"Mẹ, mẹ là muốn tự
mình khai, hay để cho con tra hỏi?" Tiểu Bạch hai tay ôm ngực, học tư
thế ngẩng đầu trên TV nhìn Liên Hoa, bé đã cảm thấy có cái gì không
đúng, sao mẹ lại vô duyên vô cớ không dành một buổi chiều cho bé, mới
vừa rồi ánh mắt chỉ sợ bé biến mất, tất cả đều biểu thị nhất định đã xảy ra chuyện gì đó!
"Không có. . . . . . Không có việc gì . . . . . ." Ánh mắt của Liên Hoa mơ hồ, không muốn chống lại con ngươi trong
suốt của Tiểu Bạch. Cô không muốn nói cho Tiểu Bạch về chuyện của cha
bé, nhưng dưới sự uy hiếp của đôi mắt tinh khiết kia, cô cũng không có
cách nào nói ra lời lừa gạt bé .
"Hả?" Tiểu Bạch trừng cặp mắt
mèo thật to, mơ hồ lộ ra một cỗ khí thế bá đạo, "Không có việc gì? Dáng
vẻ của mẹ giống như không có việc gì? Mẹ nói đi, hôm nay là thế nào?"
Liên Hoa ngẩn ngơ, bộ dáng này của Tiểu Bạch thật giống cha bé . . . . .
Nghĩ đến Triển Thiếu Khuynh tàn tật, nghĩ đến chuyện cô dấu sự tồn tại của
hai cha con bọn họ, Liên Hoa liền cực kỳ chột dạ, cười gượng: "Tiểu
Bạch, mẹ yêu con nhất rồi, thật sự là không có chuyện gì."
"Mẹ,
thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị nha” Giọng nói
của Tiểu Bạch mềm mại, ngọt ngào nhưng lúc này giống như đang bức cung
vậy , không ngừng bức bách Liên Hoa, "Mẹ đã nói tuyệt đối sẽ không nói
dối con đấy!"
Nội tâm giãy giụa một hồi, Liên Hoa nghĩ Tiểu
Bạch có lẽ cũng rất tò mò về cha ruột của bé, cô vừa giấu giếm vừa bảo
hộ, Tiểu Bạch thấy những đứa bé khác có đầy đủ cả cha lẫn mẹ, nhưng bé
chỉ có mẹ, chắc trong lòng bé sẽ có cảm giác thiếu hụt tình thương và
hâm mộ những đứa trẻ khác. Có lẽ cô nên nhân dịp này dò xét thái độ của
Tiểu Bạch đối với ba bé là như thế nào?
"Nếu, mẹ chỉ nói là nếu
thôi nha." Liên Hoa cẩn thận nhìn sắc mặt con trai của mình, "Nếu cha
của con bỗng nhiên xuất hiện, nếu hắn thương yêu con, cưng chiều con,
chăm sóc con, Tiểu Bạch sẽ vui mừng sao?”
"Cha? Mẹ nói một người
đàn ông xa lạ khác?" Lông mày của Tiểu Bạch khẽ rung, sống lưng cứng
ngắt "Nếu có người như vậy, hắn muốn dùng danh nghĩa cha đến gần chúng
ta, thừa dịp cướp đoạt mẹ, con liền phế hắn!” Tiểu Bạch tức giận ném
ipad xuống đất, hận ý nồng đậm tuyệt đối không phải là đùa giỡn.
Ném đồ cho hả giận, cặp mắt to sáng ngời của bé thoáng chốc tràn đầy nước
mắt, vững vàng vùi đầu vào người của Liên Hoa bắt đầu khóc: "Con không
có cha, con chỉ muốn một mình mẹ! Hu hu. . . . . . Mẹ, mẹ nói, rốt cuộc
tại sao hỏi như thế, chẳng lẽ mẹ muốn tìm cha sao, mẹ không cần Tiểu
Bạch nữa sao!" ,
"Không có, không có, tuyệt đối không có người
kia! Mẹ chỉ là tùy tiện nói một chút, mẹ là sợ con sống thiếu thốn tình thương của một người cha, Tiểu Bạch đừng sợ, mẹ yêu con nhất, mẹ chỉ là có một mình con đấy!" Liên Hoa vội vàng ôm sát Tiểu Bạch, vừa dỗ lại
vừa liên tiếp bảo đảm
Liên Hoa vỗ trán, sao cô lại làm cho Tiểu
Bạch loạn như vậy? Cô làm sao có thể để Tiểu Bạch đi theo một người
đàn ông xa lạ, cho dù người đó chính là cha của bé!
Vốn cô nên nghĩ
đến mức độ không muốn rời xa cô của Tiểu Bạch , bé sẽ cảm thấy cha ruột
của mình xuất hiện là vì muốn cướp đi mẹ bé, bé sẽ giống với một người
bình thường mà đi đối phó với cha bé!
Được rồi, cô hoàn toàn yên tâm, cho dù hiện tại Triển Thiếu Khuynh xuất hiện tại nơi này, Tiểu
Bạch cũng sẽ không chút để ý nào mà phản kháng hắn, không chút do dự lựa chọn cô.