"Tiểu Bạch, mẹ rất ngoan ngoãn, không hề làm gì cả, thật thật!” Liên Hoa giải thích.
"Hừ, trẻ con ba tuổi mới có thể tin mẹ!” Miệng của Tiểu Bạch cong lên, “
Nhất định là có người đàn ông nào làm cái gì với mẹ, mùi vị trên người
mẹ là của người khác! Ngay cả quần áo cũng đổi, mẹ, mẹ đừng làm con sợ,
ai làm hư đồ của mẹ? Có phải là Mục Thần bại hoại không?
Tiểu
Bạch nghĩ tới đây, quả thật phát điên, gào tới gào lui ở trên giường: “A a a! Con biết ngay mà, hắn là tên bại hoại! Tại sao con có thể giao mẹ
cho hắn chứ, tạm thời cũng không được! Ở Mĩ, lúc ôm người phụ nữ khác
cũng nhìn lén mẹ, huống chi bây giờ là ở một mình với mẹ! Ở sân bay, rõ
ràng hắn muốn đi, nhìn thấy mẹ liền không nhúc nhích, liều chết ở lại,
việc này đã xảy ra chuyện!”
"Tiểu Bạch!" Liên Hoa thấy con trai
càng nói càng quá đáng, những từ ngữ kia không nên toát ra từ miệng của
một đứa bé, cuối cùng cũng thét lên, “Chú mục không làm gì cả, một chút
thiệt thòi cũng không có, con không cần suy nghĩ loạn lên nữa!”
"Mẹ, vậy mẹ phải bảo đảm với con, không động lòng với bất cứ kẻ nào, không
được đối với người khác, càng không thích Mục Thần bại hoại!” Mắt to của Tiểu Bạch nhìn chằm chằm, ngay cả nháy mắt cũng không có.
Liên Hoa liên tục bảo đảm: “Được được, mẹ bảo đảm, chỉ có một người là Tiểu Bạch.”
"Như vậy con sẽ không tin, tất cả sách đều nói, phụ nữ đối với chuyệ
tình cảm sẽ trở nên ng ngốc và quên hết không biết mình nên làm cái
gì.!”
Bất đắc dĩ kéo đầu Tiểu Bạch lên gối xong, Liên Hoa vặn
vặn khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai: “Sẽ không, mẹ có Tiểu Bạch là đủ
rồi!”
"Nhưng. . . . . ."
Trong mắt Liên Hoa đã là vẻ mặt
nghiêm túc: “Hả? Liên Tĩnh Bạch, con còn muốn nói gì nữa? Nhanh lên một
chút rồi ngoan ngoãn đi ngủ!”
Tiểu Bạch gối đầu ở trên gối chu
môi, khi mẹ nói đầy đủ tên của bé thì không có đường thương lượng. Gương mặt của bé biến thành hình bánh bao, giọng nói mềm mại giận giữ la lên: “Độc tài! Bạo chúa! Không nghe ý kiến của con, mẹ sẽ hối hận.!”
Liên Hoa tắt đèn, hôn nhẹ lên má hồng hào của con trai: “Tiểu Bạch đừng sợ, mẹ vĩnh viễn là của con, ngoan ngoãn ngủ đi!”
Cho đến khi nghe tiếng hít thở vững vàng của Tiểu Bạch, Liên Hoa mới nhẹ nhàng xoay người rời đi.
Cả đêm ngủ tốt, sáng sớm cô rời giường rửa mặt, vẻ mặt tinh thần sảng
khoái, bữa sáng dì Ngô đã chuẩn bị tốt, hai mẹ con cùng nhau ăn sáng.
"Tiểu Bạch ngoan ngoãn ăn cơm, mẹ muốn đi công tác!" Tặng cho Tiểu Bạch nụ
hôn gió, Liên Hoa cầm túi xách lên, chạy tới xe của Thịnh Thế Liên Hoa
đón cô.
Tiểu Bạch ai oán nhìn bóng lưng của cô, đôi đũa trong
tay nặng nề đâm trứng ốp la, tức giận hừ một tiếng, bé đẩy bữa ăn sáng
xuống, chạy về phòng tiến hành kế hoạch của bé.
【 từ trên luật pháp mà nói, hôm nay ăn tết =||, vì vậy canh ba ~ bảo bảo tới phát uy, cầu xin cất giấu ~】