Cục Cưng Càn Rỡ Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi

Chương 242: Chương 242:  Không thể không cúi đầu




Edit: Phong Nguyệt

Liên Hoa mờ mịch mở mắt, ánh mặt trời chói mắt để làm cho cô trừng mắt nhìn, mới thích ứng ánh sáng. Cô nhẹ nhàng ngồi dậy, vừa nhìn người bảo vệ bên cạnh của cô, lập tức bị hù sợ hoàn toàn.

Mẹ! Tiểu Bạch hai mắt tỏa sáng, bỏ lại quyển sách đang xem nhào tới, bé kéo Liên Hoa, Mẹ đã tỉnh! Mẹ, thân thể mẹ còn khó chịu không?

Triển Thiếu Khuynh cũng bu lại, quan tâm hỏi: Liên Hoa, em có khỏe không? Muốn ăn cái gì không?

Liên Hoa ngơ ngác nhìn hai người này, tốc độ chớp mắt cực nhanh, sờ sờ trên bụng của mình, lo lắng giật giật thân thể, cô từ từ cảm thụ thân thể có sự biến hóa.

Đáng chết, bây giờ cô đang tới kỳ sinh lý, một đêm này, cô làm sao sống......

Triển Thiếu Khuynh nhận thấy được cô đanglúng túng, nóivới Tiểu Bạch: Tiểu Bạch, con đi lấy một chút điểm tâm tới cho mẹ có được hay không? Mẹ hẳn đói bụng rồi, lấy bữa ăn sáng đường đỏ và bánh xốp nha?

Vâng! Mẹ, mẹ chờ một chút nha! Tiểu Bạch gật đầu, vẫy hai chân chạy ra khỏi gian phòng.

Triển Thiếu Khuynh tiến lên điều chỉnh tư thế ngồi của Liên Hoa, nhẹ giọng an ủi cô: Em đừng lo lắng, nữ người hầu một mực giúp em thay quần áo, không có chuyện gì......

Liên Hoa lấy tay nâng trán, trời ạ, cô thật là mất mặt chết, một kỳ kinh nguyệt đơn giản, làm cho cả nhà đều biết rõ rồi!

Cô thật nhớ chết, bị người khác thay quần áo, a a a a, kể từ khi cô thoát khỏi giai đoạn trẻ sơ sinh cuộc sống sau này không thể không tự lo liệu, sẽ không có người trợ giúp thay quần áo! Lần đầu tiên trong đời của cô bị đau bụng kinh, đã có thể để cho cô hoàn toàn không có bất kỳ hình tượng và anh minh......

Liên Hoa giọng buồn buồn từ giữa kẽ tay truyền ra: Em không sao rồi, anh mang Tiểu Bạch đi chơi đi, em lập tức có thể rời giường tự mình động thủ, cũng đừng phiền toái người làm và bác sĩ ——

Liên Hoa. Triển Thiếu Khuynh nhẹ nhàng kéo tay của cô, nhìn biểu cảm trên mặt của cô, anh khẽ mỉm cười: Không có gì xin lỗi, làm người cũng sẽ bị bệnh, em đừng xấu hổ. Bác sĩ Trung y nóigần đây em mệt nhọc quá mức dẫn đến tâm thần hao tổn, cần phải điều trị tốt một chút, bắt đầu từ bây giờ sẽ phải giữ vững tâm tình vui sướng, không cần bị đả kích nữa rồi.

Ừ...... Liên Hoa dứt khoát vò đã mẻ không sợ rơi di chuyển tay, cô muốn che dấu tất cả thời khắc bị Triển Thiếu Khuynh thấy qua, cô ở khu vui chơi ngất xỉu sau đó giống như một đứa ngốc, cô hôm nay vừa đau bụng kinh đến bất tỉnh, chuyện đã đến tình trạng này, cô phải đối mặt sự thật này thôi......

Dù sao khó xử mất mặt nhất đều nhìn qua, cô còn sợ gì!

Bây giờ là mấy giờ rồi? Liên Hoa nhấc chăn lên muốn xuống giường, gật đầu nói: Nguyên nhân em biết rồi, gần đây xác thực đều đang bận rộn chuyện Tiểu Bạch, trong lòng căng thẳng lên dây cót, mệt nhọc một chút, hiện tại tất cả đều tốt, em cũng nên buông lỏng một chút.

Không phải nói phải buông lỏng ư, làm sao em không tiếp tục nằm ở trên giường? Triển Thiếu Khuynh tay mắt lanh lẹ đè cô lại, lo lắng nhìn cô gầm nhẹ: Mấy ngày nay em cái gì cũng không phải bận rộn, anh và Tiểu Bạch sẽ ở cùng với em...em phảinằm ở trên giường nghỉ ngơi thật tốt, cũng ăn dược hiệu(thuốc viên) để bổ sung một chút khí huyết, cũng không cần đau thành ra như vậy rồi!

Em không sao! Em đã không có chút đau đớn nào, anh không thể để cho em xuống giường một chút không được à! Liên Hoa cũng nhìn về phía Triển Thiếu Khuynh gào to, anh có thể cần ngạc nhiên như vậy hay không, sinh lý của phụ nữ đau tới nhanh đi cũng nhanh,chẳng lẽ một tuần này anh cũng phải bắt cô nằm ở trên giường sao!

Vậy cũng không được! Triển Thiếu Khuynh kiên trì: Hiện tại em tạm thời tốt lên, còn cần phải điều trị! Ít nhất hai ngày nay, có thể nằm cũng không cần ngồi, có thể ngồi cũng không cần đứng!

Đúng vậy đúng vậy! Tiểu Bạch đã bưng điểm tâm chạy vào, nói cùng lời với Triển Thiếu Khuynh, có hình có dạng ra lệnh Liên Hoa: Mẹ, mẹ phải nghe lời, ăn thật ngon uống thuốc nghỉ ngơi thật tốt, mới sẽ không bệnh trở lại!

Một Triển Thiếu Khuynh uy hiếp cũng đã đủ rồi, hơn nữa cho tới bây giờ cô cũng không có cách nào cự tuyệt Tiểu Bạch......

Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu!

Vì vậy, Liên Hoa bắt đầu kiếp sống nằm trên giường. Hai cha con hết sức vội vã canh người, Liên Hoa nằm ở trên giường vô tri vô giác chịu đựng qua hai ngày.

Tám giờ tối, Triển Thiếu Khuynh cầm máy vi tính trong phòng làm việc của cô, Tiểu Bạch ngồi ở trước giường cô đọc sách, trong tay Liên Hoa đang cầm tạp chí, ánh mắt lại bất đắc dĩ nhìn hai cha con, cô thật muốn đi hoạt động một chút xương cốt nổi mốc rồi, chạy 800m hay 1000m cũng tốt......

Rãnh rỗi đến nhàm chán, Liên Hoa hỏi Tiểu Bạch: Tiểu Bạch, cái người này hai ngày cũng sống ở trong phòng mẹ, có buồn bực hay không? Con không phải muốn đi chơi cùng với Caesar(Khải Tát: tên tiếng trung) sao? Con không phải rất ưa thích cảnh sắc trong vườn hoa sao?

Tiểu Bạch ngẩng đầu lên, nghiêm mặt nói với Liên Hoa: Mẹ, con giúp mẹ sẽ không bực bội! Ngày mai mẹ đừng nghĩđuổi con và cha đi ra ngoài, mẹ ngoan ngoãn dưỡng bệnh không tốt sao?

...... Liên Hoa nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tiểu Bạch, trong lòng muốn chửi bậy một câu.

(Phong Nguyệt: Ha ha! Đứa bé mới bốn tuổi chắc thành tinh rồi, tinh ranh hết biết)

Con trai bảo bối của cô đi nơi nào! Tiểu Bạch của cô chắc sẽ không làm ra loại chuyện Thật bắt mẹ không có cách nàoánh mắt đến xem cô! Hừ, nhất định đã bị Triển Thiếu Khuynh dạy hư! Cô muốn Tiểu Bạch ngoan ngoãn trước kia trở lại!

Triển Thiếu Khuynh cười khẽ một tiếng, mấy ngày nay Tiểu Bạch bị anh dạy hết sức cứng rắn, sẽ không cưng chiều Liên Hoa để cho cô muốn làm gì thì làm.

Anh cúi đầu nhìn xem thời gian, khép máy vi tính lại nói chuyện với Tiểu Bạch: Tiểu Bạch nên nghỉ ngơi, chúng ta đi tắm đi! Cha giúp con tắm có được không? Rửa sạch chúng ta ngủ chung!

Mấy ngày nay anh đều ở tất cả phương diện muốn hiểu rõ con trai mình, anh mới vừa nhớ tới, đối với người đàn ông mà nói, không có ở trong phòng tắm thẳng thắn đối đãi, càng không có thể làm tình cảm sâu sắc rồi.

Cho nên, hôm nay trước khi ngủ, anh muốn trước biết một chút thân thể của con trai mình, biết con trai mình nơi nào mập nơi nào gầy, hiểu rõ trên người Tiểu Bạch có cái vết sẹo bớt gì không, kế tiếp căn cứ những dấu vết này thăm dò đi xuống, đưa thời gian mất bốn năm trước kia lấy trở về.

Tiểu Bạch lại nghi ngờ: Tắm, tại sao cha phải giúp con tắm? Tự con sẽ tắm, ngày hôm qua đều là con tự tắm......

Lúc này Liền Hoa mới nhớ tới, con trai đã liên tục hai ngày hầu ở trước giường cô, cô bị cấm chỉ tùy ý hoạt động, cho nên đều là Tiểu Bạch tự mình tắm!

Chính bé làm sao có thể rửa sạch! Cô vội nói với Triển Thiếu Khuynh: Đúng, anh mang Tiểu Bạch đi tắm, trời vẫn còn nóng, Tiểu Bạch ngày xuất mồ hôi không ít, nên cẩn thận xoa xoa tắm tắm một chút!

Triển Thiếu Khuynh lấy được ủng hộ, không nói lời nào kéo Tiểu Bạch: Đi thôi, mẹ đồng ý, chúng ta cùng đi tắm rửa sạch sẽ!

A a a! Tiểu Bạch bị Triển Thiếu Khuynh ôm eo nhỏ, ôm đi vào phòng tắm, một chuỗi không ngừng thét chói tai truyền đến.

Đi tới phòng tắm đóng cửa phòng, Tiểu Bạch bị Triển Thiếu Khuynh lôi kéo, dưới sự phản bác lột sạch sẽ bé,thân thể trần truồng của bé đứng ở trước mắt cha, lập tức thẹn thùng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, mắt to ngập nước nhìn chằm chằm Triển Thiếu Khuynh, truyền lại oán giận của bé.

Cho tới bây giờ bé không có ở trước mặt người đàn ông khác lõa thân thể!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.