Cục Cưng Càn Rỡ Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi

Chương 172: Chương 172: Chương 159: Anh đi ra ngoài!




Editor: Trà sữa trà xanh

Liên Hoa chầm chậm mở mắt, đập vào mắt là màu trắng khiến cô hoa mắt, híp mắt trầm tư một chút, mới vừa rồi cô ở dưới đáy nước nhìn thấy mẹ, sao mới vừa mở ra mắt ra đã ở trong một gian phòng màu trắng? Mẹ cô đi đâu rồi, lại bỏ cô đi nữa sao, tại sao không dẫn cô đi theo . . . . .

Chua xót xông lên đầu, Liên Hoa chỉ có thể nhắc nhở mình, mẹ đã qua đời vài chục năm rồi, ở thế giới nào đó nhất định hi vọng cô có thể sống thật tốt, nếu cô còn sống, phải thực hiện hi vọng của mẹ sống thật thật tốt.

Thở dài, cô nghiêng đầu, nhìn thấy một hàng người đứng trước giường bệnh, trừ bác sĩ y tá mặc áo trắng bên ngoài, còn có một số người khác, nhìn thấy cô tỉnh lại, đều bật cười.

Mục Thần tiến lên mừng rỡ kêu lên: “Liên Hoa, em đã tỉnh!”

“Ừ, khi em rơi xuống hồ đã bất tỉnh, sau đó được đưa đến bệnh viện sao ——” Liên Hoa cố gắng nhớ lại mình đã xảy ra chuyện gì, “Em ngủ bao lâu rồi, bác sĩ nói em thế nào?”

Mục Thần cẩn thận đỡ Liên Hoa dậy, cho bác sĩ tiến lên kiểm tra nhịp tim cho cô, còn an ủi: “Em đã ngủ hơn một giờ, bác sĩ nói không có vấn đề lớn, tối nay phải nằm viện quan sát một chút, nếu như không có chuyện gì, ngày mai có thể xuất viện.”

Triển Thiếu Khuynh vòng qua người Mục Thần, chuyển xe lăn đi tới trước mặt Liên Hoa, trong mắt tràn đầy quan tâm, “Liên Hoa, có khó chịu chỗ nào không?”

Liên Hoa vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc trầm thấp, nhất thời toàn thân cương cứng. Cô nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, nhìn Triển Thiếu Khuynh một cái, sau đó lại lạnh lùng quay mặt đi.

Liên Hoa không còn hơi sức nói: “Hiện tại cơ thể tôi khó chịu, Triển tổng ở lại chỗ này không đón tiếp chu đáo được, xin mời anh về trước đi. . . . . . Tôi không có gì rồi, Triển tổng trở về bảo dưỡng cơ thể của anh thì tốt hơn.”

Thấy Triển Thiếu Khuynh cũng ở nơi đây, khiến cô nhất thời khủng hoảng khẩn trương lên. Hiện tại cô bị tổn thương nặng nề, tinh thần cùng thân thể đều tổn thương, trong khoảng thời gian ngắn, không có hơi sức gì đối phó Triển Thiếu Khuynh. Bây giờ nếu để cho anh bên cạnh cô chính là tự tìm đường chết, cô bệnh nặng không có sức chống cự, nhất định sẽ bị anh nhìn chằm chằm nuốt luôn vào bụng, nếu anh như mưa giông gió bão ở bên tai cô moi tim thổ lộ, còn làm ra chuyện thân mật hấp dẫn cô, có lẽ cô sẽ không còn lực phản kích, sẽ đầu hàng anh.

Sắc mặt Triển Thiếu Khuynh càng dịu dàng hơn: “Liên Hoa, cơ thể anh không có việc gì, em mớilà bệnh nhân, anh chỉ muốn lẳng lặng nhìn em là tốt rồi, có mấy lời, anh còn chưa nói hết ——”

Liên Hoa giùng giằng ngồi dậy, giận đến mức cầm bình hoa bên mép giường lên đánh tới hướng Triển Thiếu Khuynh: “Tôi không muốn nhìn thấy anh.. Chuyện anh nói tôi không muốn nghe chút nào, đi ra ngoài cho tôi!”

Nếu như hung hãn tức giận có thể đuổi anh đi, cô không ngại biến thành người đàn bà chanh chua, cho dù mất thể diện hay mất đi tính cách thiện lương, cô cũng không thể để cho Triển Thiếu Khuynh tới gần mình, tuyệt đối không thể!

Bác sĩ vội vàng đè Liên Hoa lại, y tá ổn định cổ tay của cô lại, một hồi khuyên can mới khiến Liên Hoa bình tĩnh lại.

Mục Thần nghiêm mặt cưỡng chế đẩy Triển Thiếu Khuynh cách xa Liên Hoa: “Triển tổng, hiện tại Liên Hoa cần dưỡng bệnh, anh đừng ở chỗ này chọc giận cô ấy! Liên Hoa mới vừa tỉnh lại, nhìn thấy anh khí huyết dâng trào bệnh tình càng nặng hơn, anh không phải đến thăm cô, ngược lại là tới hại cô!”

Triển Thiếu Khuynh liếc mắt nhìn Liên Hoa dúi đầu vào trong gối nằm, nhìn cô đang tránh né anh, liếc nhìn Mục Thần muốn đuổi anh đi, nhẹ nhàng cười một tiếng, anh dịu dàng nói với Liên Hoa: “Anh tỉnh lại thì anh yên tâm, anh đã dặn dò bệnh viện, cần gì cứ gọi họ. Nếu hiện tại em không muốn gặp anh, này —— vậy ngày mai anh lại đến!”

Nói xong, anh nhẹ nhàng chuyển động xe lăn, xoay người rời khỏi phòng bệnh.

Anh theo xe cứu thương một đường đi tới bệnh viện, cùng với Mục Thần canh giữ trước cửa phòng cứu cấp, trong lòng nóng nảy không ít hơn ai, anh rất sợ Liên Hoa xảy ra điều gì ngoài ý muốn, khiến anh không có cơ hội cứu vãn. Bây giờ nhìn thấy Liên Hoa tỉnh lại, cuối cùng anh đã có thể thả lỏng, mặc dù Liên Hoa vẫn lạnh lùng với anh, nhưng lạnh lùng không thể tổn thương anh, anh có thể nhất thời rời khỏi cho cô hết giận, nhưng không có nghĩa là anh sẽ buông tay. Anh Triển Thiếu Khuynh sẽ xuất ra tất cả dịu dàng, từ từ hòa tan cô!

Mục Thần đưa Triển Thiếu Khuynh đi, mới nhẹ nhàng đi vào phòng, thận trọng hỏi Liên Hoa: “Liên Hoa, đừng nóng giận, anh ta đã đi rồi. . . . . . Em uống nước không?”

“Không tức giận, em không sao.” Liên Hoa ngồi dậy, lắc đầu một cái cười nói: “Còn uống nước gì, uống trong hồ đủ rồi——”

“Ừ, là anh nghĩ không chu đáo!” Mặc dù Mục Thần không hiểu thái độ của Liên Hoa với Triển Thiếu Khuynh, nhưng vào lúc này, anh không dám chọc tức Liên Hoa, an nhìn Liên Hoa ngây ngốc nói xin lỗi, “Liên Hoa, là do anh, anh nên ở bên cạnh em chăm sóc tốt cho em, lại để em một mình, khiến em trượt chân rơi xuống nước ——”

“Đừng nói nữa... Đừng nói mấy lời xin lỗi mong em tha thứ, em không có tức giận!” Liên Hoa lắc đầu nói, cô chắc chắn là có người đang giở trò, cô cảm thấy rõ ràng là có người đẩy cô xuống, về phần hung thủ là người nào, không cần nói cũng biết.

Hai mẹ con Ôn gia thật sự là to gan lớn mật quá rồi, ban ngày ban mặt dưới mí mắt đông đảo tân khách, lại dám đưa cô vào chỗ chết! Hừ, chắc những ngày qua bọn họ sống quá thảnh thơi rồi, đợi cô khỏi bệnh xuất viện, sẽ đến lúc bọn họ bị trừng phạt!

Liên Hoa nhìn thấy ánh mắt lo âu của Mục Thần liền nói: “Em không sao, anh đừng khẩn trương, chỉ là từ nhỏ đã tương đối sợ nước, hôm nay chợt té xuống nước mới sợ tới mức bất động. Về sau em sẽ cẩn thận hơn, anh đừng để trong lòng, chuyện này là ngoài ý muốn đâu đoán trước được, căn bản không phải lỗi của anh.” Hôm nay cô che giấu sự thật với Mục Thần, chính là vì tự tay cô ra tay đối phó kẻ thù mới đã tay!

Mục Thần cũng không vì lời nói của Liên Hoa mà thả lỏng, anh nhẹ nhàng nói: “Liên Hoa, tóm lại chuyện em rơi xuống nước là do anh không chăm sóc tốt em, lúc em đề nghị đi tới bên hồ, anh nên nhìn ra em không thích ở bên mép nước, nếu như khi đó chúng ta liền rời đi, em sẽ không suýt chút nữa chết chìm? Về sau nếu có việc gì thì trực tiếp nói cho anh biết, chuyện em sợ nước vẫn luôn không nói ra, hôm nay nếu anh không biết bơi lội không cứu được em.. chẳng phải em sẽ. . . . . .”

Liên Hoa cau mày, cắt đứt lời nói của Mục Thần: “Mục Thần, không cho nói nữa! Em có chút mệt mỏi muốn ngủ một lúc, anh đi ra ngoài giúp em gọi điện thoại cho thư ký Lương Phong, nói em đang ở trong bệnh viện, mấy ngày nay không thể đến công ty, có chuyện thì tới tìm em, anh cũng đi nghỉ ngơi một chút đi.”

“Được, những chuyện kia giao cho anh, ngươi yên tâm, nghỉ ngơi đi.” Mục Thần đỡ Liên Hoa nằm xuống, đắp mền kín cho cô, mới nhẹ nhàng xoay người rời đi.

Liên Hoa đuổi Mục Thần đi, vốn nghĩ nằm xuống nhắm mắt nghỉ một lúc, ai biết cơ thể càng lúc càng mệt mỏi, rốt cuộc lại ngủ thiếp đi. . . . . .

Cho đến khi một âm thanh dịu dàng như tiếng kêu của mèo truyền vào tai, Liên Hoa mới hoảng hoảng hốt tỉnh lại, cô dụi mắt, chăm chú nhìn sang.

“Mẹ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.