Editor: Tư Di
Beta: Mèo ™
“Con có cách rồi!...........! Cầm lấy cái này.” Tiểu Bạch lấy từ trong túi ra một túi thuốc dạng bột, đưa cho anh, nói: “Trong lúc đi mua đồ ăn, con có tìm thấy cà phê hòa tan, ba, ba dụ mẹ uống hết đi! Yên tâm, với mẹ thì cà phê chính là thuốc ngủ, uống vào sẽ ngủ ngay. Mẹ sẽ không nhìn cảnh mà đau lòng khóc nữa, con không muốn mẹ trốn trong đó khóc cả đêm, con cũng rất đau lòng………….” Tiểu Bạch rũ mắt, che giấu sự lo lắng và đau lòng trong ánh mắt.”
“Được, ba đi ngay đây.” Triểu Thiếu Khuynh gật gật đầu, cầm lấy túi cà phê: “Ba sẽ dỗ mẹ con đi ngủ, Tiểu Bạch con cũng không được thức khuya, quay về ngủ đi.”
“À, ba ơi!” Tiểu Bạch thấy ba quay xe lăn định đi, vội kéo anh lại, không yên tâm dặn dò: “Ba, con nhờ ba đi an ủi dụ dỗ mẹ ngủ, chứ không phải để ba nhân cơ hội sàm sỡ mẹ đâu đó! Sau khi mẹ ngủ rồi thì không cho phép ba làm chuyện bậy bạ, con sẽ chờ ở trong phòng, sau khi ba dỗ mẹ xong, quay lại rồi con mới đi ngủ!”
“Biết rồi, anh quản gia nhỏ!” Triển Thiếu Khuynh bất đắc dĩ sờ sờ đỉnh đầu con trai, không cần Tiểu Bạch nói, anh cũng sẽ không làm chuyện gì bậy bạ, tâm trạng của Liên Hoa hôm nay cực kỳ không ổn, dù anh không nhịn được thì cũng sẽ không lợi dụng lúc người khác đang phiền lòng. Bao nhiêu ngày qua còn vượt qua được, chẳng lẽ hôm nay anh lại nảy sinh ý đồ bất chính sao?
Cầm cốc cà phê đã pha xong, Triển Thiếu Khuynh xoay xe lăn tới trước cửa phòng tầng bốn, dưới ánh đèn mờ mờ ở đầu giường, Liên Hoa đang ngồi đối diện cửa sổ, anh đứng trước cửa nên chỉ có thể nhìn thấy một bên má của cô, trên gương mặt hoàn mỹ kia lại tràn đầy nước mắt.
Thở dài thương tiếc, Triển Thiếu Khuynh tiến lên phía trước: “Liên Hoa, đã khuya rồi, trời vẫn còn lạnh, uống chút đồ nóng sưởi ấm đi.”
“Thiếu Khuynh?” Liên Hoa giật mình, vội vàng lau nước mắt trên mặt, nghẹn ngào điều chỉnh lại tâm trạng, mới cầm lấy đồ uống, nói: “Ừm, cảm ơn.”
Triển Thiếu Khuynh thấy cô uống vài hớp cà phê lấy lệ, đẩy xe đến ngồi song song với cô, nhẹ nhàng hỏi: “Ban đêm ở đây có gì đặc biệt sao? Sao lại khiến em buồn đến thế?”
“Chỗ này………… Đây là phòng của ba em khi còn sống.” Hai tay Liên Hoa áp vào chiếc cốc, nhỏ giọng thì thầm: “Trong suốt một năm sau khi mẹ qua đời, em đều ở đây với ba, khi em nhớ mẹ, ba sẽ ôm em rồi cùng nhìn ra bên ngoài, ba nói mẹ đã biến thành sao trên trời, vẫn luôn nhìn em, bảo em cười cho bà xem, nói rằng mẹ thích nhất là dáng vẻ lúc em cười to vui vẻ…………… Bây giờ em quay lại nơi này, em muốn đến thăm ba mẹ, có phải bọn họ đều đang ở bên nhau trên bầu trời kia không, ngôi sao kia là họ ư……”
“Vậy thì em nên cười, tại sao lại khóc?” Triển Thiếu Khuynh kéo Liên Hoa, để cô ngồi lên đùi mình: “Bác trai, bác gái hiểu em nhất, bọn họ đều thích nhìn thấy em cười, em nên cười cho họ nhìn, để họ biết em hạnh phúc nhường nào………….”
“Đúng vậy, em nên cười………” Liên Hoa rưng rưng nở một nụ cười, rạng ngời như những vì sao đang lấp lánh kia, cô mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm: “Ba mẹ, hai người nhìn thấy không, con đang cười đây, con sống rất tốt! Con đã lấy lại tất cả những gì đã mất, người làm con tổn thương cũng đã gặp báo ứng rồi, hai người có thể yên tâm………….”
“Em như vậy mới đẹp nhất.” Lau đi nước mắt trên khóe mắt Liên Hoa, Triển Thiếu Khuynh nhỏ giọng nói: “Anh xin lỗi, Liên Hoa, anh không khôi phục nơi này thành dáng vẻ y như lúc ban đầu được, căn phòng này cũng không lưu lại tư liệu, anh không thể làm gì khác hơn là cố gắng đơn giản hóa nó, chỉ xóa hết mọi dấu vết của người nhà họ Ôn để lại. Anh không biết căn phòng này là của ba em, nên đã không sửa sang sắp xếp chỉnh chu……….”
“Không, anh đã làm tốt nhất có thể rồi, ở đây không hề có chút dấu vết nào của người nhà họ Ôn đã là rất tốt rồi, em rất vui…….. Thiếu Khuynh, cảm ơn anh, em biết từ trước đến nay anh đã làm rất nhiều chuyện cho em, nhưng anh cũng chưa bao giờ nhắc tới.” Liên Hoa dựa vào lồng ngực Thiếu Khuynh, giọng buồn buồn nghẹn ngào, nói: “Cảm ơn anh, thật sự cảm ơn anh………… Em biết anh bận nhiều việc ở công ty, việc phục hồi sức khỏe cũng chưa hoàn thành, thời gian của anh đã kín lịch rồi, nhưng anh vẫn luôn bận tâm vì những chuyện khó khăn của em, còn sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện trước khi em nói ra yêu cầu, khiến em thật cảm động……. Thiếu Khuynh, cảm ơn anh, em cũng biết, chuyện phán quyết được thuận lợi như vậy là nhờ anh giúp đỡ, chưa tới một tuần anh đã sắp xếp ổn thỏa một tòa biệt thự, việc này khó khăn biết bao nhiêu………..”
“Không cần cảm ơn anh, Liên Hoa, em không cần cảm ơn anh, chỉ vì anh yêu em, anh không cần em cảm ơn anh.” Triển Thiếu Khuynh nhẹ nhàng ôm lấy Liên Hoa, hôn lên tóc cô, lẩm bẩm nói: “Anh dành cả bầu trời cho em, để em có thể tự do bay lượn, em bay càng cao càng tốt, anh sẽ càng bao dung em, Liên Hoa, em đừng bao giờ nói lời cảm ơn với anh.”
“Thiếu Khuynh, anh đừng đối tốt với em như vậy, nếu không………” Nếu không, em sẽ yêu anh……………
“Anh chỉ biết đối tốt với em thôi, em cứ yên tâm nhận lấy, em và Tiểu Bạch đã là tình yêu sâu tận xương tủy của anh ….”
Nước mắt Liên Hoa từ từ thấm ướt vạt áo của Triển Thiếu Khuynh, hơi ấm truyền thẳng vào tim anh, cô áp sát gần anh hơn một chút, vòng tay ôm lấy eo mạnh mẽ của anh, như chỉ sợ giây tiếp theo sẽ phải tách ra vậy.
Triển Thiếu Khuynh cũng ôm chặt Liên Hoa, hai người ôm nhau thật chặt, như có thể như thế mãi mãi về sau.
“Liên Hoa, Liên Hoa?” Triển Thiếu Khuynh cảm thấy cô gái trong ngực mãi không cử động, nhẹ giọng gọi. Anh dịu dàng đổi tư thế cho cô, nhìn đôi mắt khép chặt của cô, quả nhiên, sau khi uống cà phê, cô khóc mệt nên đã ngủ thiếp đi.
“Liên Hoa, ngủ một giấc thật ngon, sau khi tỉnh dậy, sẽ không còn ai có đủ khả năng làm hại em.” Triển Thiếu Khuynh nhẹ nhàng hôn lên mi mắt Liên Hoa, ôm cô thật chặt, chuyển động xe lăn, cùng đi ra khỏi phòng.
Triển Thiếu Khuynh đưa cô về căn phòng ở tầng ba như đúng hẹn, sau khi bàn giao lại với Tiểu Bạch, anh mới trở lại gian phòng bên cạnh đi ngủ.
......
Cả người Ôn Như Cảnh lạnh buốt, cô lạnh đến mức cả người run lẩy bẩy, cảm giác của cơ thể gần như khiến cô sụp đổ tuyệt vọng, mệt mỏi giãy giụa, lại bị trói càng chặt hơn.
Hơn nửa người cô đã mất cảm giác đau rồi, hình như thị giác thính giác vị giác khứu giác cũng biến mất hết cả, cô còn sống không?
Thời gian trôi qua bao lâu rồi, năm ngày? Năm tháng? Hay năm năm đây….?
“Con tiện nhân kia vẫn còn sống, thế mà cô ta còn chưa chết à?” Một tiếng nói già nua mơ hồ không rõ truyền đến, hình như trong giọng nói chứa đầy thù hận.
“Đúng vậy, nhìn thì giống phụ nữ ốm yếu, ai biết còn có thể chơi được!” Một giọng nam bỉ ổi không đứng đắn trả lời, cười ha ha một tiếng, gã ta nói: “Ông chủ, ông hận con tiện nhân này như vậy, có muốn thử tự mình ra trận không?”
“À, ha ha, đây cũng là một ý kiến hay!” Ông cụ Đỗ híp mắt thành một đường thẳng, lạnh lùng nói: “Cậu tháo bịt mắt, bịt tai và mấy đồ khác xuống đi, đừng để cô ta chạy là được!”