Thẩm Hạ Lan tâm trạng vốn không tốt, bây giờ bị Dư Khinh Hồng quấy rầy, tâm trạng càng thêm buồn bực.
“Dư Khinh Hồng, trên thế giới này có nhiều đàn ông như vậy, tại sao cô cứ phải tranh giành với tôi?”
“Bởi vì Diệp Ân Tuấn là một người đàn ông tốt! Đồ tốt chỉ có thể có được bằng cách đoạt lấy, cô không biết sao? Hay là cô cho rằng Diệp Ân Tuấn tự nhiên đã đối tốt với cô? Cô dựa vào cái gì mà được như vậy?”
Lời nói của Dư Khinh Hồng khiến Thẩm Hạ Lan nghẹn lời.
Đúng vậy.Dựa vào cái gì chứ?
Không phải bất kể cô làm gì, Diệp Ân Tuấn đều có thể tha thứ bao dung cho cô sao?
Không phải dựa vào tình cảm của Diệp Ân Tuấn dành cho cô sao?
Nhưng dựa vào cái gì mà cô lại coi đó là điều hiển nhiên?
Thẩm Hạ Lan dường như đã đoán ra điều gì đó, muốn đến gặp Diệp Ân Tuấn để nói rõ. Cô cảm kích Đường Trình Siêu, nhưng cô nhất định không phải như anh nghĩ.
Cô nhấc chân định bỏ đi, nhưng lại bị Dư Khinh Hồng ngăn lại.
“Tránh ra!”
“Muốn tao tránh ra cũng được, giao Diệp Ân Tuấn cho tao!”
Dư Khinh Hồng nở nụ cười, mặc dù đáng sợ nhưng cũng không làm Thẩm Hạ Lan sợ hãi.
“Diệp Ân Tuấn không phải đồ vật, tôi không thể nói cho cô là cho cô, nếu như cô có bản lĩnh làm cho anh ấy thích cô, vậy thì cứ đoạt lấy.”
“Cô tự tin quá đấy, cô cho rằng khuôn mặt biến dạng của tôi không thể cướp đi Diệp Ân Tuấn sao? Tôi nói cho cô biết, dù không có Nhan đại sư tôi cũng sẽ hồi phục như xưa. Nếu cô không tin, cô cứ chờ xem!”
Sự khiêu khích của Dư Khinh Hồng không hề ảnh hưởng đến Thẩm Hạ Lan.
Cô biết Diệp Ân Tuấn là người như thế nào, một khi đã động lòng với ai đó thì sẽ không thay đổi, mặc dù vừa rồi cô khiến anh rất tức giận và thất vọng nhưng sẽ không đến mức khiến Diệp Ân Tuấn đưa ra quyết định sai lầm.Vì vậy Thẩm Hạ Lan không quan tâm đến Dư Khinh Hồng đang gào thét.
Cô nhanh chóng rời đi, đi tìm Diệp Ân Tuấn, cô phát hiện Diệp Ân Tuấn đã ra ngoài.Tống Đình do dự không muốn nói cho cô biết.
“Có gì cứ nói đi.”
Nhìn thấy dáng vẻ lưỡng lự của anh ta, Thẩm Hạ Lan đơn giản mở miệng trước.
Tống Đình ngượng ngùng gãi gãi sau gáy: “Mợ chủ, không lẽ cô với anh Diệp đang giận dỗi nhau thật sao?”
“Dễ nhìn ra vậy sao?”
Thẩm Hạ Lan dở khóc dở cười.
Nếu ngay cả Tống Đình cũng có thể nhìn ra, còn ai không nhìn ra Diệp Ân Tuấn đang rất tức giận nữa.
Tống Đình lắc đầu nói: “Tôi không nhìn thấy, tôi cảm nhận được. Anh Diệp nhờ tôi mời một nhà thiết kế trang sức thiết kế nhẫn cưới, hôm nay nhà thiết kế đó có vệc bận, nên tôi hỏi anh ấy có đổi thời gian hẹn được không, anh ấy lại bảo tùy tôi.”