Cục Cưng Càn Rỡ Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi

Chương 226: Chương 226:  Cút ra ngoài cho tôi!




Edit: Lavender - Blue

Yến —— Yến Thừa...... Trên mặt Ôn Như Cảnh toát ra mồ hôi lạnh, gượng cười hỏi, Lời này của anh là có ý gì, em không hiểu chút nào......

Cô không hiểu? Cô không hiểu còn ai có thể hiểu! Đỗ Yến Thừanhìn Ôn Như Cảnh, trong mắt chán ghét, Cô cất mặt nạ hoa lê đẫm mưa mãnh mai đó đi, tôi sẽ không bị cô che mắt! Trong một tháng này, trên thương trường tôi đã trải qua gian khổ, đã có thể phân biệt được xấu xa gian xảo rồi, mẹ con các người mưu mô và ác độc, làm sao đến bây giờ tôi mới phát hiện chứ......

Anh —— anh rốt cuộc anh đang nói cái gì...... Ôn Như Cảnhcòn là giả bộ ngu, bước tới vỗ về anh, Yến Thừa, rốt cuộc ở bên ngoài anh nghe được cái gì, lại khác thường như vậy? Chúng ta là vợ chồng, anh nghe được lời đỗn đãi gì, có chuyện gì phiền lòng,có thể nói với em, có chỗ nào không rõ, em đều có thể giải thích với anh ——

Vợ chồng? Tôi hận chính là chúng ta lại là vợ chồng! Cô có thai, tôi phải cưới cô, cô gả vào nhà họ Đỗ, những chuyện này đều là mưu kế tính toán của hai mẹ con người đã thành công phải không?!

Tròng mắt đen của Đỗ Yến Thừa đầy lửa giận, chỉ vào Ôn Như Cảnh hừ mũi rống giận: Sau khi cưới cô, tôi liền nghĩ tới chuyện ngày đó, lúc tôi tìm cô nói chia tay cô dẫn dụ tôi, sau đó chưa tới mấy ngày cô đi bệnh viện kiểm tra kết quả mang thai, lúc cô nói với tôi mang thai, cố tình nói lúc ba vừa vặn đi tới nhà cô nghe được mấy câu này! Những chuyện này có thểcó nhiều trùng hợp mới có thể đồng thời xảy ra, hoàn toàn bị mẹ con hai người sắp xếp,, diễn ra theo kịch bản! Cô phụ trách kéo tôi ở trong phòng, còn mẹ cô gọi ba tôi tới, để cho ông biết được cô mang thai, để cho ông bắt buộc tôi kết hôn với cô! Thật là biết tính toán, mẹ con hai người có lòng như thế cơ, tài lừa gạt của cô dùng trên người tôi sao không phát huy trên thương trường nhỉ!

Không...... Không phải như vậy, Yến Thừa, nhất định là anh hiểu lầm! Ôn Như Cảnhlắp ba lắp bắp nói, Anh và em từ nhỏ lớn lên cùng nhau, mẹ càng yêu thương chăm sóc anh, hai người chúng ta sao có thể đối xử với anh như vậy! Em yêu anh, em và mẹ đều là người hiền lành lương thiện, tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện như vậy ——

Đỗ Yến Thừa nghe vậy, thiếu chút nữa cười lên ha hả: Cô? Lương thiện? Đây là chuyện cười nước nào vậy, mẹ con hai người tuyệt đối là người độc ác nhất, không ác nhất không làm người mới đúng!

Anh lạnh lùng liếc qua Ôn Như Cảnh, ánh mắt lạnh lùng như con dao sắt muốn lăng trì cô ngàn đoạn: Tôi sớm nên nhận ra, năm năm trước vì sao tôi và Liên Hoa không cử hành hôn lễ không, vì cái gì đêm trước hôn lễ tôi lên giường với cô, đây đều là âm mưu của cô phải không! Ngay cả khi cô nói bị người ta uy hiếp đưa hình và video cũng là màn tự diễn đúng không? Cô muốn tôi và Liên Hoa không thể nào kết hôn, để tôi từ bỏ Liên Hoa lựa chọn cô, muốn cho Liên Hoa bị đả kích đau lòng!

Đỗ Yến Thừa dùng ánh mắt u ám oán hận nhìn Ôn Như Cảnh, trong giọng nói mang theo nồng đậm hối hận: Qua nhiều năm, tôi rốt cuộc thật ngây thơ đơn thuần, mới có thể bị các người giấu diếm! Mẹ con các ngươi dùng thủ đoạn bẩn thỉu gì lấy được tài sản mà bác Liên để lại cho Liên Hoa, mới đưa Liên thị biến thành Ôn thị có phải không! Bây giờ mẹ cô có thể làm ra chuyện giết người, dĩ nhiên nhất định cũng không bỏ qua cho Liên Hoa, cô ấy đành ban đêm trốn ra nước ngoài tránh nạn, mới có thể giữ lại mạng sống......

Đỗ Yến Thừa yên lặng đau lòng thì thầm: Lúc cô ấy không có người thân hai bàn tay trắng, ở nước ngoài với một công việc khó khăn cố gắng chịu đựng hết gian khổ gây dựng sự nghiệp, thì cô ấy nên hưởng cuộc sống hạnh phúc giàu sang lại bị các người chiếm đoạt! Bây giờ con của cô ấy bị mẹ cô cố ý mưu sát, a, khó trách cô ấy sẽ hận các người như vậy,cô ấy không đi thẳng tới róc xương lóc thịt các người, cũng bởi vì quá mức nhân từ!

Mặt của Ôn Như Cảnh không còn chút máu, cho tới bây giờ cô cũng chưa bao giờ thừa nhận những chuyện này, cho dù vài ngày trước trên báo có viết cô chiếm đoạt tài sản cảu Liên Hoa, dư luận xôn xao huyên náo, trước mặt Đỗ Yến Thừa cô luôn làm bộ như vô tội đáng thương bị oan uổng, cho tới bây giờ cũng không để cho anh nghi ngờ. Ngay cả ông cụ Đỗ cũng ngầm cho phép giấu anh toàn bộ chuyện này, bây giờ làm cách nào anh phát hiện tất cả......

Cô nói, không phải cô rất biết lung lạc tôi sao, nói tiếp—— Đỗ Yến Thừa đe dọa nhìn Ôn Như Cảnh, Tôi hận cô chết được, nhưng hết lần này tới lần khác bị cha bắt buộc cưới cô, muốn cô sinh ra đứa nhỏ! Ha, tôi lại quên mất, những chuyện nàu ba cũng có phần, ông quản lý nhà họ Đỗ để các người dựa vào, làm sao có thể không biết những chuyện tốt các người làm kia chứ...... Khó trách Liên Hoa có thể hận nhà họ Đỗ như vậy, chúng ta cũng là đồng lõa, là ủng hộ tội phạm phạm tội! Tôi ——

Bốp! Tiếng một bàn tay nặng nề đánh vào mặt Đỗ Yến Thừa, tiếng vang dội bày tỏ người ra tay tức giận cỡ nào.

Ba! Ôn Như Cảnnhìn người tới, giật mình trợn to hai mắt, tiến lên vịn ông cụ kêu lên, Ba đừng nóng giận, tim ba không khỏe, không cần giận mệt người!

Đứa con bất hiếu này, chính là muốn tức chết ta! Ông cụ nắm chặt bàn tay. Lòng bàn tay của mình đều tê dại, nhưng lửa giận trong lòng cũng không nguôi ngoai, chỉ vào con trai, đổ ập xuống liền mắng, Cái thằng khốn kiếp này chẳng phân biệt được tốt xấu gì, lấy tay bắt cá, nói với con dâu những lời vô liêm sỉ kia, con dâu nói có cái gì không đúng, cũng mang con của mày, làm sao có thể nói ra lời tổn thương nó như thế!

Đỗ Yến Thừa im lặng cúi thấp đầu xuống, thật thấp kêu một tiếng: Ba...... Trên mặt anh có một dấu tay sưng đỏ, hàm răng cắn bể màng nhầy trong khoang miệng, một vệt máu theo khóe miệng chảy xuống.

Ông cụ Đỗ nhớ lại lời con trai vừa nói, mặt tức giận trắng bệch: Anh giỏi phải không, anh mắng Như Cảnh, mắng con bé cướp đoạt tài sản của Liên Hoa mưu hại tánh mạng của Liên Hoa, vậy có phải cũng muốn mắng tội phạm đồng lõa, mắng mắng ba anh là tôi!

Thành như Đỗ Yến Thừa nói, tiếp quản phần lớn hoạt động của Liên thị là ông cụ phía sau màn điều khiển, bị lời con trai nói trúng, ông cụ thẹn quá thành giận hận nói: Tôi làm cái gì quyết định cái gì không phải vì muốn tốt cho anh, tốt cho nhà họ Đỗ và Ôn thị, mấy năm nay không phải là cùng có lợi cùng tiến, anh ăn mặc hưởng thụ không phải là nhờ vậy có được à! Tôi buộc anh cưới Như Cảnh, còn không phải bởi vì con bé mang cốt nhục của anh à, anh ngay cả huyết mạch cũng không nhận, không muốn nghe lời làm loạn có phải không!

Ba...... Con không phải ý này...... Đỗ Yến Thừa khẽ nhắm nghiền hai mắt, mệt mỏi rã rời không cách nào nói lại ba mình.

Trong ký ức của anh có ba là người anh minh thần võ biết trước, thấy trước, nhìn xa, biết lo xa, có lẽ khi bắt đầu ba vì tiền mà bất chấp tất cả, bác trai ba của Liên Hoa là bạn tốt của ông, nhưng ba lại giúp đỡ mẹ con nhà họ Ôn chiếm Liên thị,mượn Liên thịthiết kế tới kiếm tiền......

Bây giờ ba càng thêm một lòng một dạ đối với Ôn Như Cảnh, cô cũng chỉ là mang thai một đứa bé, đúng là ba đã hy vọng cháu rất lâu rồi, dĩ nhiên cũng che chở cho cô như thế!

Ông cụ được Ôn Như Cảnh cẩn thận dìu đến trên ghế sa lon ngồi xuống, một bồn lửa giận vẫn mãnh liệt Vậy ý anh là gì, nhà họ Đỗ chúng ta chỉ có ba người chủ, anh lập tức mắng hai người chúng ta, là muốn làm chủ nhà, đuổi hai ông cháu chúng ta ra khỏi nhà phải không!

Đỗ Yến Thừa ấp úng nói: Con không dám..... Ba, con chỉ là bực tức, hôm nay mới phát tiết ra một chút. Nhưng con nói đều là sự thật, nhà họ Ôn quả thực làm việc này, con không muốn gặp bất kỳ ai trong nhà họ——

Cơ thể Ôn Như Cảnh run rẩy, bị lời nói nặng nề của chồng đả kích.

Không muốn gặp chúng ta? Vậy anh cút ngay đi ra ngoài! Ông cụ giận đến không lựa lời nói, chỉ cửa phòng, buông lời nói: Anh có bản lãnh cả đời cũng đừng vào cửa nàh họ Đỗ! Nói lời ác ý với ba anh và vợ anh, ngược lại còn đối vời Liên Hoa một người ngoài thì thiên vị mọi mặt, ăn cây táo rào cây sung, nhà họ Đỗ không có con cháu như anh!

Đỗ Yến Thừa híp mắt, trên mặt hơi đắn đo một lát, nhìn về phái ba cúi đầu chào, đảo mắt liền chạy ra khỏi cửa phòng.

Anh không cần ở trong ngôi nhà này ngẩn người một giây, anh không muốn gặp Ôn Như Cảnh, cũng không muốn nhìn cba cố chấp không biết hối cải, anh sợ sẽ cãi nhau với ba, mình liền không nhịn được không để ý thân thể của ba, cãi nhau to tiếng với ba, sẽ khiến bệnh tình của ba nặng hơn.

Anh quyết định rút lui, để cho nhau bình tĩnh lại, anh cần ổn định cảm xúc một chút, cần phải nghĩ một chút làm thế nào mới có thể cứu vãn ngôi nhà vỡ nát này.

Ba —— ba đừng đuổi Yến Thừa đi, anh ấy nói không sai, làm sai là con và mẹ......Mặ Ôn Như Cảnh một mặt nước mắt, lôi kéo ông cụ khóc ròng nói, Con đi tìm anh ấy trở lại, hai người là cha con ruột thịt, không nên vì chuyện của con mà ồn ào rùm beng lên......

Như Cảnh, con đừng khóc, ở nhà dưỡng thai thật tốt, ngàn vạn lần chớ bị nó hù! mặt ông cụ vẫn còn hầm hầm, cười lạnh lùng nói, Giờ nó còn chơi chiêu bỏ nhà đi, chính là muốn dọa chúng ta một chút, lừa gạt chúng ta nhận thua nó! Hừ, lần này, ta đi khóa thẻ ngân hàng và đóng băng tài khoản của nó, xem trong vòng ba ngày nó có trở về không

Ôn Như Cảnh bị ông cụ kéo đến bên cạnh,cười thảm thương, lẩm bẩm nói: Ba, sau này con làm thế nào, Yến Thừa độ tất cả tội lên đầu của con, sau này chúng con, chung sống thế nào đây......

Có ba ở đây một ngày, các mối bất hòa sẽ không xuất hiện trong ngơi nhà này, nó đừng mơ tưởng tổn thương mẹ của cháu ta! Ông cụ vỗ vỗ tay con dâu, Lại nói, chờ đứa bé ra đời, nó còn có thể không thương con? Đến lúc đó ba nhất định khiến nó bồi tội với con!

Cha, cái này cũng không cần. Ôn Như Cảnh cười khổ, chớp mắt vài cái, cô nắm tay ông cụ lo lắng hỏi, Ba, ngày đó ba có xem báo không, mẹ sao lại có thể bị chẩn đoán bệnh tâm thần chứ...... Nếu như bệnh này, bà có thể bị mạnh mẽ nhốt vào bệnh viện tâm thần trị liệu!

Ba hiểu rõ, ba cũng vì chuyện này mới quay về —— mặt lão già xụ xuống, Ba nên sớm nghĩ tới, mọi hành động trong ngục không thoát khỏi tai mắt nhà họ Triển, bọn họ biết chuyện này không dễ dàng bỏ qua cho mẹ con! Ba nghĩ chuyện phóng thích quá đơn giản, lại làm cho bọn người Liên Hoa nhờ vào đó nghĩ ra chủ ý âm hiểm hơn......

Không có, không có cách nào khác sao —— Ôn Như Cảnhrưng rưng nghẹn ngào.

Còn có thể có cách gì, nhà tù đã chẩn đoán chính xác —— ông cụ thở dài một hơi: Chúng ta chỉ có thể là nghe phán xét, nếu như phán quyết thật sự là bắt buộc đi chữa trị, Như Cảnh, con nên chuẩn bị tâm lý......

Trái tim của Ôn Như Cảnh đã nguội lạnh, nước mắt ngưng tại hốc mắt, tuyệt vọng không chịu rơi xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.