhớ mang theo thứ tôi dặn dò, phần cơm hai người.”
Trợ lý rất nhanh đưa tới thức ăn, mùi thơm của mỹ vị lập tức đầy tràn căn phòng, Triển Thiếu Khuynh chuyển động xe lăn đi tới sau lưng Liên Hoa, lập tức rút ra cây bút họa trong tay cô, nhìn ánh mắt nghi ngờ không hiểu của cô, Triển Thiếu Khuynh nghiêm mặt nói: “Mười hai giờ, nên ăn cơm! Cô đã nói cô không có bệnh chung của thiết kế sư, bây giờ ngay cả ba bữa cơm bình thường, cô vẫn vùi đầu vào trong công việc!”
Liên Hoa ngẩn ngơ, ngẩng đầu nhìn thời gian, quả nhiên là nên ăn cơm, cô chợt dâng lên cảm giác giống như là bị Tiểu Bạch bắt được quả tang cô không ăn cơm đúng giờ, hai cha con này thật giống nhau, đều nghiêm khắc bắt buộc cô ăn cơm. . . . .
“Ách, tôi sẽ ăn, tôi sẽ đi lấy thức ăn, vừa vẽ vừa ăn. . . . . .” Liên Hoa le lưỡi một cái, mắt còn nhìn chằm chằm bản vẽ, miệng sơ sệt đồng ý.
Ánh mắt của Triển Thiếu Khuynh trở nên sắc bén: “Không được, lúc ăn cơm cũng cần cô tập trung như khi thiết kế, tới đây, chúng ta cùng nhau ăn cơm!”
Nhìn dáng vẻ Liên Hoa cơ hồ là quên ăn quên ngủ, tại sao anh có thể tin tưởng cô có thể tự chăm sóc mình tốt trong ba bữa cơm? Anh phải nhìn chằm chằm cô để cô bỏ bút vẽ xuống, bức bách cô nhanh chóng ăn cơm trước, thiết kế vẽ tranh cái gì, không phải còn có thời gian ư, cô phải chú ý thân thể, vừa ăn vừa vẽ là hành động không tốt cho bản thân!
Trong lòng Liên Hoa chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh, quả nhiên! Quả nhiên hai cha con này rất giống nhau, cô đã nhượng bộ đến trình độ này còn chưa đủ, nhất định phải nhìn chằm chằm cô ăn cơm thật ngon!
Nhưng khi cô thiết kế, mỗi lần ăn cơm trưa đều mệt nhọc, nhất định phải ngủ nửa giờ, ngủ sẽ đánh mất ý tưởng, còn phải tìm kiếm hứng thú lại từ đầu. . . . . .
Ánh mắt Triển Thiếu Khuynh càng thêm bén nhọn, như muốn nói nếu cô không gật đầu thề không bỏ qua, Liên Hoa chỉ có thể không liếc mắt nhìn bản vẽ chưa xong, bị anh lôi đi ăn cơm.
Trong bữa cơm hai người chìm trong suy tư của riêng mình, Triển Thiếu Khuynh muốn nói chuyện với Liên Hoa, muốn hiểu cô hơn một chút, nhưng lại sợ khi mình mở miệng sẽ không nhịn được nói nhiều lời tán gẫu với cô, ngày thứ nhất đã khiến cô cảm thấy anh quái dị, sau này Liên Hoa sẽ né tránh anh, vì vậy Triển Thiếu Khuynh liền có vẻ lạnh nhạt lễ độ, vẫn duy trì một khoảng cách với Liên Hoa; mà Liên Hoa vẫn còn nhớ tới ý tưởng thiết kế, cũng âm thầm so sánh Tiểu Bạch và Triển Thiếu Khuynh đôi cha con này thật giống nhau, trong lúc trầm tư, ngược lại không cảm thấy không khí bữa cơm này có chút bế tắc.
Ăn cơm xong, hai người đều trở về phòng nghỉ ngơi của mỗi người nghỉ trưa, Liên Hoa thiêm thiếp nửa giờ, lại bò dậy tiếp tục tìm kiếm ý tưởng, cố gắng miêu tả ý tưởng trong đầu, cô thế nhưng ở mỗi một khắc đều có linh cảm mới, lại có trải nghiệm bất đồng với Triển Thiếu Khuynh, thật là làm cho chính cô cũng giật mình.
Cho nên, cô nhất định phải khắc sâu những ý tưởng này, đó là quỹ đạo mà cô hiểu về Triển Thiếu Khuynh, là tư liệu thiết kế sống sau này.