Edit: Thanh Xuân.
Triển Thiếu Khuynh nghe được lời của Liên Hoa, suýt nữa ném điện thoại trong tay ra ngoài, tin tức này chấn động càng hơn những gì hôm nay xảy ra, anh cho là chẳng qua Tiểu Bạch nghịch ngợm ham chơi mới té xuống, thì ra là lại bị người đẩy đi xuống!
“Liên Hoa. . . . . . Lời của em nói là thật sao, là ai muốn hại Tiểu Bạch, muốn đẩy một đứa bé vào chỗ chết? ! Trong tay em có chứng cớ gì, tin tức này là thiên chân vạn xác à. . . . . .” Nếu như Liên Hoa nói là sự thật, Tiểu Bạch chịu khổ sở là bị người làm hại, hắn tuyệt đối cũng không sẽ bỏ qua cho người kia!
Liên Hoa cắn răng nói: “Trên tay em có băng ghi hình ghi toàn bộ quá trình Tiểu Bạch bị ngã lầu, hoàn toàn ăn khớp với lời nói của Tiểu Bạch, ghi đuợc toàn bộ quá trình bà ta đẩy Tiểu Bạch xuống lầu, cũng ghi lại tướng mạo của bà ta, em nghĩ, vô luận là ai cũng không có cách nào phủ nhận.”
“Sao lại như vậy, tại sao có thể có người muốn hại Tiểu Bạch!” Triển Thiếu Khuynh cũng tức giận gào thét, mặt cũng biến thành một mảng âm u: “Liên Hoa, chuyện này giao cho anh, anh sẽ tìm luật sư một tốt nhất, nhất định sẽ người kia đến chết! Lại dám mưu hại con trai của anh, nếu như không khiến người kia nợ máu trả bằng máu, anh thề sẽ không làm người!”
Triển Thiếu Khuynh giận tới mức đánh một quyền về phía giá sách, bình hoa trên bàn thoáng rung một cái, suýt nữa rớt xuống.
Liên Hoa nhẹ nhàng nói cám ơn: “Cám ơn anh đã đồng ý giúp đỡ. Hôm nay có thể sắp xếp xong luật sư không, em hi vọng ngày mai sẽ được nói chuyện với luật sư, sẽ nhắc tới việc kiện bà ta, bằng tốc độ nhanh nhất trừng trị bà ta, báo thù cho Tiểu Bạch đang bị thương! Đêm dài lắm mộng, bà ta hận em nhưng sao ác độc như vậy chứ, nếu như Tiểu Bạch có chuyện gì, em thật sự sẽ chết. . . . . . Em muốn giết họ, nhất định em sẽ làm cho họ lập tức đi tìm cái chết. . . . . .” Nói xong lời cuối cùng, giọng của Liên Hoa cũng trở nên trầm thấp nhỏ nhẹ, nhỏ giọng nỉ non thề nói.
Đây là ý tưởng chân thật của cô, cô hi vọng lập tức xử trí mẹ con Ôn gia, khiến hai người ghê tởm nhất âm hiểm nhất cay độc nhất này lập tức biến mất trên thế giới. Trước kia trong đầu cô vẫn còn tư tưởng đùa giỡn với họ, phải từ từ hành hạ để bọn họ hưởng thụ hết mọi niềm vui thú trong địa ngục, nhưng bây giờ mẹ con Ôn gia lại tìm được Tiểu Bạch, hơn nữa suýt nữa đã giết chết Tiểu Bạch, cô không cách nào dễ khoan dung nữa trì hoãn nữa!
Cô đã an bài luật sư FL lập tức thúc giục tòa án mở phiên toà thẩm lý vụ kiện Ôn thị đạo nhái, vụ án Ôn Ngữ mưu sát Tiểu Bạch cũng muốn phán quyết ngay lập tức, bây giờ cô nhất định phải tiêu diệt họ, tuyệt đối không thể để bọn họ tiếp tục làm hại Tiểu Bạch!
Tai Triển Thiếu Khuynh lại bén nhạy bắt được mấy câu nói cuối cùng của Liên Hoa, anh lập tức lo lắng hỏi: “Liên Hoa, người ra tay với Tiểu Bạch là ai ? Là người em quen biết sao? Em với ai lại có thâm thù đại hận này, lại khiến cô ta ra tay với Tiểu Bạch? Không cho phép em làm loạn, Tiểu Bạch cần được bảo vệ, nên em cũng không thể lộ trước mặt kẻ địch, để cho bọn họ có cơ hội tổn thương em!”
Liên Hoa lạnh lùng đáp: “Chuyện của em cũng không nhọc anh phí tâm, kẻ thù tự em sẽ đi xử lý, tuyệt đối sẽ không dài dòng dây dưa rước họa vào thân. Anh chỉ cần giúp em tìm một vị luật sư, kiện thắng vụ án Tiểu Bạch là tốt rồi, anh là cha Tiểu Bạch, người anh phải quan tâm là Tiểu Bạch, nó còn có rất nhiều chuyện cần dựa vào anh...anh phải làm được là chuyện tốt nhất với nó.”
“Liên Hoa, Tiểu Bạch là con trai của anh, chẳng lẽ anh không thể biết là ai muốn hại con sao!” Triển Thiếu Khuynh tức giận xông điện thoại bên kia rống, “Bây giờ là lúc nào rồi, đương nhiên là chuyện của Tiểu Bạch quan trọng nhất! Em còn muốn gạt anh cái gì, rốt cuộc em trêu chọc người nào, thậm chí ngay cả Tiểu Bạch cũng bị liên lụy tới, anh là cha Tiểu Bạch, chẳng lẽ muốn biết con anh bị người nào tính kế cũng không được sao!”
Anh giận dữ, thế nhưng cho đến bây giờ Liên Hoa vẫn đẩy anh ra xa, chỉ muốn nói tới chuyện của Tiểu Bạch! Đối với tình hình của bản thân cô, kẻ thù nguy hiểm của mình một chữ cũng không nói, bây giờ không muốn nói dự định của mình cho anh biết. . . . . .
Nhưng như thế này sẽ chỉ làm anh lo lắng hơn! Nếu như kẻ thù sau lưng Liên Hoa kia đã điểu tra ra chuyện của Tiểu Bạch, đã bắt đầu xuống tay với con trai mà Liên Hoa yêu nhất, vì vậy nhất định tình cảnh ngộ Liên Hoa cô đối mặt càng thêm nguy hiểm! Cô biết bảo vệ Tiểu Bạch, biết để cho Tiểu Bạch dựa vào người cha là anh, nhưng tại sao cô lại không biết mình cũng cần được bảo vệ, cũng có thể thỉnh thoảng tỏ ra yếu đuối dựa dẫm vào anh!
Liên Hoa bị chỉ trách một trận trầm mặc, sau một lúc lâu, cô mới chậm rãi mở miệng: “Là Ôn Ngữ. . . . . . Là Ôn Ngữ Ôn thị đẩy Tiểu Bạch ngã lầu. . . . . . Quả thực là bởi vì em, em liên lụy làm bị thương Tiểu Bạch, là kẻ thù của em tìm được Tiểu Bạch, muốn âm thầm tiếp cận làm tổn thương nó để đối phó em. . . . . .”
“Lại là Ôn Ngữ? !” Triển Thiếu Khuynh giật mình, đối với ân oán giữa Liên Hoa và Ôn thị Đỗ gia anh vô cùng hiểu rõ, đối với mẹ con Ôn gia năm đó làm những việc bẩn thỉu kia kiểm chứng so với lời đồn bên ngoài tường tận chân tướng hơn nhiều, Ôn Ngữ rõ ràng là thoạt nhìn như quý phụ hòa nhã, ai ngờ đến lại là lòng dạ đen tối, năm đó chính là bà ta gạt Liên Hoa ký vào văn kiện từ bỏ tài sản, lừa gạt lấy mất Liên thị, không nghĩ tới hôm nay, Ôn Ngữ không sợ đôi tay dính máu, thế nhưng lại xuống tay với một đứa bé bốn tuổi!
Nghiêm túc mà nói, Ôn Ngữ còn là mẹ kế Liên Hoa, như vậy Tiểu Bạch chính là cháu trai Ôn Ngữ, Ôn Ngữ thật sự là mất hết nhân tính, đối với họ hàng thân thích là một đứa bé vô tội cũng có thể ác độc xuống tay!
“Liên Hoa, em đừng tự trách, Ôn Ngữ làm chuyện như vậy là do trái tim ác độc của bà ta, không phải là lỗi của em. . . . . .” Triển Thiếu Khuynh nghe Liên Hoa vẫn còn ý niệm tự nói tự trách mình liên lụy tới con trai, vội nhẹ giọng an ủi nàng, “Ôn Ngữ mất nhân tính muốn mượn Tiểu Bạch để tổn thương em, vì vậy tự nhiên Tiểu Bạch ngã lầu bị thương, chúng ta đều rất khổ sở rất đau lòng, nhưng nếu như Ôn Ngữ trực tiếp đối phó em, người bị thương là em, anh và Tiểu Bạch cũng đau lòng giống như vậy. . . . . . Suy cho cùng đều là lỗi của Ôn Ngữ, chúng ta tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua cho bà ta, dùng pháp luật nghiêm khắc nhất trừng trị bà ta!”
Liên Hoa được Triển Thiếu Khuynh khuyên nhủ nên trái tim an ổn một chút, hít sâu vài hơi, cô nói: “Đúng, quả thực em không nên nói lời như thế lãng phí thời gian —— chúng ta sẽ thông qua luật pháp để phục thù kẻ thù chứ, Ôn Ngữ phải chết, Ôn thị cũng phải biến mất, em sẽ không để cho họ có cơ hội tro tàn lại cháy, họ nhất định phải nhận lấy trừng phạt!”
“Được, anh giúp em, anh và em cùng nhau đối phó họ ——” Giờ phút này Triển Thiếu Khuynh chỉ muốn bay đến bên cạnh Liên Hoa ôm lấy cô, nhưng hai người thân ở hai nơi, tình cảm chân thành quyết liệt của anh chỉ có thể thông qua điện thoại đưa tới, “Ngày mai anh sẽ cùng luật sư tới bệnh viện tìm em, chúng ta thảo luận tỉ mỉ vụ án một chút, nếu như phán quyết Ôn Ngữ không phải tử hình, chúng ta sẽ kiện bà ta đến chết mới thôi!”
Lại nói mấy câu với Liên Hoa, điện thoại đã bị cúp, Triển Thiếu Khuynh chuyển xe lăn xung quanh trong phòng đi tới đi lui, trong lòng rối bời.
Triển lão gia đi vào phòng, vốn định tự mình đến gọi con trai ăn cơm, nhưng dưới ánh đèn, trên mặt con trai sưng đỏ in một dấu tay thật sự rất bắt mắt, ông giật mình hỏi: “Thiếu Khuynh, mặt của con làm sao vậy! Tại sao lại có một dấu tay, người nào gan to bằng trời đánh con như vậy!”