Liên Hoa cau mày: “Ách. . . . Triển thiếu gia, anh hỏi cái gì . . . . .”
Liên Hoa bắt đầu thấp thỏm không yên, vừa rồi chỉ là lời nói tuỳ ý của cô mà thôi, cô cũng sẽ không cho là Triển Thiếu Khuynh có thể nhớ cô cùng hắn hoan ái một đêm, loại đàn ông phong lưu như hắn chắc sẽ không nhớ
chuyện này chứ? Triển Thiếu Khuynh muốn hỏi gì, ‘trước kia’ là muốn nói
gì?!
“Cần tôi nói rõ?” Triển Thiếu Khuynh tham lam lại gần cô,
dưới ánh mặt trời, cô đẹp đến không thể nào bắt bẻ được, loại hương vị
hấp dẫn quyến rũ và thành thục tự tin, hấp dẫn hơn năm năm trước gấp
trăm lần, “Ví dụ như năm năm trước. . . .”
Nhất thời Liên Hoa líu lưỡi, hắn nhớ! Làm sao hắn lại nhớ chuyện năm năm trước, nhớ cô!
Không phải là hắn vẫn hận chuyện cô dùng tiền mua một đêm của hắn chứ, nhưng
sao cô biết hai người sẽ gặp lại! Trong thế giới rộng lớn, cả đời bọn họ không nên qua lại với nhau. . . .
"A! Thì ra là nói cái
này!" Liên hoa vội vàng lên tiếng, ngăn lời nói sắp ra khỏi miệng của
hắn: “Ha ha, chuyện năm đó tạm thời bỏ qua đi. . . . .Triển thiếu gia cô đơn ở quán rượu, tôi còn trẻ phóng đãng, năm năm trước xảy ra chuyện
rối loạn, hình như cũng không thể thiếu chuyện hoang đường. Bất luận là
với Triển thị hay Thịnh Thế Liên Hoa cũng không phải là ấn tượng tốt gì. Lần này tôi đại diện công ty đến đây, hi vọng Triển thiếu gia không cần mang chuyện tình cảm vào.”
"Cô!” Triển Thiếu Khuynh nổi giận,
vì một đêm đó mà hắn bận tâm một năm, bây giờ lại vì cô mà liên tục phá
vỡ quy tắc, nhưng trong lòng cô, đêm đó là chuyện hoang đường! Chính là
vết nhơ lớn nhất trong cuộc đời của bọn họ, phải lập tức quên đi!
Làm sao cô lại càng chọc hắn giận hơn năm năm trước vậy!
Nhìn người phụ nữ vừa yêu vừa hận trước mặt, Triển Thiếu Khuynh đè nén lửa
giận, hung ác hừ lạnh: “Liên Hoa, cô còn nhớ rõ 5000 của năm năm trước
sao! Cô còn nhớ rõ tôi nợ cô nhiều lần sao!”
Liên Hoa sững sờ,
đảo mắt một vòng, cô buồn cười liếc hắn một cái, nhìn hắn ngồi xe lăn,
nhún vai mỉm cười: “Triển thiếu gia, ít nhất anh phải ‘đứng lên’, lại
nói chuyện thiếu nợ”
Ánh mắt mập mờ không rõ nhìn từ phần eo của hắn trở xuống, nghĩ đến lời nói vừa rồi của Ôn Như Cảnh, cô muốn đả
kích hắn một chút. Năm năm trước cô để lại 5000 làm cho hắn tức giận mà
cúp điện thoại, nếu như bây giờ hắn tức giận đứng lên, vậy cũng coi như
cô không phụ lòng tầm quan trọng sinh lí của cha Tiểu Bạch rồi.
"Cô! Cô chờ đó cho tôi! Không bao lâu, tôi sẽ cho cô biết tôi có thể đứng
lên hay không!!” Triển Thiếu Khuynh vỗ xe lăn, gào lên.
Người
phụ nữ đáng chết, cô dám cười nhạo hắn là đàn ông hùng dũng! Hắn chỉ tàn phế đôi chân, mà không phải để cho cô ‘tính phúc’ bộ phận này.
Hắn quyết định, bây giờ hắn muốn hồi phục! Cho dù chỉ là bắt người phụ nữ
này lên giường, hắn cũng muốn khoẻ mạnh! Sau đó kéo cô lên giường, để cô có thể tự mình kiểm tra, rốt cuộc hắn có đứng lên được không?