Cục Cưng Càn Rỡ Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi

Chương 162: Chương 162: Chương 149: Một trận bão táp




Editor: Trà sữa trà xanh

Tiểu Bạch ôm cổ Liên Hoa, ngửi mùi thơm trên mái tóc cô, chợt, mi tâm của Tiểu Bạch chau chặt, mặt nghiêm túc chất vấn Liên Hoa: “Mẹ, trên người mẹ có mùi người khác, rốt cuộc là thế nào!”

Liên Hoa sững sờ, mùi vị người khác, Tiểu Bạch nói gì, những lời này rất quen thuộc. . . . . .

Đầu lông mày thanh tú của Tiểu Bạch vo thành một nắm, chu cái miệng nhỏ nhắn kêu lên: “Cái mùi này giống với mùi lần trước! Mẹ, mẹ và người đàn ông này làm cái gì, vừa ở cùng Mục Thần xấu xa sao, tại sao trên người mẹ lại có mùi này!”

“Vị. . . . . . Mùi vị. . . . . .” Liên Hoa ngây dại, con trai của cô nói không sai, cô bị Triển Thiếu Khuynh hôn, nên để lại mùi vị của anh sao? !

“Là ai, rốt cuộc có phải là Mục Thần xấu xa không! Không phải mẹ nói hôm nay đi thiết kế sao, sao lại ở với chú ấy? !” Tiểu Bạch phát điên, lách người lên tỉ mỉ nhìn Liên Hoa, “Mẹ, hôm nay còn xảy ra chuyện gì, mẹ có bị thương không, có bị khi dễ không, mẹ nói cho con biết nhanh lên!”

Liên Hoa bất đắc dĩ bóp cằm con trai một cái: “Tiểu Bạch, hôm nay mẹ không có gặp Mục Thần, mẹ không có chuyện gì, con yên tâm, tuyệt đối không có xảy ra ra chuyện gì! Hôm nay mẹ là đi công tác, hơn nữa về sau mẹ không cần đi nữa, có thể ở nhà với con. . . . . .”

“Thật sao? Mẹ sẽ không ra ngoài gặp người khác sao?” Tiểu Bạch khẽ yên tâm chút, không phải là ở cùng Mục Thần thì tốt rồi, vậy mẹ sẽ không gặp nhiều nguy hiểm, nếu mẹ thật sự không cần đi thiết kế nữa, vậy sẽ không gặp mấy người đàn ông muốn cướp mẹ của bé nữa.

Nghĩ một hồi, bé lại hoài nghi hỏi, “Mỗi lần mẹ nhận thiết kế không phải là phải bận rộn một tháng hay hai tháng mà, sao lần này chỉ có một ngày, chẳng lẽ đã kết thúc?”

Liên Hoa ôm Tiểu Bạch vào trong ngực: “Đúng, bản thiết kế đã kết thúc. . . . . . Đi, chúng ta đi rửa mặt rồi ngủ!” Cô sẽ không gặp lại Triển Thiếu Khuynh, đồng thời bản thiết kế đến đây chấm dứt, dù là vi phạm hợp đồng phải bồi thường, cô cũng không đến Triển thị nữa.

Nằm ở trên giường ôm Tiểu Bạch mềm mại, Liên Hoa khẽ nheo mắt lại, trong mắt dần hiện ra vẻ suy tư. Lời nói của Tiểu Bạch nhắc cô nhớ tới một việc, con trai nói lần này mùi vị trên người cô giống với lần trước, cái này có phải là đại biểu, Triển Thiếu Khuynh không chỉ cường hôn cô để lại mùi vị một lần hôm nay, mà trước kia, anh cũng từng làm chuyện như vậy với cô!

Hồi tưởng lại hình ảnh Tiểu Bạch nổi giận ngày đó, hình như là. . . . . .

À, là ngày đó! Là lúc cô và Mục Thần cùng nhau dự tiệc rượu ở Triển thị, chỗ tiệc rượu cử hành chính là biệt thự của Triển Thiếu Khuynh. . . . . .

Ý tưởng lóe lên trong đầu Liên Hoa, thì ra là như vậy! Triển Thiếu Khuynh ở trong biệt thự, đêm đó nhất định đã phát hiện cô!

Thì ra, ngày ấy cô mới vừa trở lại thành phố K, đã bị Triển Thiếu Khuynh phát hiện, đêm đó anh nhìn thấy cô, thậm chí trong lúc cô không phát giác liền chạm đến cô, có lẽ khi cô đang đứng trong phòng nghỉ ngơi, anh đi vào hôn trộm cô, mới lưu lại mùi vị theo lời Tiểu Bạch. . . . . .

Liên Hoa nhất thời cảm thấy thấy khí lạnh toàn thân xông thẳng tới tim phổi, ngày đó khi cô quay về thành phố K, đã tạo nghiệt duyên với Triển Thiếu Khuynh!

Một đêm kia, trong lúc cô hoàn toàn không biết gì, đã bị thợ săn hung ác để mắt tới, đã rơi vào tình thế hết sức nguy cấp rồi. . . . . .

Thân là con mồi, cô phải thoát đi cạm bẫy tử vong này như thế nào. . . . . .

Liên Hoa ôm sát Tiểu Bạch trong ngực, muốn từ trên người con trai hấp thu một chút ấm áp cùng sức mạnh, cuối cùng, không dưới mấy lần trằn trọc trở mình suy nghĩ lung tung, rốt cuộc cô mới bỏ qua run sợ trong lòng rơi vào mộng đẹp.

Cùng lúc đó, ở trong biệt thự Ôn gia, đang lặng lẽ nổi lên một trận bão táp.

Đỗ Yến Thừa đang không cam lòng ngồi trên ghế sa lon, đè nén sự mất kiên nhẫn vào trong lòng, nói với Ôn Như Cảnh phía đối diện: “Như Cảnh, tôi đã nói rất nhiều lần rồi, sao cô vẫn dây dưa không rõ không chịu buông tay đây! Tôi thừa nhận là tôi không tốt, mà tôi cũng nói là sẽ bồi thường cho cô và dì Ôn rồi, cô chỉ cần nghe lời tôi buông tay, tôi sẽ cho các cô một số tiền lớn, để cho cuộc sống sau này của các cô không lo áo cơm!”

Trong mắt to của Ôn Như Cảnh bỗng nhiên phủ một tầng hơi nước, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, giống như là chịu rất nhiều uất ức, sợ hãi khóc kể lể: “Yến Thừa. . . . . . Yến Thừa sao anh có thể đối xử với em như vậy. . . . . . Chúng ta ở bên nhau năm năm rồi, anh —— anh thật sự nhẫn tâm muốn chia tay với em sao! Ôn thị gặp nguy cơ lớn nhất, em và mẹ đều luống cuống tay chân, sao anh có thể làm như vậy. . . . . . Anh phải chặt đứt quan hệ với em, muốn em và mẹ tặng Ôn thị cho Liên Hoa, rốt cuộc anh xem tình cảm những năm này của chúng ta thành là cái gì! Liên Hoa trở về, anh liền vì cô ta bỏ mặc em sao!”

“Như Cảnh!” Đỗ Yến Thừa cau mày, “Chuyện này không liên quan đến Liên Hoa! Tôi và cô chia tay bởi vì tình cảm của chúng ta đã phai nhạt, thoải mái không trói buộc nhau; tôi để cho cô trả Ôn thị lại cho Liên Hoa, không phải là vì tốt cho cô sao! Cô cho rằng Liên Hoa tố cáo Ôn thị cô có khả năng chiến thắng sao, cuối cùng không phải Ôn thị cũng thuộc về Liên Hoa thôi! Bây giờ cô trả công ty lại cho Liên Hoa, cô ấy còn có thể nhớ tới công lao cùng khổ lao những năm này cô và dì giúp cô ấy kinh doanh, nể tình các cô nhiều năm cực khổ, cô ấy sẽ đối đãi tốt với cô, nếu như đợi tòa án phán quyết . . . . . . Chẳng lẽ cô hi vọng người dân thành phố K xem chuyện cười của cô, bọn họ sẽ đâm cô tới tận cột sống mới bỏ qua sao!”

Ôn Như Cảnh khóc như mưa, cô té quỵ xuống đất, ôm chân Đỗ Yến Thừa khóc ròng nói: “Yến Thừa. . . . . . Yến Thừa, em yêu anh, em không thể không có anh. . . . . . Không có công ty cũng không sao, em không thể không có anh——”

Đỗ Yến Thừa cúi đầu, nhìn bộ quần áo Ôn Như Cảnh mặc hôm nay, áo ngủ lụa mỏng viền tơ nửa kín nửa hở, tứ chi loã lồ cùng vóc dáng mê người chọc người khác yêu thương. Anh dùng lực nuốt nước miếng một cái, ép buộc mình dời tầm mắt đi, lạnh lùng nói: “Như Cảnh, hôm nay chúng ta nhất định phải nói rõ ràng tất cả! Cô không thể giống như một tuần trước quyến rũ tôi như vậy, cho dù lần đó tôi và cô lên giường hoan ái, khiến cô có cơ hội kéo dài chuyện này, nhưng lúc này đây tôi thật sự muốn chia tay với cô, tuyệt không có khả năng thương lượng!”

Ôn Như Cảnh gần như tuyệt vọng tê liệt ngã xuống đất, nước mắt của cô mang theo dấu vết sâu nhất, theo gương mặt không ngừng rơi xuống.

Đỗ Yến Thừa ghét bỏ muốn thoát khỏi cô, đá chân, lạnh lẽo nói: “Tôi sẽ không bạc đãi các cô, không có công ty, Đỗ gia sẽ cầm tiền tới để cho các cô sống cuộc sống như cũ, cô sẽ sống thoải mái thôi. Như Cảnh, cô là người phụ nữ một thông minh và hiểu chuyện, cô phải biết nếu không nghe theo lời tôi sẽ có hậu quả gì chứ?”

“Thông minh, ha ha, thông minh. . . . . .” Ôn Như Cảnh nhắm hai mắt cười khổ, giống như là đánh mất thần trí, chỉ là không ngừng lặp lại lời nói của Đỗ Yến Thừa, “Cô thông minh. . . . . . Cô hiểu chuyện. . . . . .”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.