Vẻ mặt Mục Thần bối rối nhìn Triển Thiếu Khuynh, trong lòng hoài nghi. Anh cùng với Liên Hoa đã có mối tương giao mấy năm cho tới bây giờ chưa từng nghe cô nhắc qua Triển Thiếu Khuynh, Tiểu Bạch càng hoàn toàn không biết chuyện cha nhóc, Liên Hoa trở về thành phố K đã hơn hai tháng, Triển Thiếu Khuynh gặp cô rất lâu, những ngày này cũng không có ai nhắc tới chuyện này, nếu như Tiểu Bạch là con trai của Triển Thiếu Khuynh, làm sao có thể giấu giếm lâu như vậy?
Mục Thần nhìn chằm chằm thẳng vào Triển Thiếu Khuynh, muốn xem Triển Thiếu Khuynh có đang cố ý lừa gạt hay không, nhìn trên mặt anh sẽ có một xíu chột dạ hay không lqđ, nhưng thần sắc lạnh nhạt của Triển Thiếu Khuynh quá mức kiên định, khiến một chút xíu hoài nghi trong Mục Thần lòng biến mất. . .
Lấy nguyên tắc và khí phách của nhà họ Triển, nhất định sẽ không tùy tiện nhận huyết mạch lung tung; lấy kiêu ngạo cùng cốt khí của Triển Thiếu Khuynh cũng sẽ không dùng những chuyện này nói dối để đả kích và đánh tan anh, mờ ám sau lưng thế này, là loại chuyện anh và Triển Thiếu Khuynh đều khinh thường.
Mục Thần tỉ mỉ so sánh Triển Thiếu Khuynh cùng Tiểu Bạch, cho dù không muốn thừa nhận Tiểu Bạch là con trai của Triển Thiếu Khuynh, nhưng anh càng so sánh lại càng phát hiện trên người Tiểu Bạch giống như Triển Thiếu Khuynh. Thật ra thì vẻ mặt và hình dáng Tiểu Bạch giống y hệt Triển Thiếu Khuynh, chờ Tiểu Bạch lớn lên, đại khái chính là gương mặt và vẻ ngoài giống Triển Thiếu Khuynh. Hiện giờ Tiểu Bạch còn nhỏ tuổi, nhưng lại tản mát ra khí thế cùng cử chỉ đơn thuần đều giống như Triển Thiếu Khuynh . . .
Mục Thần lập tức lạnh cả người, thì ra là như vậy, thì ra là, là như thế này. . . . . .
Khó trách, Liên Hoa như có như không đối khác với Triển Thiếu Khuynh, năm năm trước bọn họ đã có một đoạn tình cảm, lần nữa gặp mặt, Liên Hoa liền biểu lộ đặc biệt với Triển Thiếu Khuynh. . .
Khó trách, hôm nay thái độ của Tiểu Bạch đối với anh lại thay đổi lớn, là bởi vì ngay cả Tiểu Bạch cũng nhìn ra mối quan hệ giữa hai người, lấy tính cách yêu mẹ của Tiểu Bạch, nhất định là hi vọng có người có thể ngăn cản Triển Thiếu Khuynh. . .
Khó trách, Triển lão gia cũng tự mình đến thăm Tiểu Bạch, Tiểu Bạch chính là cháu nội ruột thịt của Triển lão gia, ông cụ nhất định thương yêu nâng ở lòng bàn tay, tới thăm cháu nội nằm viện, dĩ nhiên lòng ông cụ tràn đầy đau lòng cùng yêu thương. . .
Anh, thật sự chậm rồi, chậm năm năm, cũng không có cơ hội nữa. . .
Sau một lúc lâu, rốt cuộc Mục Thần đã bình tĩnh cảm xúc một chút, mắt nhìn Triển Thiếu Khuynh, hung hăng cắn răng nói: “Vậy thì sao, cho dù Tiểu Bạch là con trai của anh, hiện tại Liên Hoa cũng độc thân chưa cưới. . .” Đôi mắt màu xanh dương của Mục Thần tràn đầy áp chế nhẫn nại mạnh mẽ, lời vừa nói ra là tự thuyết phục mình, cũng không cam lòng và khuất phục như vậy, anh dùng hết hơi sức toàn thân tản ra sự uy hiếp khí thế, gió nhẹ nước chảy nói với Triển Thiếu Khuynh: “Tôi sẽ không thua bởi anh, mặc kệ như thế nào, tôi sẽ không buông tha Liên Hoa —”
“Không, Mục Thần, cậu cũng sớm đã thua rồi. . .” Triển Thiếu Khuynh không ngại rắc muối lên vết thương của Mục Thần, đối xử với tình địch muốn cướp đoạt Liên Hoa với anh, anh sẽ lạnh lẽo như trời đông giá rét: “Một tuần qua, cậu càng thêm thua thêm bất kỳ thứ gì. Cậu không biết chuyện của Tiểu Bạch, không biết tại sao nó bị thương, không biết người hại nó là ai, không biết tôi và Liên Hoa đã đồng tâm hiệp lực vất vả cho chuyện con của chúng tôi, cậu bỏ qua quá nhiều, những thứ này đều là đề tài giữa tôi và Liên Hoa, cậu không thể nào nhúng tay vào! Liên Hoa giao chuyện của Tiểu Bạch cho tôi xử lý, mà cậu, lúc Tiểu Bạch gặp chuyện không may, lúc Liên Hoa lo lắng nhất lqđ, cần ủng hộ nhất, không xuất hiện cũng không có một chút ảnh hưởng, đứng bên cạnh Liên Hoa là tôi, người để cho cô ấy yên tâm nhờ cậy cũng là tôi. Tôi với cậu đều biết, cậu là bạn tốt thiết của Liên Hoa, lúc cô ấy cần dựa vào thì tuyệt đối sẽ không đi tìm một người bạn, cô ấy chỉ sẽ tập trung vào người yêu trong lòng!”
Mục Thần ngây người, anh ta căm phẫn túm lấy cổ áo của Triển Thiếu Khuynh, chất vấn anh nói: “Tiểu Bạch. . . Tiểu Bạch sao, là ai ở mưu hại nó, một tuần này rốt cuộc xảy ra chuyện gì —” Anh ta bỏ lỡ gì, thật sự chẳng lẽ giống như Triển Thiếu Khuynh nói, anh ta đã thua không còn chút nào sao!
“Liền Hoa không có nói cho cậu biết sao? Vậy thì để tôi nói cho cậu chết trong rõ ràng, sở dĩ Tiểu Bạch bị thương, là bởi vì bị Ôn Ngữ đẩy xuống lầu, Ôn Ngữ muốn giết Tiểu Bạch. . .” Khóe miệng Triển Thiếu Khuynh lộ ra một tia giễu cợt, cười nhạo Mục Thần ngày cả chuyện lớn này cũng không biết, Liên Hoa cũng giấu anh ta chuyện của Tiểu Bạch, không trao đổi chuyện quan trọng nhất cùng anh ta, sao Mục Thần lại tự cho là đúng mà có thể theo đuổi được Liên Hoa?
Anh ý vị sâu xa nói với Mục Thần: “Những ngày qua tôi và Liên Hoa đều ở đây đồng tâm hiệp lực vì chuyện của Tiểu Bạch, vì cùng chung mục tiêu cùng mối thù cùng chung tình thương con trai, lòng của chúng tôi gắt gao muốn đi cùng nhau! Tiểu Bạch là huyết mạch chung của chúng tôi, từ năm năm trước tôi và cô ấy đã gắn kết không rời! Mục Thần, không nên lãng phí tâm huyết, Tiểu Bạch đã chịu gọi tôi là cha rồi, chúng tôi một nhà ba người, cậu không chen vào lọt đâu đấy!”
Mục Thần bị lời Triển Thiếu Khuynh nói đả kích trong đầu, anh ta có thể nghĩ đến thân là cha Tiểu Bạch nên Triển Thiếu Khuynh dùng đặc biệt quyền lợi sẽ khoe khoang của mình, ẽ dùng lời đánh bại anh ta cho anh ta chết tâm, cũng không có nghĩ đến, lời Triển Thiếu Khuynh nói thật không ngờ trúng tim đen, làm cho anh ta như rơi vào hố băng, cả người lạnh lẽo chỉ muốn chạy trốn ——
Những việc này, theo lời Triển Thiếu Khuynh những ẩn tình về Tiểu Bạch, lúc nãy anh mới vừa gặp Liên Hoa thì căn bản chưa nghe cô nhắc tới một câu! Tiểu Bạch là bảo bối tâm can của Liên Hoa, một cái nhăn mày một nụ cười của Tiểu Bạch cũng có thể làm cho cô bận tâm chú ý, nhưng xảy ra chuyện mưu sát tổn thương Tiểu Bạch, cô cũng chỉ sẵn lòng trao đổi với Triển Thiếu Khuynh, một câu cũng không chịu tiết lộ với anh một chút!
Cô thật sự chỉ cho rằng anh là bạn tốt, tốt khoe xấu che với anh, không muốn nói chuyện của Tiểu Bạch cho anh biết chút nào!
Thì ra là anh, đã đã trễ năm năm sao. . . . . .
Triển Thiếu Khuynh vỗ vỗ khuỷu tay Mục Thần, giống như là dặn dò với người em thân thiết: “Mục Thần, cậu còn trẻ, Liên Hoa không phải người phụ nữ cậu có thể nắm trong tay, không cần tơ tưởng đến cô ấy nữa. Ngoan ngoãn trở về tỉnh lại, tự điều chỉnh tình cảm, cậu cũng là người đàn ông hoàng kim tinh thần toả sáng còn độc thân.”
Nói xong, Triển Thiếu Khuynh liền đứng khỏi ghế quay người đi. Hôm nay anh có thể nói lời này cũng đã làm rõ, Mục Thần biết được những việc này, ít nhất sẽ một thời gian dài cũng sẽ không xuất hiện trước mặt Liên Hoa. Mục Thần vẫn chỉ là chàng trai hai mươi tuổi đầy sức trẻ, đối phó anh ta dùng vũ lực dùng áp bức là vô ích , chỉ có đánh tâm lý là thượng sách, chỉ có hoàn toàn để cho anh ta tự phát hiện hoàn cảnh xấu, so sánh cảm giác tự ti thì Mục Thần mới có thể biết khó mà lui.
Triển Thiếu Khuynh cũng không phải sợ Mục Thần sẽ kịch liệt theo đuổi Liên Hoa, không sợ Mục Thần có thể làm cho Liên Hoa dao động khuất phục, anh chỉ không muốn để Mục Thần đến gần Tiểu Bạch. Mới vừa nãy anh thấy Tiểu Bạch lôi kéo Mục Thần thân mật kề tai nói nhỏ, trong lòng tiểu quỷ có tâm tư gì, anh làm cha thực là có thể nhìn ra được.
Khi anh chưa hoàn toàn thuần phục đứa con nhà mình trước, anh không hy vọng con trai ‘ăn cây táo rào cây sung’ trợ giúp người ngoài đối phó anh, Tiểu Bạch bướng bỉnh xuất chiêu đối với anh đều được, lqd chỉ là, anh không cho phép con trai mượn tay người khác, giúp người khác bày mưu tính kế ra tay trên người Liên Hoa đả kích anh.
Ừm, anh cần đi về xem cha và Tiểu Bạch tiếp xúc như thế nào, mượn cơ hội học tập một chút việc lấy lòng của con trai, khôi phục hình tượng với Tiểu Bạch trước, anh sẽ dùng hết toàn lực nắm bắt lòng của mẹ con hai người.